Nằm B14, Đinh La Thăng đang ngẫm về… nhân quyền? (Thiền Lâm)
Công trạng lớn
nhất của Đinh La Thăng là góp một bàn tay vào trận đòn trấn áp trí thức và
người dân, đặc biệt nhắm vào những người yêu nước chỉ không muốn chế độ cầm
quyền trở nên “người ta lớn bởi vì mi quỳ xuống” trước Trung Nam Hải…
Chỉ ít ngày sau
khi Đinh La Thăng về “trấn” ở TP.HCM, một trong trong những địa chỉ đầu
tiên mà ông Thăng đến “ủy lạo” là Công an TP.HCM. Hành vi thông đồng
của Đinh La Thăng với Công an TP.HCM nhằm đàn áp nhân quyền một cách có
chủ ý, có hệ thống và dã man đã để lại quá nhiều hậu quả cho đến giờ
này.
Đêm 8/12, trong một trại tạm giam
B14 của Bộ Công an, có lẽ, lần đầu tiên trong cuộc đời quan chức lên như diều
gặp gió và tiền nhiều như nước sông Đà của mình, Đinh La Thăng nhớ về… nhân
quyền.
Và lúc này, chỉ có nhân quyền và
cộng đồng nhân quyền quốc tế thì may ra mới cứu được ông Thăng. Nhưng cũng như
Trịnh Xuân Thanh, Đinh La Thăng làm thế nào để trở thành “nhà tranh đấu nhân
quyền”?
Có thể lần đầu tiên Đinh La Thăng
mới thực sự trải nghiệm để ý thức một cách chua chát rằng ông vừa bị bắt bởi
chính những người mà chỉ mới ngày hôm qua còn gọi ông là ‘đồng chí”, cùng nhậu
nhẹt và chơi bời với nhau như thể cái tình bạn cảm động và vĩ đại ấy không bao
giờ chia lìa.
Chỉ trước nỗi cám cảnh của Đinh La
Thăng có một năm, một quan chức đầy ắp tham nhũng khác là Trịnh Xuân Thanh cũng
đã nếm mùi mất nhân quyền cá nhân khi người này phải la làng về chuyện đảng mất
dân chủ và độc tài quy chụp. Nhưng chỉ đến khi bị đảng cho công an truy nã ráo
riết, Trịnh Xuân Thanh mới đủ can đảm viết đơn “ly dị” đảng.
Giờ đây nằm trong trại tạm giam của
Bộ Công an với thân phận luôn bị coi là “tự nguyện đầu thú” chứ không phải “bị
bắt cóc”, có lẽ Trịnh Xuân Thanh mới ý niệm đến tận cùng về bản chất của những
người đồng chí mà ông ta chung sống suốt mấy chục năm là bạc đến thế nào.
Nhưng Đinh La Thăng đã chưa hề có cơ
hội chủ động viết đơn ra khỏi đảng như Trịnh Xuân Thanh. Thăng càng không có cơ
hội đào tẩu ra nước ngoài như Thanh. Dấn thân vào con đường chính trị luôn là
một sự trả giá sinh học, sức chơi sức chịu. Một khi Đinh La Thăng đã lọt vào
đến hàng ủy viên bộ chính trị thì nguy hiểm đã tăng lên gấp bội và các cửa ải
biên giới cũng then cài với ông ta hơn hẳn so với Trịnh Xuân Thanh.
B14 – nơi Đinh La Thăng đang “tạm
trú” – cũng như nhiều trại tạm giam khác của Bộ Công an, lại là những nơi giam
giữ chính trị phạm, hoặc tù nhân lương tâm – những người đấu tranh vì dân chủ
và nhân quyền cho Việt Nam.
Mùa xuân năm 2016 khi mới chân ướt
chân ráo lên mặt báo “từ nay tôi sẽ dành toàn tâm toàn ý cho TP.HCM”, có lẽ tân
ủy viên bộ chính trị Đinh La Thăng chỉ muốn tìm một “bãi đáp” an dưỡng sau thời
quẫy vùng các dự án béo bở ở Tập đoàn Dầu khí quốc gia và các gói thầu béo bở
không kém thời làm bộ trưởng giao thông vận tải sau đó.
Nhưng trong lúc không hề sượng sùng
tuyên ngôn “vì dân và hành động” và tìm cách lấy lòng giới cán bộ lão thành, có
công cách mạng, trí thức và cả những người dân thường, Đinh La Thăng lại tuyệt
đối không nhân nhượng với giới hoạt động nhân quyền ở Sài Gòn trong suốt thời
gian ông ta nhậm chức bí thư thành ủy.
Thậm chí thời Đinh La Thăng còn qua
mặt và vượt hẳn cả bí thư thành ủy cũ là Lê Thanh Hải cùng đương kim bí thư
thành ủy Hà Nội Hoàng Trung Hải về “thành tích” ném mắm tôm, đánh đấm và bắt bớ
nhân quyền.
Vào ngày 19/1/2016 tưởng niệm 74
quân nhân Việt Nam Cộng Hòa hy sinh để bảo vệ Trường Sa năm 1974, hàng trăm
người bị đàn áp, bị đánh đập, bị cấm ra khỏi nhà ở Sài Gòn. Công an TP.HCM lao
vào đám đông và giật phá tan nát vòng hoa tưởng niệm ở Sài Gòn.
17/2/2016 – ngày tưởng niệm 6 vạn
quân nhân và người dân Việt Nam đã hy sinh trong Chiến tranh vệ quốc 1979 chống
Trung Quốc xâm lược – cuộc dâng hoa thắp nhang thắm đượm lòng yêu nước của giới
trí thức Sài Gòn tại tượng đài Trần Hưng Đạo lại một lần nữa bị công an thành
phố này đàn áp và ngăn chặn thô bạo. Rất nhiều người khác đã bị lực lượng an
ninh huy động số đông chặn ngay tại nhà. Một số khác còn bị công an đánh đập
thẳng tay.
Từ đó đến nay, tất cả các cuộc tưởng
niệm chiến tranh biên giới 1979, Trường Sa, Hoàng Sa, Gạc Ma được giới nhân
quyền tổ chức ở Sài Gòn đều bị Công an TP.HCM thẳng tay ngăn chặn và đàn áp.
Nhưng trong bảng vàng thành tích của Công an TP. HCM và Bí thư Đinh La
Thăng, trận đàn áp cuộc biểu tình vì môi trường vào ngày 8/5/2016 mới cần được
gạch dưới như một “đỉnh cao chói lọi”: lực lượng ăn thuế của dân đã bắt đến 500
công dân biểu tình nhốt tại sân vận động Hoa Lư. Chẳng có gì là chứng cứ của
“thế lực thù địch”. Chỉ toàn dân ra biểu tình. Rất nhiều gương mặt mới xuất
hiện: kỹ sư, bác sĩ, giáo viên, có cả giám đốc ngân hàng.
Ngày hè đỏ nắng và đỏ máu ở Sài Gòn.
Khắp trung tâm thành phố này là cảnh “các lực lượng bảo vệ trật tự” nhe nanh
lao vào hành hung không thương tiếc người biểu tình. Xịt hơi cay, đánh đập đến đổ
máu rất nhiều người, đấm đá đến ngất xỉu hai mẹ con tuần hành như một cách kỷ
niệm “Ngày của Mẹ”… Một số hình ảnh đã được xác minh: chính những nhân viên
công an đã hóa trang làm thanh niên xung phong để tấn công dã man người biểu
tình.
Cho đến lúc đó, đã rõ Đinh La Thăng
chính là nhân vật “vì dân và hành động” như thế nào. Sự thật không thể chối bỏ
là trong suốt thời gian từ ngày nhậm chức bí thư thành ủy TP HCM, ngoài những
năng lực vụn vặt như “mua sữa cho dân”, làm đường cho Mẹ Việt Nam Anh Hùng, mị dân
đến mức hoang tưởng như “TP.HCM phấn đấu có giải Nobel y học”, nhưng lại hoàn
toàn thiếu tầm và đặc biệt sút kém về công tác tổ chức nhân sự, công trạng lớn
nhất của Đinh La Thăng là góp một bàn tay vào trận đòn trấn áp trí thức và
người dân, đặc biệt nhắm vào những người yêu nước chỉ không muốn chế độ cầm
quyền trở nên “người ta lớn bởi vì mi quỳ xuống” trước Trung Nam Hải…
Còn giờ đây, Đinh La Thăng biết dựa
vào ai để cứu vớt “quyền làm người” cho bản thân mình?
Thiền Lâm (VNTB)