Bộ Chính Trị có làm sai quy định của đảng trong vụ Đinh La Thăng? (Nguyễn Anh Tuấn)
Thật
khó có thể tin rằng một tập thể quyền uy như Bộ Chính trị, đứng đầu bởi
một người am tường quy chế đảng như Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng lại
mắc lỗi thẩm quyền nghiêm trọng như thế này. Chỉ
có thể giải thích là vì quá muốn trừng trị Đinh La Thăng mà họ đã đặt
quy chế đảng sang một bên – một tiền lệ nguy hiểm chẳng khác nào "mở
cánh cửa địa ngục" ngay trong lòng nội bộ đảng. Mở ra thì dễ, nhưng quan
trọng hơn là sẽ đóng lại thế nào ?
Vụ bắt
giữ ông Đinh La Thăng hôm qua có một chi tiết đáng chú ý : ông Thăng bị
bắt khi chưa bị cách hết chức vụ trong đảng như thông lệ, mà chỉ bị Bộ
Chính trị "đình chỉ sinh hoạt đảng, sinh hoạt cấp ủy" [1].
Để hiểu và đánh giá diễn biến này cần điểm qua một số sự kiện quan trọng trong tiến trình xử lý kỷ luật ông Thăng.
Hồi
tháng 5, trong khuôn khổ Hội nghị trung ương 5, Bộ Chính trị có tờ
trình ra Ban Chấp hành Trung ương (Ban chấp hành trung ương) đề nghị kỷ
luật ông Thăng. Không rõ mức đề xuất của Bộ Chính trị là gì, nhưng Ban
chấp hành trung ương (hơn 90%) bỏ phiếu quyết định chỉ cảnh cáo ông
Thăng, cho thôi ủy viên Bộ Chính trị, chuyển sang vị trí khác [2].
Kỷ
luật đảng viên, theo Điều lệ Đảng, có 4 mức : khiển trách, cảnh cáo,
cách chức, khai trừ. Vậy thì, quyết định cảnh cáo của Ban chấp hành
trung ương cho thấy, bất luận Bộ Chính trị muốn xử nặng Đinh La Thăng ra
sao, đa số ủy viên Trung ương, ít nhất là ở thời điểm đó, vẫn muốn cho
ông ấy một đường lùi.
Hội
nghị trung ương 6 vào tháng 10 diễn ra trong bối cảnh Trịnh Xuân Thanh,
người được cho là con át chủ bài trong hồ sơ Đinh La Thăng, đã nằm gọn
trong tay cơ quan điều tra được hơn 3 tháng. Nhiều người đã dự đoán Bộ
Chính trị sẽ tiếp tục có một tờ trình khác để Ban chấp hành trung ương
đưa ra quyết định kỷ luật nặng hơn đối với Đinh La Thăng – người lúc này
chỉ còn là một ủy viên Trung ương, nhằm mở đường cho việc bắt giữ.
Nhưng cuối cùng thì Hội nghị đã kết thúc mà không nhắc gì đến ông Thăng
cả.
Vì sao lại như thế ? Có thể có 2 khả năng sau :
Một
là Bộ Chính trị lo ngại không thuyết phục được Ban chấp hành trung ương
"cách chức" hoặc "khai trừ" Đinh La Thăng. Nếu kết quả bỏ phiếu vẫn chỉ
ở mức "cảnh cáo" như Hội nghị lần trước thì đây có thể coi là một thất
bại của Bộ Chính trị.
Hai
là Bộ Chính trị bị vướng vào Quy định 181-QĐ/TW, theo đó, đảng viên dù
có một hay nhiều vi phạm trong thời điểm xem xét, sẽ gom chung lại "kỷ
luật một lần bằng một hình thức kỷ luật" [3]. Nghĩa là Ban chấp hành
trung ương đã kỷ luật cảnh cáo ông Thăng ở Hội nghị trước rồi thì ở Hội
nghị này không thể xem xét lại vi phạm của ông trong vụ việc cũ để đưa
ra một hình thức kỷ luật khác nữa.
Thế
thì, nếu Bộ Chính trị vẫn muốn bắt ông Thăng, nhưng không muốn bị mang
tiếng là bắt một ủy viên trung ương đang tại nhiệm, Bộ Chính trị phải
làm thế nào ?
Sáng
kiến của Bộ Chính trị là ra quyết định "đình chỉ sinh hoạt đảng, sinh
hoạt cấp ủy (Ban chấp hành trung ương)" đối với ông Thăng. Không được
sinh hoạt trong Ban chấp hành trung ương nữa thì cũng có thể coi là
không mang tư cách ủy viên trung ương, nên công an có bắt ông Thăng thì
cũng chẳng thể coi là bắt một ủy viên trung ương được.
Quyết
định "đình chỉ" này theo Bộ Chính trị được ban hành dựa trên Quy định
số 30-QĐ/TW, nhưng nếu đọc kỹ Quy định này sẽ thấy, Bộ Chính trị hoàn
toàn "không có thẩm quyền" đình chỉ sinh hoạt ông Đinh La Thăng.
Quy
định 30 nêu rõ chỉ tổ chức đảng có thẩm quyền khai trừ/cách chức một
đảng viên thì mới được phép "đình chỉ sinh hoạt đảng/sinh hoạt cấp ủy"
đối với đảng viên đó (Điều 40.4.2). Mà ông Thăng là ủy viên trung ương
nên theo Điều 36.3, Ban chấp hành trung ương là tổ chức đảng duy nhất có
quyền khai trừ/cách chức ông Thăng. Và bởi vậy, cũng chỉ có Ban chấp
hành trung ương mới có quyền "đình chỉ sinh hoạt" ông ấy [4].
Thật
khó có thể tin rằng một tập thể quyền uy như Bộ Chính trị, đứng đầu bởi
một người am tường quy chế đảng như Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng lại
mắc lỗi thẩm quyền nghiêm trọng như thế này. Chỉ
có thể giải thích là vì quá muốn trừng trị Đinh La Thăng mà họ đã đặt
quy chế đảng sang một bên – một tiền lệ nguy hiểm chẳng khác nào "mở
cánh cửa địa ngục" ngay trong lòng nội bộ đảng. Mở ra thì dễ, nhưng quan
trọng hơn là sẽ đóng lại thế nào ?
Nguyễn Anh Tuấn
Nguồn : Tiếng Dân, 09/12/2017
(fb.nguyenanhtuan)