Phiếm luận về danh xưng với học vị, học hàm (Trần Hữu Dũng-TBKTSG/ Viet-studies)
Ở các nước có một nền học thuật lâu đời,
bằng tiến sĩ chỉ là một tấm vé để bước chân vào ngưỡng cửa của cộng đồng
nghiên cứu và giảng dạy bậc đại học. Nó không phải là “vinh quang” tối
hậu của một sự nghiệp học thuật. Uy tín của một nhà nghiên cứu, của một
giáo sư tùy thuộc hoàn toàn vào những thành tựu của người ấy sau khi
đã có tiến sĩ (Einstein, chẳng hạn, không cần ai gọi mình là GS TS!).
Thậm chí, một nhà khoa học xuất chúng, dù không có bằng tiến sĩ vẫn được
xã hội nể trọng hơn những người có tiến sĩ, nếu người ấy có một sự
nghiệp học thuật tầm vóc.
Khi mới từ nước ngoài trở về Việt Nam,
không ít người có cảm giác lạ lẫm khi đọc báo thấy những trí thức khoa
bảng luôn được kèm theo danh hiệu Giáo Sư (GS), Phó Giáo Sư (PGS), Tiến
Sĩ (TS), và nhất là khi những danh hiệu này đi kèm nhau: GS TS, PGS TS.[1]
Thậm chí, nhiều bạn đã có tiến sĩ, là giáo sư ở nước ngoài, cảm thấy
ngượng ngùng, bối rối khi “được” gọi như vậy trên các phương tiện truyển
thông đại chúng, không liên hệ gì đến học thuật, ở Việt Nam. Hơi
ngượng, khá bối rối, nhưng rồi lại không dám yêu cầu báo chí không gọi
là tiến sĩ vì như thế lại e bị hiểu lầm là lập dị, là “kênh kiệu ngược”
(reverse snobbery)
Thực ra, so với vô số đại sự của quốc
gia thì chuyện danh xưng này quả là “nhỏ như con thỏ”, nhưng nhân dịp
Tết nhứt, xin có đôi dòng phiếm luận để giải khuây cho bạn đọc.
Bằng tiến sĩ chứng tỏ điều gì và để làm gì?[2]
Ai đã lấy PhD ở Mỹ đều biết rằng bằng
cấp này chỉ là một cái vé vào cửa để được phỏng vấn khi đi xin việc ở
các đại học, các viện nghiên cứu ở nước ngoài. Thế thôi. Theo nhà kinh
tế nổi tiếng Michael Spence (Nobel 2001) thì bằng cấp (do một đại học có
uy tín cấp) cốt yếu là một tờ giấy chứng nhận cho những người không có cách nào khác
để chứng tỏ khả năng (trong đó có sự kiên trì) của mình. Spence giải
thích: Một người có thực tài, ai nhìn cũng thấy ngay, thì không cần bằng
cấp khi đi xin việc! Nói theo thuật ngữ kinh tế: Bằng cấp là một “tín
hiệu cho thị trường”.
Tiến sĩ là một bằng cấp tối hậu
(terminal degree) của hệ thống giáo dục hiện đại, nhưng nó chỉ là một
(trong nhiều) chỉ dấu của trí thức. Và ngay khi là chỉ dấu như thế, nó
cũng không là chỉ dấu tột bực. Ở các nước có một nền học thuật lâu đời,
bằng tiến sĩ chỉ là một tấm vé để bước chân vào ngưỡng cửa của cộng đồng
nghiên cứu và giảng dạy bậc đại học. Nó không phải là “vinh quang” tối
hậu của một sự nghiệp học thuật. Uy tín của một nhà nghiên cứu, của một
giáo sư tùy thuộc hoàn toàn vào những thành tựu của người ấy sau khi
đã có tiến sĩ (Einstein, chẳng hạn, không cần ai gọi mình là GS TS!).
Thậm chí, một nhà khoa học xuất chúng, dù không có bằng tiến sĩ vẫn được
xã hội nể trọng hơn những người có tiến sĩ, nếu người ấy có một sự
nghiệp học thuật tầm vóc.
Đi đâu cũng tự xưng, hay đòi người khác gọi mình là Giáo Sư Tiến Sĩ (dù là giáo sư tiến sĩ thật,
không phải dỏm), không chỉ là làm dáng, phô trương, nhưng còn cho mình
một cảm giác (thường) sai lầm về những thành tụu thật sự của bản thân,
rằng mình hiện đã đạt đến tột đỉnh của học thuật, và khó tránh khỏi sự
tự mãn đầy kiêu căng. Không gì “phản trí thức” hơn phong thái ấy.
Tự xưng và gọi nhau là GS TS thì có hại gì?
Nhiều người sẽ bảo, dù các cơ quan
truyền thông có tâng bốc các giáo sư tiến sĩ, không bao giờ quên kèm
theo học vị học hàm khi viết tên họ, thì có hại gì ai? Sao không xem đó
như phản ảnh sự kính trọng “kẻ sĩ” của văn hóa Việt Nam? Vâng, nhìn từ
một góc cạnh nhỏ hẹp thì quả việc này là không đáng kể so với những vấn
đề trọng đại đất nước. Tuy nhiên, nó có thể liên hệ đến những hiện
tượng khác làm suy giảm chất lượng đòi sống của chúng ta. Chẳng hạn như:
Bằng cách tung hô danh xưng GS, PGS, TS…
các cơ quan truyền thông vô tình đơn điệu hóa thang trí thức học thuật,
và từ đó, đến giá trị xã hội. Bởi, như đã nói, những học hàm, học vị
này là chức vụ trong lãnh vực giáo dục, là một chỉ dấu của khả năng
nghiên cứu. Chúng không nhất thiết có hàm ý nào về giá trị toàn diện
của con người (mà phần chính, hiển nhiên, là đạo đức). Gắn kết học vị
học hàm, mà không một đặc điểm nào khác, với danh tính một người là mặc
nhiên đưa nó lên vị trí hàng đầu. Nói thẳng ra, theo ý người viết bài
này, chính “thói quen” này của giới truyền thông đã giúp duy trì nạn
“sính bằng cấp” trong xã hội Việt Nam.
Nạn sính bằng cấp, từ đó, sẽ có hậu quả
dễ hiểu đến chất lượng tiến sĩ: Khi mà sự ham muốn bằng cấp không thể
được thỏa mãn vì khả năng học tập và nghiên cứu của “đương sự” là “có
hạn” thì tất nhiên sẽ sinh ra những tiến sĩ dỏm, những luận văn không
đáng được gọi là luận văn. Báo chí đừng gọi họ là tiến sĩ nữa thì chất
lượng tiến sĩ sẽ khá lên, vì lúc ấy chỉ những người thật sự có năng lực,
có trí tuệ, đam mê nghiên cứu, giảng dạy… mới bỏ công dùi mài kinh sách
trong một chương trình tiến sĩ, loại bỏ những “phần tử” “sinh ra không
phải để theo đuổi học thuật” (mà trong một xã hội bình thường là hoàn
toàn bình thường, không có gì để mặc cảm), chạy chọt lấy “tiến sĩ’ chỉ
vì hám danh. Gạn lọc những phần tử “không thích hợp” này thì chất lượng
tiền sĩ đương nhiên sẽ khá lên!
“Giải pháp”
Báo chí vô tình cũng là tòng phạm trong
hiện tượng này. Vì thói quen, hay để “tâng bốc” đương sự, báo chí ít
khi quên gọi một giáo sư tiến sĩ là GS/PGS TS. Bởi vậy, tôi nghĩ, các
giáo sư tiến sĩ khi được phòng vấn, hãy nói thẳng với phóng viên là
không cần để là GS TS trước tên ông/bà.
Song, phải nhìn nhận, đây là một tập
quán khó thay đổi. Nếu một cá nhân muốn như thế và yêu cầu người phỏng
vấn mình làm như thế thì cũng chưa chắc nhà báo sẽ nghe theo, vì nhà báo
cũng muốn được hãnh diện là họ phỏng vấn một vị “giáo sư, tiến sĩ” chứ
không phải “thường dân”!
Vậy, có vài đề nghị:
(1) Nếu người ấy có hiện giữ một chức vụ
khác (Bộ trưởng, Chủ tịch…) thì chỉ nên dùng những chức vụ hiện tại,
không cần phải thêm là GS TS gì cả.
(2) GS, hoặc TS là đủ, không cần gọi cả
hai (GS TS). Ở các quốc gia có những danh hiệu này lâu đời, hầu hết
giáo sư đều có tiến sĩ, gọi GS TS là thừa. Nên để ý rằng tiến sĩ có thể
không là giáo sư (chẳng hạn như những nhà khoa học làm việc trong các
viện nghiên cứu)
(3) Chỉ tự xưng là giáo sư hay tiến sĩ
trong những hoàn cảnh mà danh hiệu ấy chuyển tải một thông tin có ích
cho người đọc/nghe, và nếu người đối thoại không biết thông tin ấy.[3]
Theo tôi, chỉ nên gọi giáo sư (hoặc tiến sĩ, không cần cả hai) trong
khuôn viên đại học, viện nghiên cứu, hoặc trong các hội nghị, hội thảo
khoa học.
Tôn vinh những người có đạo đức, thực
tâm, thực tài là một điều xã hội nên làm. Nhưng để tôn vinh những người
xứng đáng, và với sự trân quý thật lòng, xã hội không nên dừng lại ở
danh hiệu tiến sĩ mà phải chịu khó tìm biết xem người ấy có những công
trình nghiên cứu, những đóng góp khoa học nào, dạy ở trường nào, bao
nhiêu năm… và thể hiện sự nể trọng (nếu thấy họ xứng đáng) bằng cách
nghiêm túc lắng nghe ý kiến của họ, đọc những gì họ viết. Dù rằng việc
kiểm chứng ấy sẽ không dễ đối với đa số không quen thuộc với môi trường
học thuật (nhưng lắm khi Google vài phút là biết ngay!), song
đó cũng là một cách nâng cao kiến thức của mọi người. Một trí thức đích
thực sẽ vô cùng cảm kích khi đối thoại với một người quan tâm đến
nghiên cứu của mình, được nghe những câu hỏi phản ảnh một sự hiểu biết
về công việc và những thành tựu của trí thức ấy. Đó là cách tốt nhất để
tôn vinh “tiến sĩ”!
_____
[1]
Nhiều quốc gia khác, như Nga, Đức, cũng có phong tục này, nhưng tôi
không biết nhiều về bối cảnh xã hội và truyền thống lịch sử của họ nên
chỉ xin nói về trường hợp Việt Nam. Đèn nhà ai nấy sáng!
[2]
Xin nói rõ, đây là nói về bằng tiến sĩ “thật”. Dường như vấn nạn tiến
sĩ dỏm, tiến sĩ kém chất lượng, cũng rất trầm trọng ở Việt Nam, nhưng đó
là một vấn đề khác.
[3]
Ví dụ, nếu trên máy bay có một hành khách ngả bệnh, và nếu bạn là bác
sĩ, thì bạn có quyền (đúng ra là bổn phận!) hô lớn: Tôi là bác sĩ! Nhưng bạn không cần phô trương học hàm học vị của bạn với người bán cà phê chẳng hạn!