Đảng Cộng sản Việt Nam tự diễn biến, tự chuyển hóa như thế nào? (Nguyễn Tường Thụy)
Đảng cộng sản rất sợ "tự diễn biến, tự chuyển hóa" trong nội bộ đảng. Ông Nguyễn Phú Trọng nói rằng "suy thoái chính trị còn nguy hiểm hơn cả suy thoái kinh tế" và đó là sự thật. Ông Trọng và Đảng cộng sản đang cố bơi ngược dòng lịch sử, còn những người "tự chuyển hóa, tự diễn biến" là đang đi đúng đường và đúng với qui luật của lịch sử. Sớm muộn thì đảng cộng sản cũng thất bại và sụp đổ nếu vẫn ngoan cố chống lại quá trình tất yếu này.
Hai
mươi ngày sau khi Giáo sư Chu Hảo tuyên bố ra khỏi đảng, Đảng cộng sản
Việt Nam còn chạy theo để khai trừ vuốt đuôi. Việc khai trừ một người
không còn là đảng viên nữa là chủ đề của những câu chuyện đàm tiếu ngoài
vỉa hè và cả trên báo chí. "Tội" của Giáo sư Chu Hảo, theo Ủy ban Kiểm
tra trung ương là "suy thoái về tư tưởng chính trị", "tự diễn biến, tự
chuyển hóa".
Ai
cũng biết ông Nguyễn Phú Trọng có bằng Tiến sĩ xây dựng Đảng. Có vẻ như
ông rất tự hào về trình độ lý luận của mình. Ông thường đề cao lý luận
và những người có lý luận. Nghe đâu, người đặt ra tiêu chuẩn bí thư
"phải là người có lý luận và phải là người miền bắc" là do ông đưa ra và
người đủ tiêu chuẩn ấy còn ai xứng ngoài ông.
Có
thể nói ông Nguyễn Phú Trọng luôn tỏ ra là người kiên trì chủ nghĩa
Mác-Lênin nhất Việt Nam. Lúc nào ông cũng lo đảng viên đi chệch hướng
trên con đường tiến lên chủ nghĩa xã hội. Vì vậy, những cụm từ như "suy
thoái", "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" được ông nhắc đi nhắc lại nhiều
lần kể cả những lúc họp hành, xuống cơ sở hay tiếp xúc với cử tri.
Có
điều lạ là mặc dù bằng cấp chính trị cao như vậy nhưng ông nói và đảng
của ông làm nhiều khi lại mâu thuẫn với những nguyên lý của chủ nghĩa
Mác. Ở đây nói về việc ông chống tự diễn biến, tự chuyển hóa.
Theo
phép duy vật biện chứng thì mỗi sự vật hiện tượng đều có sự thống nhất
và đấu tranh của các mặt đối lập. Sự thống nhất và đấu tranh đó là nguồn
gốc của sự vận động và phát triển, làm cho cái cũ mất đi cái mới ra
đời. Chuyển hóa và diễn biến là biểu hiện của sự vận động thúc đẩy các
sự vật hiện tượng phát triển.
Vì
vậy, không thể hiểu được Đảng cộng sản Việt Nam vừa lấy chủ nghĩa Mác
-Lênin làm nền tảng tư tưởng và kim chỉ nam cho mọi hành động, lại vừa
chống chuyển hóa, chống diễn biến.
Nói
thì vậy nhưng thực tế họ chống là chống đảng viên xa rời đảng, đưa ra
những luận điểm, ủng hộ những nhân tố phù hợp với sự phát triển. Còn
đảng vẫn tự cho mình quyền diễn biến, chuyển hóa. Mà đảng là ai khác,
nếu không phải là những đảng viên cụ thể ? Có điều, những đảng viên cụ
thể ấy là những đảng viên có quyền và có thể lái đất nước theo con đường
phù hợp với lợi ích cá nhân của họ.
Nếu Đảng cộng sản Việt Nam không diễn biến, không chuyển hóa chắc chắn đã không thể tồn tại.
Vậy Đảng cộng sản Việt Nam đã tự diễn biến, chuyển hóa như thế nào ?
Thời
kỳ 1986 trở về trước, Đảng cộng sản Việt Nam trung thành tuyệt đối với
chủ nghĩa Mác-Lênin tới mức mù quáng. Họ kịch liệt lên án chủ nghĩa xét
lại, đứng về phía Trung Quốc phê phán Liên Xô, mặc dù họ coi Liên Xô là
trung tâm phe xã hội chủ nghĩa, coi Đảng cộng sản Liên Xô là cầm đầu
phong trào cộng sản quốc tế. Họ lên án chủ trương chung sống hòa bình
của Khrushchyov, cho Liên Xô là mơ hồ về lập trường giai cấp, là phản
bội chủ nghĩa Mác-Lênin. Vụ án xét lại chống đảng năm 1967 là một vụ án
bi thảm trong lịch sử Đảng, bắt giam không xét xử nhiều đảng viên cộng
sản mà chủ yếu là đảng viên cao cấp.
Tuy
nhiên, việc áp dụng chủ nghĩa Mác-Lênin ngày càng bộc lộ những khiếm
khuyết và sai lầm. Trong lĩnh vực kinh tế, mô hình quản lý chủ nghĩa xã
hội đã triệt tiêu động lực sản xuất và làm lực lượng sản xuất không thể
phát triển. Tại Việt Nam cuộc khủng hoảng kinh tế năm 1986 đã đưa đất
nước đến bờ vực thẳm. Để cứu nguy, Đảng cộng sản Việt Nam đã có những
diễn biến, chuyển hóa, ngược lại với những nguyên lý cơ bản của chủ
nghĩa Mác-Lênin. Cụ thể là :
-
Xóa bỏ mô hình kinh tế kế hoạch hóa tập trung, chuyển sang nền kinh tế
nhiều thành phần, hoạt động theo cơ chế thị trường, tuy vẫn gắn cái đuôi
định hướng xã hội chủ nghĩa.
- Xóa bỏ ngăn sông cấm chợ, cho hàng hóa lưu thông.
- Giải tán hợp tác xã, chia ruộng đất cho nông dân.
-
Giảm hẳn tỉ trọng doanh nghiệp nhà nước trong cơ cấu nền kinh tế quốc
dân, để kinh tế tư nhân phát triển lấn át kinh tế quốc doanh.
- Từ một nền kinh tế khép kín, tự cấp tự túc, chuyển hóa thành chấp nhận đầu tư nước ngoài.
-
Chấp nhận kinh tế tư bản tư nhân, kinh tế có vốn đầu tư nước ngoài.
Thậm chí cho phép đảng viên kinh doanh. Điều này có nghĩa là không có
cái gọi là bóc lột giá trị thặng dư, trong khi các nhà lý luận coi giá
trị thặng dư là phát hiện thiên tài của Mác.
-
Sau khi Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu sụp đổ, Đảng
cộng sản Việt Nam đã thay đổi mạnh mẽ về chính sách đối ngoại. Hội nghị
Thành Đô đã khiến cho Việt Nam lệ thuộc nặng nề vào Trung Quốc. Đó là
một sự chuyển hóa, diễn biến tiêu cực, có hại cho toàn vẹn lãnh thổ của
Tổ quốc và tương lai của dân tộc. Từ chỗ coi Trung Quốc là kẻ thù trực
tiếp và nguy hiểm nhất, "chuyển hóa" thành láng giềng tốt, bạn bè tốt,
đồng chí tốt, đối tác tốt.
Nêu
ra vài ví dụ để thấy rằng, Đảng cộng sản Việt Nam miệng thì hô hào
chống chuyển hóa, chống diễn biến nhưng thực chất họ đã tự chuyển hóa,
tự diễn biến. Những gì họ giữ lại là nhằm đảm bảo cho sự thống trị của
họ mà thôi. Đó là độc quyền lãnh đạo, sử dụng chuyên chính để đàn áp
nhân quyền. Về kinh tế thì giữ lại cái đuôi định hướng xã hội chủ nghĩa
để dễ bề thao túng nền kinh tế.
Mọi
sự tự diễn biến, tự chuyển hóa của Đảng cộng sản Việt Nam nhằm kéo dài
sự tồn tại của họ chứ không hẳn theo xu hướng phát triển chung của nhân
loại. Nếu vì lợi ích của đất nước, của dân tộc thì họ đã vứt hẳn chủ
nghĩa Mác-Lênin vào sọt rác.
Nhìn
vào quá trình tự diễn biến, tự chuyển hóa, thấy có những vấn đề được
đặt ra từ lâu nhưng bị coi là sai lầm, tự diễn biến, tự chuyển hóa và
người nêu ra và phổ biến bị kỷ luật hoặc không được tin dùng. Ví dụ Kim
Ngọc và vấn đề sửa sai trong hợp tác hóa nông nghiệp. Vào những năm đầu
thập kỷ 80 của thế kỷ trước, ai mà đứng ra đường hô Trung Quốc là đồng
chí tốt, bạn bè tốt chắc chắn sẽ bị lôi vào đồn thẩm vấn. Cũng thời gian
đó, ai hô Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam thì không sao nhưng sau này,
các bạn trẻ viết, dán chữ "Hoàng Sa-Trường Sa là của Việt Nam" ở nơi
công cộng xong phải bỏ chạy vì sợ bị truy lùng. Dựng bia chiến thắng khi
đó thì không sao nhưng sau này phải đục bỏ.
Vì
vậy, trong dân gian mới có câu "sáng đúng, chiều sai, sáng mai lại
đúng". Câu đúc kết ấy rất chính xác khi nói về những thay đổi bất thường
của Đảng cộng sản Việt Nam.
Bây
giờ, những phát ngôn và việc làm của Giáo sư Chu Hảo bị coi là tự
chuyển hóa, tự diễn biến, nhưng rồi sẽ có lúc họ sẽ phải thừa nhận, như
ông Kim Ngọc với tội khoán nông nghiệp trước đây. Tư tưởng, quan điểm
của những người bị coi là suy thoái như Giáo sư Chu Hảo, trước nữa là
các ông Trần Xuân Bách, Trần Độ, Võ Văn Kiệt... và ngày nay là những tù
nhân lương tâm, những người hoạt động dân chủ, nhân quyền bị coi là phản
động, tất cả là vì sự phát triển của đất nước. Nó khác với sự tự chuyển
hóa, tự diễn biến của lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam vì lợi ích của
họ.
Bây
giờ, nói đến đa nguyên, tam quyền phân lập, dân chủ, nhân quyền là
những điều húy kỵ, nhưng rồi sẽ đến lúc xã hội coi đó là điều đương
nhiên. Biết làm sao, khi đó là sự phát triển tự nhiên và tất yếu của
loài người văn minh mà thế lực nào muốn kéo lùi xã hội trở về thời kỳ
mông muội chỉ là sự cố gắng trong tuyệt vọng.