Đường dây lao động "khổ sai" ở Nga (Người Lao Động)
Uất nghẹn, tủi nhục, tán gia bại sản, cầu cứu… là những gì phóng viên báo Người Lao Động thấy và cảm được khi gặp nạn nhân và thâm nhập đường dây đưa lao động sang Nga
Thâm nhập đường dây lao động 'khổ sai' ở Nga
Uất
nghẹn, tủi nhục, tán gia bại sản, cầu cứu… là những gì phóng viên báo
Người Lao Động thấy và cảm được khi gặp nạn nhân và thâm nhập đường dây
đưa lao động sang Nga
Một
ngày đầu tháng 8, với ngồn ngộn tin tức nóng hổi về trạm thu phí BOT
Cai Lậy được gửi về tòa soạn thì xuất hiện một thư điện tử với tựa đề
"Hãy cứu những lao động chui ở Nga". Càng đọc càng không tin, bởi theo
nội dung thư kể thì người Việt đi lao động ở Nga chẳng khác gì đi vào
địa ngục. Không chần chừ, một nhóm phóng viên, cộng tác viên được huy
động với kế hoạch điều tra tỉ mỉ, hòng cảnh báo, lật tẩy đường dây này !
Kêu cứu trong tuyệt vọng
Lần theo địa chỉ email gửi đến, nhóm phóng viên báo Người Lao Động đã
tiếp xúc được với người gửi. Đó là chị H.P (ngụ huyện Chợ Gạo, tỉnh
Tiền Giang) - người bị lừa đi xuất khẩu lao động đến Liên bang Nga và
vừa phải tiêu tốn gần như cả gia tài để được trở về nước. Theo chị P.,
lá thư kêu cứu mà chị chuyển thể nội dung dưới email gửi Bbáo Người Lao Động
là của anh T.V. C (SN 1988, ngụ ấp Hòa Hưng, xã Long Đức, huyện Long
Phú, tỉnh Sóc Trăng). Anh C. và chị P. đã lén lút nhét trong hộp bánh để
qua mắt ông chủ xưởng may trước khi chị P. mang về Việt Nam.
Theo
chị P., trước khi phóng viên muốn hiểu hết nỗi đọa đày của anh C. thì
hãy nghe câu chuyện thật từ chính bản thân chị. Với giọng buồn và uất
nghẹn, chị P. kể rằng cách đây hơn 4 tháng, nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của
người môi giới, chị đã gom gần hết số tiền tích cóp trong hơn chục năm
để được xuất khẩu sang Nga với mong muốn được đổi đời.
Thế
nhưng, khi mới đặt chân đến "miền đất hứa" hai ngày thì mọi thứ đều là
dối trá. Bị giam cầm, làm quần quật nhưng cả ngày chỉ được ngủ vài giờ.
Sức người có hạn, chị P. đổ bệnh. Ấy vậy mà, nhiều lần van xin, ông chủ
xưởng may ở Nga vẫn bắt làm, bất chấp bệnh tật. Đến khi chị P. đứng
không nổi thì ông chủ nói muốn về nước chị P. phải có giấy chứng nhận
của bác sĩ (chị P. vốn bị bệnh tim) chuyển từ Việt Nam sang mới được xem
xét. Khi gia đình chị P. chuyển giấy chứng nhận bệnh sang thì ông chủ
lại đưa ra yêu cầu gia đình chị phải chuyển 2.300 USD cho một người tên
T.M.Q, ngụ ở Hà Nội thì mới được cho về, còn không thì đừng mơ ! Biết ở
lại sẽ cầm chắc cái chết trong tay bởi thời tiết khắc nghiệt và lao động
khổ nhọc nên chị P. đã khóc hết nước mắt và cầu cứu người thân gửi tiền
cho ông chủ để được trở về, để giữ lại mạng sống và tố cáo những kẻ lừa
đảo mình và nhiều người khác.
Trở
lại câu chuyện của anh C., trong thư anh C. kể rằng mình làm thợ may ở
Sóc Trăng, thông qua một người ở tỉnh này có tên là Nguyễn Thị Phấn, anh
C. tìm đến hai người ở huyện Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang vì nghe nói họ có
khả năng đưa người ra nước ngoài làm việc. Hai người này khẳng định :
"Muốn sang Nga làm việc thì chi phí 1.900 USD, chỉ lấy trước 15 triệu
đồng, khi nào sang Nga làm việc trừ dần vào lương số tiền còn lại. Lương
mỗi tháng là 10 đến 20 triệu đồng. Cơm, nước chỗ nghỉ,… chủ xưởng may
lo hết". Nghe vậy anh C. đã vay mượn đủ số tiền trên giao cho bà Phấn và
được bà Phấn viết biên nhận và đưa 1 hộ chiếu. Khoảng gần 2 tháng sau,
hai người này điện thoại kêu anh C. chuẩn bị sang Nga làm việc. Ngày
29/7, anh C. cùng 2 người khác có mặt tại sân bay Tân Sơn Nhất để sang
Nga.
Trước
khi đi, 2 người trên còn đưa 1 chiếc sim điện thoại nói rằng "khi xuống
sân bay thì gắn vào có người liên lạc". Đúng như lời nói, khi xuống sân
bay Nga thì có người điện thoại đón và đưa anh C. lên một ô tô 7 chỗ
chạy thẳng về xưởng may. Mọi chuyện không như mơ, dù là đàn ông nhưng
theo anh C., chỉ qua 3 ngày làm việc ở xưởng may, anh C. hoàn toàn kiệt
sức nhưng vẫn bị bắt ép làm việc, bất chấp khả năng có thể ngã quỵ lúc
nào. "Tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Hãy cứu tôi bởi má tôi không thể
moi đâu ra tiền để chuộc tôi" - anh C. kêu cứu trong tuyệt vọng ở cuối
bức thư.
Chỉ có thể gọi là… "khổ sai" !
Quyết
tâm làm rõ sự thật cũng như quá ám ảnh với lời kêu cứu cuối thư của anh
C., Báo Người Lao Động đã kết nối với một cộng tác viên, trong vai
người lao động muốn sang Nga làm thợ may. Đó là những ngày giữa tháng 8
vừa qua. Và đúng như những gì chị P. và anh C. kể cũng như kêu cứu, vừa
sang Nga, chúng tôi lập tức được đối xử như những lao động "khổ sai".
Khi
vừa xuống sân bay ở Nga, chúng tôi được chiếc xe 7 chỗ chở đến nơi làm
việc cách sân bay khoảng 170 km. Toàn bộ giấy tờ đều bị ông Nguyễn Việt
Tuấn (người quê Hà Nội), là ông chủ giữ hết.
Nghỉ
được 1 ngày, sau đó người của công ty đưa cho chúng tôi ký một bản "Hợp
đồng đi làm việc ở nước ngoài". Theo đó, ngày làm việc 8 giờ nhưng kèm
theo "Có định mức sản phẩm trong thời gian làm việc". Định mức mỗi ngày
một người phải may 20 chiếc áo khoác. Nếu không xong thì làm đến khi nào
xong mới được đi nghỉ. Đặc biệt là bản hợp đồng này dù ký ở Liên bang
Nga nhưng ghi "Chi trả lương : Tại Việt Nam" và nếu có tranh chấp hợp
đồng thì "Giải quyết theo pháp luật Việt Nam". Người đại diện ký hợp
đồng với người lao động là ông Lê Tiến Trọng. Thắc mắc cũng không được,
đã qua đến đây ai cũng phải ký, vì không ký là bít đường về.
Khi
đặt bút ký hợp đồng cũng là lúc người lao động biến thành người… lệ
thuộc. Bởi định mức mỗi ngày một người phải may 20 chiếc áo khoác từ
công đoạn cắt cho đến thành phẩm thì chỉ có "thánh" mới làm được. Bằng
chứng mà người của chúng tôi ghi nhận được có không ít công nhân nữ vốn
là thợ may chuyên nghiệp ở Việt Nam, cũng chỉ có thể làm được vài chiếc
một ngày.
Khi
mới đến xưởng, người của chúng tôi được 2 người tên Tân và Thanh chỉ
lên lầu nghỉ. Đúng 7 giờ (khoảng 11 giờ trưa Việt Nam), tất cả phải ngồi
vào bàn máy may, cữ ăn sáng chỉ được chừng 10 phút là mì tôm tự nấu.
Đến 12 giờ, công nhân được đưa lên lầu 1 để ăn trưa, bàn 5 người nhưng
chỉ có 2 con cá và một tô bắp cải xào, còn nước thì lấy làm canh và chỉ
được ăn trong 30 phút, sau đó phải làm việc trở lại đến tận 19 giờ mới
được ăn chiều. Xong cữ chiều công nhân tiếp tục làm việc tới 23 giờ 30
phút mới được nghỉ. Mỗi ngày công nhân chỉ được tắm rửa, vệ sinh 15
phút. Khi tất cả công nhân làm việc xong lên lầu thì cánh cửa sắt giữa
cầu thang và tầng trên được khóa chặt. Trong thời gian công nhân làm
việc, lúc nào cũng có 2 người là Tân và Thanh theo dõi.
Ở
nơi xứ lạnh cộng với ăn uống thiếu thốn, làm việc quần quật cả ngày
khiến đa phần công nhân trong xưởng may kiệt sức. Có ngày, khi đến cữ ăn
cơm, nhiều công nhân nữ không ăn mà lăn ra ngủ rồi khi đến giờ may thì
ăn mì sống để cầm chừng. Có ngày, có đến 5 công nhân đổ bệnh vì không
còn sức, quá túng quẫn, nhiều người có ý định bỏ trốn nhưng không thể
thoát ra được 4 lớp cửa nên đành cắn răng chịu đựng… Và tê tái hơn là có
những nữ đồng nghiệp dù tới "ngày của phụ nữ" vẫn không có thời gian để
đi "giải quyết".
Đau
đớn nhất là chuyện sau 1 tháng làm việc đến kiệt sức, ông chủ cho biết
số tiền lương của tôi là 7.500 rúp (tương đương 2,4 triệu đồng tiền Việt
Nam) chưa tính chi phí điện, nước và lương thực gửi mua từ Việt Nam
sang. Quá vất vả lại bị lật lọng một cách trắng trợn, tôi xin chủ cho về
thì họ nói rằng : "Muốn về phải đền hợp đồng 3 năm là 120 triệu đồng".
Tình cảnh này cũng là tình cảnh của khoảng 30 lao động đang làm việc ở
xưởng may này.
Cách biệt thế giới bên ngoài
Xưởng
may mà chúng tôi làm việc được xây tường rất kín, muốn vào đến xưởng
phải qua 3 lớp cửa lúc nào cũng khóa kín không thể nào thoát ra ngoài.
Sau
khi được đưa vào xưởng may thì từ đó trở đi, chúng tôi không được bước
ra ngoài công ty, mọi sinh hoạt như muốn mua thứ gì đều phải nhờ hai
người của công ty đi mua. Cánh cổng chính lúc nào cũng đóng kín. Chẳng
thế mà các công nhân "ma cũ" ở đây nói với tôi rằng : "Chúng mình đã dại
khi tự đâm đầu vào đây. Khả năng mất mạng vì bệnh tật, vì kiệt sức có
thể xảy ra bất cứ lúc nào".
Nhóm phóng viên (19/09/2017)
***********************
Đối mặt những kẻ lừa lọc
Vì đồng tiền mà những kẻ môi giới đã bất chấp thủ đoạn hòng dụ được nhiều người sang Nga
Muốn
sang Liên bang Nga làm việc, chỉ cần hộ chiếu, 3 ảnh chân dung, 2 CMND
photocopy, không cần công chứng và chỉ ứng trước 15 triệu đồng cho
"trùm" là chờ ngày bay với lời hứa hấp dẫn về lương bổng…
Những lời xảo trá
Thông
qua một người quen từ trước, trong vai người cần ra nước ngoài làm
việc, phóng viên đã tìm đến nhà bà Ngô Thị Thu và chồng là Trần Quốc Đậm
(ngụ ấp 7, xã Mỹ Thành Nam, huyện Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang). Bà Thu là
người miền Bắc còn chồng là người miền Nam. Mới gặp mặt, vợ chồng bà Thu
- ông Đậm giới thiệu cùng làm việc tại một công ty may ở huyện Cai Lậy.
Tuy công ty không có chức năng xuất khẩu lao động nhưng bà có thể đưa
lao động đi Nga thông qua người đàn ông tên Tuấn. "Đi theo "dây" của anh
Tuấn thì chỉ cần gửi hộ chiếu ra Hà Nội. Mức lương bên đó từ 10/20
triệu đồng/tháng, gấp mấy lần làm việc ở đây mà chi phí chẳng là bao" -
bà Thu nói chắc.
Bà Thu
còn nói thêm rằng cần phải ứng trước 15 triệu đồng. Sợ khách nghi mình
lừa, bà Thu giải thích : "Nếu như qua đó không làm thì còn có cái để
tính. Chi phí đi qua đó tới 1.900 USD lận. Đây là tiền anh Tuấn nói đặt
cọc nên em thay mặt truyền đạt lại. Anh Tuấn là người quen của em. Anh
ấy rất uy tín. Tin em đi, anh Tuấn đã về ghé thăm nhà em rồi".
Để
củng cố lòng tin của chúng tôi, bà Thu khoe : "Chị Xuân, chị Ánh mới
nhờ em chuyển hộ chiếu kìa !". Chưa hết, lúc đang trò chuyện, điện thoại
cắt ngang, bà Thu nói với người gọi và cũng hàm ý nói với chúng tôi :
"Làm việc ngày 8 giờ, cơm, nước, ăn nghỉ, chủ lo hết".
Không
chỉ hoạt động ở địa bàn tỉnh Tiền Giang, cặp vợ chồng môi giới này còn
"vươn vòi" về tận Sóc Trăng bằng cách tuyển thêm nhiều chân rết để tìm
người cho xưởng may của ông Tuấn ở bên Nga. Cụ thể là trường hợp của anh
T.V.C ở Sóc Trăng. Nắm được hoàn cảnh anh C. đang cần tiền giúp mẹ trả
nợ, người hàng xóm tên Nguyễn Thị Phấn (chân rết của vợ chồng Thu - Đậm)
liền tiếp cận. Khi anh C. đồng ý sang Nga làm thợ may thì bà Phấn liền
giới thiệu đến gặp bà Thu. Chiêu cũ lặp lại, bà Thu luôn miệng cam kết
nào là làm việc ngày chỉ 8 giờ, cơm, nước, nghỉ ngơi chủ lo. Rồi chi phí
ông chủ Tuấn bỏ ra để lo qua Nga đến 1.900 USD, trong khi người đi chỉ
đặt cọc 15 triệu đồng là quá sướng. Không đâu rẻ bằng !
Khi
con mồi bị "gây tê" bằng những lời xảo trá, bà Thu liền chỉ đạo cho
chân rết về tận quê yêu cầu anh C. "ứng" 15 triệu đồng và viết ngay biên
nhận với nội dung "Tôi Nguyễn Thị Phấn có nhận số tiền của em T.V.C 15
triệu. Lý do : nhận tiền đi nước Nga".
Theo
tìm hiểu của chúng tôi, tính đến thời điểm hiện tại, những người môi
giới nêu trên đã dụ được khoảng 17 người sang Nga lao động "khổ sai",
trong đó có 7 người chúng tôi xác định được danh tính và quê quán cụ
thể. Mỗi trường hợp môi giới thành công, vợ chồng Thu - Đậm được trả
công 500 USD.
Khốn cùng
Trở
lại với lá đơn kêu cứu của anh C., khi xe vừa đưa anh đến xưởng may ở
bên Nga thì ngay hôm đó, anh bị chủ bắt ký hợp đồng làm việc 3 năm. Mỗi
ngày anh C. phải làm việc từ 7 giờ đến 23 giờ ; chỉ nghỉ được 30 phút ăn
cơm. Qua 1 tháng làm việc, anh C. kiệt sức vì thiếu ngủ, ăn uống kham
khổ. Muốn trở về Việt Nam thì anh bị ông chủ xưởng buộc đền hợp đồng.
Theo
địa chỉ trên lá thư, chúng tôi tìm về nhà anh C. ở ấp Hòa Hưng, xã Long
Đức, huyện Long Phú, tỉnh Sóc Trăng. Tiếp chúng tôi trong căn nhà nhỏ
nhưng trống hoác, gần như không có vật gì giá trị ngoài cái tủ thờ. Tại
đây, bà Nhung - mẹ anh C. - cho hay do thiếu nợ ngân hàng khoảng 30
triệu đồng nên anh C. xin gia đình sang Nga làm việc để kiếm tiền trả
nợ. Khi sang Nga được vài ngày, anh C. gọi điện về than rằng làm việc
vất vả, không đúng với cam kết. "Từ đó đến nay đã vài tháng, thằng C. nó
không nói gì thêm, chắc vì sợ tôi lo rồi bệnh thêm" - bà Nhung lo lắng
khi hay tin anh C. đang kêu cứu từ Nga.
Từ
lo lắng, bà Nhung chuyển sang lo sợ khi nghe chúng tôi nói đã có nhiều
người phải tốn vài ngàn USD mới được quay về, vì phải bồi thường hợp
đồng. "Vậy thì khốn khổ cho gia đình tôi quá. Nếu vậy chỉ có nước bán
nhà chứ moi đâu ra số tiền lớn như vậy" - bà Nhung nói như muốn khóc.
Ông
Trần Văn Khem, Trưởng ấp Hòa Hưng, xác nhận gia đình bà Nhung trước đây
thuộc diện hộ nghèo. Gia đình bà vừa thoát nghèo nhưng vẫn còn rất khó
khăn. Việc anh C. đi lao động ở Nga, ông Khem cũng mới nghe qua. Nếu
tình cảnh như vậy thì đúng là mấy kẻ môi giới quá bất nhân khi gạt người
nghèo.
Qua
tìm hiểu, ngoài lá đơn của anh C. gửi về kêu cứu thì một người khác là
chị N.N.L vừa trở về từ xưởng may của ông Tuấn, lập tức trốn nợ vì khoản
tiền vay mượn hơn 60 triệu đồng không còn khả năng chi trả. "Cuối tháng
8, cha mất, chị cũng không về thọ tang vì sợ người đến đòi nợ" - một
người quen của L. nói khi chúng tôi tìm đến nhà chị L…
Những
ngày giữa tháng 9, theo ghi nhận ở xưởng may của ông Tuấn, trong lúc
nhiều người đang quần quật "cày cả ngày lẫn đêm" để mong trả đủ số nợ
khi sang Nga làm việc thì có nhiều công nhân đòi được về nước vì không
chịu đựng được sự "khổ sai".
Chị
Đ., một trong những người sang sau người của chúng tôi, một mực xin về
nước thì ông chủ xưởng may nói rằng "phải đền hợp đồng vì chi phí bỏ ra
để xin quota quá nhiều". Khi chị Đ. điện thoại cho người nhà cầu cứu bà
Thu thì bà này phán rằng "muốn về Việt Nam thì cầm lên đây cho dì 120
triệu đồng đền hợp đồng 3 năm". Trong khi đó, chân chị Đ. mỗi ngày mỗi
nhức vì từng bị tai nạn lại gặp thời tiết lạnh nên gần như không thể đi
lại. Đến lúc này, ông Tuấn đồng ý và yêu cầu chuyển 2.300 USD cho người
nhà ông ta ở Việt Nam, kèm theo cam kết "không được thưa kiện".
Sau
khi chuyển đủ số tiền trên, chị Đ. mới được người của xưởng may mua
giùm vé máy bay và đưa ra sân bay, đợi đến khi chị Đ. vào phòng cách ly,
họ mới trả lại giấy tờ cá nhân.
Lộ diện công ty mời nhập cảnh
Sau khi người của báo Người Lao Động cùng nhiều người khác nộp hộ chiếu cho bà Ngô Thị Thu thì khoảng 1 tuần sau, bà Thu thông báo chuẩn bị sang Nga. Đúng
hẹn, chúng tôi có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất, người "giúp" chúng tôi
làm thủ tục là ông Trần Quốc Đậm. Sau khi chuẩn bị vào phòng cách ly,
ông Đậm yêu cầu mỗi người nộp thêm 600.000 đồng.
Khi
đến nước bạn, chúng tôi mới biết thủ tục sang Nga của đường dây này là
sau khi gửi hộ chiếu cùng 15 triệu đồng cho người môi giới thì tại Liên
bang Nga, một người đại diện cho Công ty trách nhiệm hữu hạn TOM MODA có
trụ sở số 141081, vùng Moscow, Thành phố Dmitrov, đường Industrial, nhà
3, có giấy mời nhập cảnh vào Liên bang Nga với mục đích là "Lao động
làm thuê" và được cấp hộ chiếu phổ thông một lần. Thời gian được nhập
cảnh trong vòng 90 ngày.
Nhóm phóng viên (20/09/2017)
*********************
Đại sứ quán cùng vào cuộc
Một đường dây nóng đúng nghĩa đã được thiết lập giữa bo Người Lao Động với đại sứ Việt Nam tại Nga
Sau
khi thu thập đầy đủ thông tin về xưởng may ở Nga khiến các lao động
Việt Nam kêu cứu vì kiệt sức, thông qua cơ quan chức năng Bộ Ngoại giao,
báo Người Lao Động đã chuyển hồ sơ vụ việc tới Đại sứ quán Việt
Nam tại Liên bang Nga. Từ đây, một "đường dây nóng" đã được thiết lập
giữa Tòa soạn báo Người Lao Động và Đại sứ Nguyễn Thanh Sơn để "giải cứu" lao động.
18 ngày gay cấn
Cụ
thể, ngày 30/8, chúng tôi đã cung cấp cho Đại sứ Nguyễn Thanh Sơn thông
tin : Có nhiều người ở Việt Nam bị lừa đi lao động bên Nga (cụ thể là
xưởng may của người đàn ông tên Tuấn) kêu cứu. Họ bị nhốt, không cho ra
ngoài, làm việc ngày 16 giờ nhưng lương chỉ 3 triệu đồng.
Đại
sứ yêu cầu cho ông địa chỉ cụ thể để xử lý. Báo Người Lao Động liền
cung cấp thông tin và cho biết thêm khoảng 20 lao động bị nhốt trong đó,
người môi giới đã thừa nhận lấy tiền 15 triệu đồng mỗi người đi lao
động bằng đường du lịch. "Cho tôi dữ liệu người môi giới, để xem có
trong danh sách đang theo dõi không" - Đại sứ Nguyễn Thanh Sơn đề nghị.
Làm việc cật lực nhưng lương quá thấp nên nhiều công nhân ở xưởng may của ông Tuấn kêu cứu và đòi về nước Ảnh : MINH CHÂU
Sau
đó, chúng tôi đã gửi dữ liệu người môi giới, chuyển hợp đồng lao động,
các hình ảnh xưởng may, đường vào xưởng cũng như người môi giới và được
Đại sứ Nguyễn Thanh Sơn phúc đáp là sẽ xử lý sớm. Thời điểm này, người
của chúng tôi ở trong xưởng may của ông Tuấn gửi thông tin cho biết có
thêm nhiều lao động kêu cứu, đòi về chứ không riêng gì anh C. ở Sóc
Trăng. Trong các ngày 1, 2, 3 và 4/9, chúng tôi liên tục liên lạc với
đại sứ để nắm thông tin thì được ông cho biết đang tiến hành làm.
Đến
ngày 5/9, người của chúng tôi báo về cho hay đã có hơn 10 người ở xưởng
may cầu cứu. Dù biết công việc của đại sứ nhiều nhưng không thể không
nóng lòng, chúng tôi tiếp tục hối thúc ông. Đến trưa 14/9, Đại sứ Nguyễn
Thanh Sơn nhắn : "Chuyển toàn bộ dữ liệu vào máy Trưởng phòng lãnh sự
Đại sứ quán Việt Nam tại Nga theo số… Tôi đã giao hôm nay phối hợp với
công an nước bạn kiểm tra".
Đáp
ứng yêu cầu của đại sứ, chúng tôi chuyển toàn bộ thông tin liên quan
đến chủ xưởng may và những thông tin hữu ích khác phục vụ công tác giải
cứu cho ông Hoàng Anh, Trưởng Phòng Lãnh sự Đại sứ quán Việt Nam tại
Nga.
Tối
14/9, ông Hoàng Anh cho biết : "Vừa gọi C., là người viết đơn. Tôi xem
nội tình thế nào, xử lý hai bên. Khỏi phải nhờ công an bắt cả hai bên.
C. đưa số điện thoại ông chủ mà chưa liên lạc được, chúng tôi sẽ gọi
tiếp. Dĩ nhiên là làm sao cho hài hòa vì chủ cầm hết giấy tờ nên chưa
biết hợp pháp hay không. Đây là nhiệm vụ, trách nhiệm của Đại sứ quán".
Ngày
17/9, ông Hoàng Anh cho biết đã liên hệ và làm việc với chủ xưởng may.
Trong buổi làm việc, ông đã đề nghị chủ xưởng nếu ai không muốn làm thì
nên cho họ về. Riêng việc giữ hộ chiếu của người lao động thì được chủ
xưởng giải thích là sợ công nhân bỏ trốn sang xưởng khác.
"Tóm
lại, chúng tôi đã đề nghị với chủ xưởng ai muốn về thì cho về. Trong
vòng 1 tuần nữa, chúng tôi sẽ có kết quả để hài hòa lợi ích giữa những
người lao động và chủ xưởng" - ông Hoàng Anh khẳng định.
Lời hứa của ông Hoàng Anh đưa ra đã phần nào giúp chúng tôi bớt lo lắng cho người lao động đã gửi đơn cầu cứu đến báo Người Lao Động.
Hơn nữa, theo người của chúng tôi ở xưởng may, sau cuộc làm việc của
ông Hoàng Anh thì tình trạng công nhân đã dễ thở hơn. Dù vậy, không ít
lao động Việt Nam vẫn mong chủ xưởng thực hiện theo đề nghị của ông
Hoàng Anh là ai muốn về thì cho về.
Công an, chính quyền đồng loạt vào cuộc
Theo
Trưởng phòng lãnh sự Đại sứ quán Việt Nam tại Nga, nguyên nhân chính
dẫn đến vụ việc trên xuất phát từ chuyện người môi giới thu tiền người
lao động và tìm người sai, tay nghề kém. Vì thế, lỗi là của người môi
giới. Chủ xưởng cần người có tay nghề mà môi giới thì tìm người không
đúng. Chủ xưởng cũng bỏ tiền mua hạn ngạch mới đưa được người qua nên
Đại sứ quán đang làm mọi cách để hài hòa lợi ích đôi bên.
Ở
một diễn biến khác, ngày 19/9, một lãnh đạo Công an tỉnh Tiền Giang cho
hay công an đã vào cuộc làm rõ theo đơn tố cáo của một số công nhân từ
xưởng may của ông Tuấn trở về. Theo đó, công an đã tiếp nhận đơn và làm
việc với nhiều người liên quan. Công an cũng xác định 2 người là bà Thu
và ông Đậm có liên quan đến vụ việc.
Nguồn
tin nêu trên cho hay những công nhân này khai với công an là đều thông
qua bà Thu và ông Đậm, họ mới đi sang Nga lao động. Ngoài ra, tất cả đều
khai rõ là mỗi người phải trả cho bà Thu 15 triệu đồng mới được đưa
sang Nga.
Đặc biệt, ngày 20/9, nguồn tin riêng của báo Người Lao Động cho biết sau khi loạt bài "Đường dây lao động "khổ sai" ở Nga" đăng tải trên báo Người Lao Động,
sáng 19/9, Cục Cảnh sát hình sự (C45, Bộ Công an) đã vào cuộc cùng với
Phòng Cảnh sát hình sự (PC45) Công an tỉnh Sóc Trăng và PC45 Công an
tỉnh Tiền Giang.
Theo
đó, tại Sóc Trăng, cán bộ điều tra của PC45 đã tiếp cận gia đình anh
T.V.C (ngụ ấp Hòa Hưng, xã Long Đức, huyện Long Phú). Tuy nhiên, do bà
Ung Thị Hồng Nh. (mẹ anh C.) già yếu nên cán bộ điều tra đã hướng dẫn
người thân của bà làm các thủ tục cần thiết để củng cố hồ sơ vụ việc.
Liên
quan đến chân rết của vợ chồng Thu - Đậm, PC45 cũng triệu tập bà Nguyễn
Thị Phấn, Phó Bí thư ấp Hòa Hưng, lên làm việc. Bởi lẽ, bà Phấn được
xác định là người môi giới anh C. cho bà Thu.
Ông
Lê Hoàng Điện, Giám đốc Sở Lao động, thương binh và xã hội tỉnh Sóc
Trăng, cho biết đã chỉ đạo các bộ phận của sở tiếp cận gia đình bà Nh.
(mẹ anh C., người viết đơn kêu cứu) để tìm hiểu, từ đó có hướng hỗ trợ
anh.
Phải chặn từ trong nước
Theo
Đại sứ Nguyễn Thanh Sơn, việc đưa người kiểu như trên sang Nga lao động
đã diễn ra hàng chục năm nay. Mấy năm gần đây, tình trạng này đã có
phần lắng xuống vì cơ quan chức năng hai nước vào cuộc quyết liệt. Tuy
nhiên, các chiến dịch truy quét các xưởng may "đen" - nơi có công nhân
Việt Nam làm việc - thường khó bắt chủ sử dụng vì họ đều có "thông tin".
"Vì
vậy, nhiều lần tôi đã gọi điện về Việt Nam đề nghị cần ngăn chặn từ
trong nước, chứ không phải cứ để các công ty du lịch lừa đảo rồi sang
bên này chỉ xử lý được phần ngọn. Việc này tôi sẽ tiếp tục phối hợp với
bạn (tức báo Người Lao Động) để xử lý" - đại sứ nhấn mạnh, đồng thời mong báo chí thông tin tuyên truyền cho mọi người cảnh giác.
Nhóm phóng viên (21/09/2017)