Đánh tham nhũng để xây dựng độc tài (Người Buôn Gió)
Đánh
tham nhũng đương nhiên là đúng, nhưng đánh tham nhũng với ý đồ xây dựng
một nền dân chủ hay ý đồ xây dựng một cá nhân độc tài là câu chuyện cần
phải xem xét kỹ.
Các
luật sư của Trịnh Xuân Thanh chỉ có chục ngày để nghiên cứu hồ sơ bào
chữa cho Trịnh Xuân Thanh. Với một vụ án kinh tế nghiêm trọng, chồng
chéo nhiều hồ sơ, diễn ra trong một thời dài cách đây đã lâu, đặc biệt
là bị cáo bị khép vào khung hình phạt tử hình.
Vậy mà các luật sư chỉ tiếp cận hồ sơ vụ án có chục ngày.
Trước
đây các vụ án nghiêm trọng, luật sư được quyền sao chụp hồ sơ đem về
nhà nghiên cứu. Nhưng sau này thời Nguyễn Phú Trọng, với lý do đảm bảo
bí mật, người ta chỉ cho phép các luật sư đến tòa án hay viện kiểm sát,
gặp người phụ trách và được đưa cho hồ sơ vụ án, ngồi một góc nào đó
đọc, không được chụp ảnh hay photo.
Tuy
nhiên thì việc quyết định thế nào là nghiêm trọng hay liên quan đến an
ninh quốc gia tuỳ thuộc vào người giữ hồ sơ vụ án. Có những vụ án người
ta cho luật sư được phép chụp một hai trang trong hồ sơ, để gọi là có
tạo điều kiện cho luật sư.
Trong
vụ án Trịnh Xuân Thanh, người ta thấy kịch bản được vạch ra để nhấn
mạnh Nguyễn Phú Trọng là một ông vua. Từ lúc chỉ đạo biển xe đến thanh
tra việc luân chuyển rồi đến việc tuyên bố sẽ bắt được Trịnh Xuân Thanh,
tiếp đến định ngày xử. Tất cả chi tiết đều đưa về hình ảnh một ông vua
toàn quyền sinh sát và định đoạt mọi thứ.
Thượng
tướng Lê Quý Vương trả lời báo chí đã từng nói, vụ Trịnh Xuân Thanh hồ
sơ nhiều, phải nghiên cứu có khi đến hàng năm trời, để khách quan phải
xem xét hết các tài liệu.
Với
tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng thì không cần biết đến thời gian, trình tự
pháp luật, công ước quốc tế... ông ta bảo xử, bảo bắt, và ông ta ấn
định ngày xử. Cả một hệ thống pháp luật của nhà nước pháp quyền chấp
hành lệnh của ông tổng bí thư một đảng từ Viện Kiểm Sát, Công An, Tòa Án
và báo chí nhất nhất làm theo.
Vụ
án được cho là Trịnh Xuân Thanh tham nhũng 14 tỷ VND được báo chí khích
động người dân sôi sục lòng căm phẫn, ai cũng đồng tình việc xử các
quan chức tham nhũng.
Nhưng
không mấy ai thấy bất bình về việc một ông tổng bí thư chà đạp lên nhà
nước pháp quyền. Không ai thấy một tên độc tài đang lợi dụng sự căm phẫn
nào đó của người dân để xây dựng quyền lực của mình trên sự căm phẫn
đó. Nghệ thuật xây dựng quyền lực độc tài nào cũng bắt đầu được khơi dậy
từ sự sục sôi nào đó của người dân.
Người
dân được thỏa mãn sự bức xúc nào đó mà họ không tỉnh táo để nhận ra
rằng, mình đang đánh đổi một thỏa mãn nhỏ để rồi mất đi cái lớn lao hơn,
đó là xã hội dân chủ, nhà nước pháp quyền. Lẽ ra để chống tham nhũng
một cách khoa học tiến bộ và công tâm, Nguyễn Phú Trọng vừa loại trừ
những quan chức tham nhũng đồng thời song song cải cách hệ thống chính
trị dân chủ, tự do báo chí để triệt để việc tham nhũng. Đó mới là một
người công tâm vì dân, vì nước.
Nhưng
không, với những gì nhiều năm y học hỏi về tư tưởng, lý luận đã không
khiến y trở nên tiến bộ và văn minh. Trái lại y học được sự tinh vi và
thâm hiểm hơn những thủ thuật cai trị là kích động tâm lý đám đông, lợi
dụng nắm lấy nó và tạo ra quyền lực cho mình. Một phương pháp cổ điển
nhưng dưới hình thức tinh vi và phù hợp với dân trí ngày nay.
Tiếc
rằng nhiều người mang tiếng có học lại không nhận ra điều này, họ hùa
theo quan điểm chống tham nhũng bằng mọi giá của Nguyễn Phú Trọng, y hệt
những kẻ dân đen đồng tình với việc trộm chó đánh chết không cần pháp
luật.
Đơn
cử như việc bắt cóc Trịnh Xuân Thanh từ nước Đức về, nhiều người khen
ngợi tổng bí thư chỉ đạo thế là đúng, tham nhũng phải xử bằng mọi giá,
bắt được về như thế là đảng ta quá tài giỏi... và bọn chính phủ Đức là
bọn bao che cho bọn tham nhũng, bọn chính phủ Đức đã bị thất bại bởi
chiến công tài tình của chúng ta...
Chỉ
có một số người thấy sự vô pháp của chế độ độc tài Việt Nam, nếu như
Việt Nam chà đạp lên luật pháp quốc tế trắng trợn như vậy, thì liệu có
thể tin gì được Việt Nam sẽ giữ những cam kết và giao ước quốc tế. Bởi
thế chính phủ Đức đã phải bỏ quan hệ chiến lược đối tác với Việt Nam.
Cả đám đông gào lên, tham nhũng phải xử lý, phải xử bằng mọi giá là đúng rồi.
Rồi
cũng chính cái đám đông ấy lại xuôi tai khi nghe về trường hợp này,
trường hợp kia thì nên xem xét vì sự ổn định, vì đánh chuột không để vỡ
bình... như trường hợp bí thư Trương Quang Nghĩa nói về chủ tịch Huỳnh
Đức Thơ.
Nếu
nói cân nhắc vì ổn định, vì sợ vỡ bình... tức là vừa xem xét vấn đề thi
hành luật vừa cân nhắc việc lợi hại, tức biết khôn mà tính hơn thiệt
như thế… thì thử hỏi đi bắt cóc Trịnh Xuân Thanh về để xử tham ô 14 tỷ
VND, đổi lấy mất đối tác chiến lược với nước Đức và tai tiếng với nhiều
nước khác, thì có khôn ngoan không, có cân nhắc không ?
Rõ ràng là không có cân nhắc gì.
Ở
đây chỉ có khác phe, cần tiêu diệt để thể hiện sức mạnh uy quyền thì
giá nào cũng chơi hết, cái gì cũng đổi được vì những kẻ trả giá đó là
đất nước và nhân dân.
Cái
gì thuộc phe mình thì giữ bằng mọi giá để thể hiện sức mạnh uy quyền,
thiệt hại đến đâu, phá hoại đến đâu cũng mặc. Tất cả chỉ vì mục đích xây
dựng quyền lực độc tài, độc tôn, trở thành một ông vua quyền lực vô
biên như thời kỳ phong kiến.
Bây
giờ ép tiến độ xử Trịnh Xuân Thanh, đưa người ta vào khung tử hình mà
chỉ để luật sư của họ có mấy ngày tiếp cận hồ sơ bào chữa có phải muốn
cho thiên hạ biết rằng, Nguyễn Phú Trọng ta đây không cần luật, ta là
vua, và đã là vua thì bắt ai chết tất người ấy phải chết.
Đánh
tham nhũng đương nhiên là đúng, nhưng đánh tham nhũng với ý đồ xây dựng
một nền dân chủ hay ý đồ xây dựng một cá nhân độc tài là câu chuyện cần
phải xem xét kỹ.