Chúng nó, chúng tôi (Trương Duy Nhất)
Ừ thì nhân đức. Nhưng lòng nhân ấy, nếu còn, tôi dành cho những bạn
tù bất khuất của tôi, để góp chút hơi ấm đến những Trần Huỳnh Duy Thức,
Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Văn Đài, Cấn Thị
Thêu… chứ không phải chúng nó, những Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và
cả một lũ X khốn kiếp kia!
Thấy nhiều người lên tiếng đòi tháo còng cho Đinh La Thăng.
Tại sao trước đấy, không nghe ai lên tiếng đòi tháo còng cho chúng
tôi, những Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Cù Huy
Hà Vũ, Lê Quốc Quân, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Hải Điếu Cày, Cấn Thị
Thêu, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh… và mới đây là Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như
Quỳnh, Nguyễn Văn Đài, Trần Thị Nga, Nguyễn Văn Hoá…?
Thậm chí như phiên xử tôi, còn bị còng giật cánh khuỷu (bẻ quặt hai
tay phía sau như… súc vật vậy). Phiên phúc thẩm, chúng còn còng xích cả
hai chân tôi.
Nhưng tất cả chúng tôi, vẫn đạp trên mọi xiềng xích để ngẩng đầu
trước toà. Còn họ, không, tôi phải gọi họ là chúng nó, tại sao chúng nó
lại rúm ró cúi đầu trốn tránh ống kính phóng viên?
Ai mới là “đối tượng nguy hiểm”, chúng tôi hay chúng nó mới là kẻ
đáng bị còng? Nhân danh đạo đức và cái lẽ công bằng chi chi đó đòi tháo
còng cho chúng nó. Còn chúng tôi thì sao?
Hỡi những nhà đạo đức đang khóc ướt bàn phím cảm thương cho những
Đinh La Thăng – Trịnh Xuân Thanh... Các vị có biết, trong tù chúng nó
sống thế nào không? Mùa đông chúng nó có chăn bông, vạt giường, mùa hè
chúng nó có máy lạnh, thức ăn chúng nó thừa vứt cho chuột, chó.
Còn chúng tôi bị ngược đãi thế nào? Giữa những ngày tê cóng này,
trong khi chúng nó có chăn bông, vạt gỗ, thì những bạn tù của tôi, những
Trần Huỳnh Duy Thức, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh,
Nguyễn Văn Đài… đang co ro trên sàn xi măng lạnh cóng.
Không ai bị coi là có tội, khi chưa có một bản án kết tội hiệu lực
của toà. Vâng. Nhưng có phiên xử nào của chúng tôi, bị cáo và luật sư
được tranh tụng thoải mái như các phiên xử chúng nó? Các vị đòi hỏi lẽ
công bằng trong giam giữ, dẫn giải, xét xử, tranh tụng. Nhưng tại sao,
những công bằng đó lại chỉ dành cho chúng nó, còn chúng tôi thì không?
Thưa thật, nếu các phiên toà xử chúng tôi, cho tranh tụng một cách
công minh, sòng phẳng thì chúng tôi xử toà chứ làm sao toà xử được chúng
tôi.
Cùng là tù nhân, nhưng chúng tôi là tù khác. Còn chúng nó là loại tù
nhục tù ô. Trả lời RFA về việc Đinh La Thăng bị còng tay lôi ra toà, tôi
gọi đó là hình ảnh ô nhục. Nó khác, rất khác với những hình ảnh trước
toà của chúng tôi. “Có loại tù làm người ta nhục nhã, nhưng có loại tù
chỉ khiến họ vinh quang”. Câu ấy, tôi nói trước toà, và được khắc ngay
trên bức tường buồng giam B14. Nơi luật sư Nguyễn Văn Đài và nhiều bạn
tù bất khuất của tôi đang bị giam giữ.
Ừ thì nhân đức. Nhưng lòng nhân ấy, nếu còn, tôi dành cho những bạn
tù bất khuất của tôi, để góp chút hơi ấm đến những Trần Huỳnh Duy Thức,
Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Văn Đài, Cấn Thị
Thêu… chứ không phải chúng nó, những Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và
cả một lũ X khốn kiếp kia!
RFA