Đoàn tị nạn Caravan: Đâu là sự thật? (Thắng Đỗ-BBC)
Chia sẻ và đồng cảm với tác giả về những người tị nạn. Họ đáng thương và đáng được che chở, giúp đỡ hơn là cố tình thổi phồng nguy cơ từ họ, chính trị hóa vấn đề làm cho sự việc trở nên nghiêm trọng. Không ai muốn từ bỏ quê hương bồng bế dắt díu nhau tha phương cầu thực như vậy. Phải có những lý do cực kỳ chính đáng họ mới tìm đường tị nạn. Họ cần nhận được sự thông cảm, chia sẻ và giúp đỡ.
Trong thời gian vừa qua, từ
'caravan' (nghĩa gốc là một đoàn người cùng đi với nhau, như các nhóm
lái buôn hay hành hương xưa kia) xuất hiện hàng ngày trên các phương
tiện truyền thông khắp nơi.
Đây là đoàn người tị nạn từ vùng 'Tam
Giác Bắc' của Trung Mỹ, gồm ba quốc gia: Honduras, Guatemala và El
Salvador. Họ dắt díu nhau đi về hướng Bắc. Mục tiêu của nhiều người là
biên giới Mễ-Mỹ để nộp đơn xin tị nạn chính trị ở Mỹ.
Vài tuần lễ
trước cuộc bầu cử giữa kỳ, Tổng Thống Trump và phe ủng hộ ông thổi việc
này lên để thành tin tức trang nhất: đây là một đoàn quân xâm lược, là
bọn băng đảng, nhiều người là dân Trung Đông chứ không phải Trung Mỹ,
một đe dọa trầm trọng cho an ninh quốc gia. Những cáo buộc này tuy không
dựa trên bằng chứng nào, nhưng chúng đánh vào nỗi sợ hãi người nhập cư
không giấy tờ và tính kỳ thị sẵn có của một thành phần trong xã hội Mỹ.
Cùng
lúc, những nhà bảo vệ nhân quyền, những người phản đối chính sách chống
tị nạn của chính phủ Trump, lên tiếng bảo vệ đoàn người tị nạn. Nhiều
cơ quan truyền thông cũng điều tra và viết phóng sự về đoàn người này để
tìm hiểu họ thật sự là ai và gia nhập đoàn với động cơ gì.
Những người đi trong đoàn Caravan là ai, băng đảng, khủng bố hay chỉ là những người tị nạn bình thường?
Trong
bài này, chúng tôi cố gắng đưa ra sự thật về vấn đề 'caravan', dựa trên
thông tin của các cơ quan phi đảng phái và phi vụ lợi như Council on
Foreign Relations và Pew Research Center, các đại học danh tiếng như
Harvard University, cũng như các tổ chức truyền thông đáng tin cậy của
Mỹ và Châu Âu, như tờ New York Times, Washington Post và The Guardian.
Những người đi theo Caravan là ai?
Vài câu chuyện được tờ báo The Guardian kể lại sau khi phỏng vấn một số người trong đoàn caravan:
Tuy
cuộc sống ở Honduras rất khốn khổ, với nạn băng đảng tràn lan, thất
nghiệp và lạm phát phi mã, bà Miriam Carranza vẫn cố gắng chịu đựng.
Cùng với chồng làm thợ xây cất, bà nuôi gia đình bằng số lương ít ỏi của
hai người, cho đến khi một băng đảng địa phương đòi vợ chồng bà đóng
'thuế chiến tranh', nhiều hơn tiền thu nhập của cả hai. Họ dọa sẽ giết
con gái nếu ông bà không chịu trả. Sợ hãi, họ bỏ nhà, bỏ quê để sống lây
lất, cho đến khi gia nhập đoàn đoàn caravan đang chuẩn bị đi sang
Mexico.
Gerson Martinez, 22 tuổi, mặt còn búng ra sữa, bế đứa con
sáu tháng, có ngọai hình thật sự không giống 'quân xâm lược' chút nào.
Anh bỏ quê ở San Pablo Sula, một trong những thành phố với tỉ lệ giết
người cao nhất thế giới. Thất nghiệp và tuyệt vọng, anh bị một băng đảng
buộc để cho họ trữ súng trong nhà anh. Thay vì gia nhập băng đảng như
họ kêu gọi, anh bế con chạy trốn và gia nhập đoàn caravan. "Nếu tôi gia
nhập", anh vừa nói vừa khóc, "sau này đấy cũng là tương lai của con
tôi".
Nhiều người tị nạn trong đoàn kể lại những kinh nghiệm
tương tự. "Họ dọa sẽ cứa cổ tôi trong 24 giờ", cô Aida Acevedo nói trong
khi đưa ngón tay trỏ đẩy ngang cổ mình. Cô lập tức bỏ trốn và tìm đường
đi Mỹ khi cô khám phá có đoàn caravan và nhập vào với họ. Cô hiểu rằng
đi một mình rất nguy hiểm và dễ dàng trở thành nạn nhân bị các băng đảng
dọc đường cướp giật hay hãm hiếp.
Ai là người tổ chức đoàn Caravan?
Có ai đứng sau xúi giục hay tổ chức đoàn người này không?
Tổng
Thống Trump và nhiều người ủng hộ ông cáo buộc là George Soros, một
trong những tỷ phú từng lên tiếng kịch liệt chống các chính sách của
Trump, đã bỏ tiền ra hỗ trợ cho đoàn. Nhưng cho đến giờ, họ chưa đưa ra
được bằng chứng nào để hỗ trợ cho cáo buộc đó.
Cũng theo tờ Guardian,
một nghị viên Honduras, ông Barolo Fuentes, đã cùng với khoảng 160
người tuần hành từ Pedro Sula về hướng Bắc. Qua khỏi biên giới, ông bị
an ninh của Guatemala bắt giữ và trục xuất trở về Honduras. Tuy bị các
nhóm chống tị nạn cáo buộc ông là người tổ chức cho đoàn caravan, ông đã
phủ nhận điều đó và chưa thấy ai đưa ra bằng chứng gì ngược lại.
Một
tổ chức từ thiện của Mexico, Pueblo Sin Fronteras (Nhân Dân Không Biên
Giới) có cung cấp thực phẩm và vật dụng cần thiết cho đoàn người, nhưng
cũng phủ nhận đóng bất cứ vai trò lãnh đạo nào.
"Không có ai tổ
chức cả", anh Alex Mensing, một phối hợp viên của tổ chức nói, "giống
như những người tị nạn Syria, họ không cần ai tổ chức, thúc giục họ. Đây
là một làn sóng tị nạn thật sự để thoát tình trạng nguy hiểm do bạo
động và tìm nơi trú ẩn an toàn".
Còn sự liên hệ của George Soros?
Nó bắt nguồn từ một "tin giả" - faked news, đăng trên Facebook; chính
ông Jim Snyder, người đầu tiên loan tin này, đã ghi rõ nó là tin giả,
nhưng người ta vẫn truyền bá khắp mạng xã hội như thể chuyện thật.
Tại sao họ lại bỏ xứ ra đi?
Theo Council on Foreign Relations
(Hội Đồng Quan Hệ Quốc Tế), cả ba quốc gia của vùng 'Tam Giác Bắc' đều
đã từng hứng chịu nạn tham nhũng tràn lan và có hệ thống, hỗ trợ bởi các
băng đảng và bọn buôn lậu ma túy, hay có khi bởi chính lực lượng an
ninh chính phủ.
Tình trạng này bắt nguồn từ cuộc nội chiến El
Salvador và Guatamela trong thập niên 1980. Mỹ đã đóng vai trò quan
trọng trong các cuộc chiến này khi viện trợ vũ khí cho phe chính phủ.
Honduras không bị chiến tranh nhưng cũng bị ảnh hưởng nặng nề do là nước
láng giềng.
Hệ lụy của chiến tranh là rất nhiều người mất nhà
cửa và bị thất nghiệp, và đất nước họ trở thành một kho súng đạn khổng
lồ. Nạn buôn lậu ma túy tràn sang và dễ dàng phát triển, nhất là với sự
toa rập của các quan chức tham nhũng. Hoàn toàn không có một thế lực nào
bảo vệ cho những người dân bị kẹt ở giữa các lằn đạn.
Họ có làm gì phạm pháp không?
Luật
Mỹ và Luật Quốc Tế cho phép bất cứ ai từ bất cứ quốc gia nào có quyền
nộp đơn xin tị nạn vào một quốc gia khác, và quốc gia đó, trong trường
hợp này là Mỹ, có quyền nhận hay từ chối những người này, sau khi xét
đơn của họ một cách công bằng và theo qui chế tị nạn chính trị. Quốc gia
đó cũng cần đối xử với những người xin tị nạn theo tiêu chuẩn nhân đạo
tối thiểu.
Việc những người từ Trung Mỹ đến biên giới và mong nộp
đơn xin tị nạn tại cửa khẩu Mỹ hoàn toàn hợp pháp. Trong trường hợp đoàn
caravan, chính phủ Mỹ đã tạm thời đóng cửa khẩu và cắt giảm số hồ sơ
thu nhận so với những năm trước đây. Chính hai điều đó đã vi phạm luật
Mỹ và là nguyên nhân biến sự việc trở thành một biến cố căng thẳng.
Một
số người tị nạn đã tự động leo rào, có người ném đá, tức là làm những
hành động phạm pháp. Nhưng đó chỉ là một số nhỏ trong con số khoảng
7.500 người trong đoàn.
Vả lại, sau một cuộc hành trình nhọc nhằn
dắt díu nhau lội bộ và quá giang dài hơn hai nghìn dặm, rồi bị ngăn trở
không cho nộp đơn, phản ứng của họ có lẽ không phải là điều không thể
đoán trước được.
Họ sẽ trở thành gánh nặng cho Mỹ?
Các
đoàn caravan của người di cư từ Trung Mỹ trước đây vẫn từng đến biên
giới Hoa Kỳ, nhưng đây là số người đông nhất trong từ bao lâu nay. Giống
như một nhóm caravan đến biên giới Mỹ mùa Xuân năm ngoái, đoàn caravan
này đã bị Tổng thống Trump kết án, với những tuyên bố tại các cuộc vận
động tranh cử cho cuộc bầu cử giữa kỳ, khiến họ trở thành tâm điểm
của các cuộc biểu tình. Ông Trump lợi dụng tình cảnh của những người này
để nhắc nhở phe ủng hộ về lời hứa cứng rắn với dân nhập cư của mình.
Vẫn theo tờ New York Times,
ngay cả khi cả nhóm trên dưới 5.000 người này đến được biên giới, con
số này chỉ đại diện cho một phần rất nhỏ của những người di cư đến biên
giới Mỹ mỗi năm. Không có số liệu chính thức về tổng số người vượt biên
giới bất hợp pháp, nhưng Hải quan và Bảo vệ Biên giới Hoa Kỳ đã giam giữ
khoảng 396.579 người vượt biên giới Mexico phía Nam bất hợp pháp từ
tháng 10 năm 2017 đến tháng 9 năm 2018.
Có phải những người đi theo đoàn caravan nói trên chỉ nhắm đi Mỹ và sẽ trở thành gánh nặng cho Mỹ?
Nhiều người trong đoàn có người quen hoặc người thân ở Mỹ, và muốn xin tị nạn ở Mỹ. Nhưng theo tờ New York Times,
đã có khoảng 1.500 người xin tị nạn tại Mexico. Mỹ từ trước đến giờ
luôn luôn là miền đất hứa của người tị nạn khắp nơi, kể cả Việt Nam.
Caravan và Người tị nạn Việt Nam
Gia
đình chúng tôi rời Việt Nam cùng với khoảng 200 ngàn người Việt khác
trong những ngày cuối cùng trước khi VNCH sụp đổ, trên một chiếc phi cơ
vận tải của Không Quân Hoa Kỳ. Sau vài tuần ở đảo Guam, chúng tôi được
cấp giấy tờ tạm trú và cho phép xin việc khi đến lãnh thổ Hoa Kỳ.
Mãi 40 năm sau, tôi mới hiểu rằng chúng tôi đã là những người di dân bất hợp pháp vào thời điểm đó.
Theo
cuốn phim tài liệu 'The Last Days of Vietnam', cho đến ngày 29 tháng
tư, 1975, chính phủ Mỹ không đưa ra một lệnh nào cho phép người Việt
được tị nạn ở Mỹ.
Những nhân viên Mỹ có mặt tại Sài Gòn đã cố
tình bất tuân lệnh cấp trên và hành động trái luật Mỹ để tổ chức 'chui'
cuộc tị nạn đó. Chúng tôi chỉ thực sự có qui chế hợp pháp vào ngày 23
tháng 5, 1975, khi Tổng Thống Ford ký Indochina Migration and Refugee
Assistance Act - Sắc Lệnh Hỗ Trợ Người Di Dân và Tị Nạn Đông Dương.
Sau
đó là làn sóng vượt biển của thuyền nhân. Tôi còn nhớ rất rõ các tranh
cãi ở Mỹ về người Việt là tị nạn chính trị hay tị nạn kinh tế.
Người
Mỹ nào hiểu được rằng chúng ta không dễ dàng tách rời chính trị và kinh
tế. Nhiều người không đáp ứng được tiêu chuẩn tị nạn chính trị, nhưng
họ bị ruồng bỏ hoặc không có cách kiếm sống do sự tồi tệ của chế độ nơi
họ sống. Hơn nữa, nạn nhân chính trị hay nạn nhân kinh tế có khác gì
nhau? Họ đều là những người cùng khốn, cần được sự giúp đỡ.
Theo một nghiên cứu của Đại Học Harvard,
khoảng 1.500 người tị nạn Việt Nam được định cư ở thành phố Niceville,
Florida vào năm 1975. Những người này gặp phải sự chống đối dữ dội từ
cộng đồng người da trắng. Theo một thống kê của đài truyền thanh địa
phương, 80 phần trăm người bản xứ chống những cư dân mới.
Lý do?
Họ
tin là người tị nạn mang theo bệnh truyền nhiễm; có Cộng sản nằm vùng
trong đám họ; và họ sẽ cướp việc làm của dân địa phương. Học sinh một
trường trung học tổ chức hội Gook Klux Klan (gook là từ miệt thị của
người da trắng dùng cho người Việt; tên nhái theo hội Ku Klux Klan hay
KKK, một hội da trắng kỳ thị đã từng giết và đàn áp người da đen. Ở
Galveston, Texas, họ cũng huy động người địa phương hăm dọa, đốt thuyền
và đánh đập các ngư dân gốc Việt).
Nhìn một người tị nạn đói rách,
thiếu vệ sinh, bơ vơ, chúng ta rất dễ dàng gán cho họ các động cơ gian
dối, cho dù có thật hay không: họ tham tiền, họ bị giật dây, họ là thành
phần của một âm mưu chính trị bẩn thỉu nào đó. Nhưng nếu cố nhìn qua
cái bề ngoài tệ hại đó của họ: họ chỉ là những người cha, người mẹ mong
tìm nơi trú ẩn cho gia đình; là những trẻ em đáng thương; là những người
già yếu.
Trước năm 1975, học sinh nào ở VNCH cũng thuộc lòng vài câu thơ trong Gia Huấn Ca của Nguyễn Trãi: "...Thấy ai đói rách thì thương,Rách thường cho mặc, đói thường cho ăn.Thương người như thể thương thân,Người ta phải bước khó khăn đến nhà...''
Hãy
mở rộng tấm lòng, giúp họ tùy theo sức của chúng ta, như người Mỹ tốt
bụng đã giúp người tị nạn Việt Nam trên dưới 40 năm trước đây. Nước Mỹ,
người Mỹ cũ và người Mỹ mới như chúng ta không thể nào tệ hại đến mức
ngoảnh mặt với những người có cảnh ngộ không khác chúng ta.
*Bài
viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả Thắng Đỗ một kiến trúc sư
hành nghề ở San Jose, California, Hoa Kỳ. Ông là thành viên của PIVOT,
Hội Người Mỹ Gốc Việt Cấp Tiến.