Tôi từng ghét ‘bọn phản động Ba Lan’ (Trần Quốc Quân)
Cám ơn tác giả. Những người đang được/bị gọi là "phản động" tại Việt Nam ngày hôm nay sẽ chính là những người mang lại mùa xuân cho dân tộc Việt Nam trong tương lai. Thay vì lặp lại như con vẹt từ "phản động" của chính quyền thì hãy tìm hiểu xem họ đã và đang làm những gì cho đất nước? (TL) 
 Bức tượng cuối cùng của các nhà lãnh đạo Cộng sản cũ ở Ba Lan bị giật đổ khi chính quyền mới lên nắm quyền 9/1989
 Tôi đặt chân sang Ba Lan cuối năm 
1988, đúng lúc nền kinh tế, chính trị, xã hội đất nước này như bên thùng
 thuốc nổ chỉ chực chờ mồi lửa là tan tành.
Lúc đó đường phố thủ 
đô Warsaw hoang tàn, xám xịt. Các cửa hàng vắng teo, trống rỗng. Trên 
vỉa hè đôi chỗ có những người trung tuổi trải tấm nilon bày bán lèo tèo 
ít sách cũ, quần áo cũ, đồ cũ. Có cụ bà vai khoác vài nhánh tỏi, cụ ông 
tay bế con chó con... chôn chân giữa trời tuyết lạnh, đứng bán.
Trên
 hàng rào nhiều nơi, băng rôn khẩu hiệu chống chính quyền của Công đoàn 
Đoàn Kết treo công khai. Thậm chí trên các cột điện, các bức tường dán 
áp phích troll truy nã Đại tướng Wojciech Jaruzelski, Tổng bí thư Đảng 
Công nhân Thống nhất (Cộng sản), Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Ba Lan 
với giá... 1 triệu USD.
Đôi khi diễn ra những cuộc biểu tình ôn hòa có cảnh sát đi theo bảo vệ để chống bạo động, đập phá.
Tháng đầu tiên nhận lương và phiếu mua thịt, cá, đường... gương mặt cả đoàn nghiên cứu sinh chúng tôi ngao ngán, chán chường. 
Sáng
 sớm hàng ngày, trên đường đi học nhìn những ông già bà già về hưu xếp 
hàng dài trước các cửa hàng thực phẩm, chúng tôi thất vọng tràn trề. Chủ
 nghĩa xã hội phát triển, thiên đường của những người lao động mà nhếch 
nhác nghèo đói như thế này ư?
Có thời gian hơn nửa năm trời, tôi 
không có nổi một cọng mì, một hột cơm để nhét vào mồm, toàn phải ăn bánh
 mì và khoai tây. Đủ trứng, đủ sữa, thịt cá thì kha khá nhưng thiếu rau 
nên miệng tôi bị nhiệt đau rát.
Ấy vậy mà tình yêu chủ nghĩa cộng sản trong lòng tôi 
lúc đó thấm đẫm hơn các chiến sĩ Trung đoàn AK47 của ta bây giờ nhiều. 
Chẳng có gì phải giấu, lúc bấy giờ tôi là đảng viên trẻ tràn đầy nhiệt 
huyết, quyết hi sinh phấn đấu cho lí tưởng cộng sản "cao đẹp".
Cả 
xã hội Ba Lan lúc đó bị phân hóa sâu sắc, bên ủng hộ chế độ Cộng sản, 
bên ủng hộ Công đoàn Đoàn Kết đối lập. Sự chia rẽ này len lỏi vào từng 
cơ quan, nhà máy, trường học, thậm chí từng gia đình.
Đoàn nghiên 
cứu sinh Ba Lan năm đó có 15 thành viên thì 10 người là đảng viên. Không
 hề lên gân chút nào, dù cuộc sống thiếu thốn, với tâm trạng thất vọng, 
chán chường nhưng tất cả chúng tôi vẫn một lòng bảo vệ chính quyền của 
Đảng "anh em", chống lại bọn "phản động" Công đoàn Đoàn Kết.
Với 
món nợ 40 tỷ USD không thể trả nổi, nền kinh tế Ba Lan rệu rã bên bờ vực
 phá sản, Đảng cầm quyền buộc phải ngồi vào "Hội nghị bàn tròn", đàm đàm
 phán với lực lượng đối lập mà nòng cốt là Công đoàn Đoàn Kết. 
Một
 thỏa thuận giữa các bên được đưa ra trên bàn hội nghị đã làm thay đổi 
lịch sử Ba Lan, đó là tổ chức cuộc tổng tuyển cử dân chủ để bầu Quốc hội
 mới với sự tham gia của tất cả các lực lượng chính trị.
Với sự ấu
 trĩ, với tình cảm thủy chung, tuy bụng trống rỗng nhưng tôi vẫn một 
lòng chống "phản động" Công đoàn Đoàn Kết, để bày tỏ sự ủng hộ đảng cầm 
quyền "anh em". Không chỉ riêng tôi, các đồng chí của tôi trong chi bộ 
đảng nghiên cứu sinh cũng một lòng như vậy.
Khi kết quả bầu cử 
Quốc hội được công bố với thắng lợi tuyệt đối của phe dân chủ ở cả 100 
ghế Thượng nghị viện và 40% ghế bầu lại của Hạ nghị viện. Công đoàn Đoàn
 Kết được chỉ định đứng ra thành lập chính phủ mới, chế độ XHCN Ba Lan 
bị xóa sổ, mở đầu cho sự sụp đổ liên hoàn của hệ thống XHCN từ Đông Âu 
đến Liên Xô.
Tôi và các đồng chí trong chi bộ bàng hoàng, hoang 
mang tột độ. Một câu hỏi lởn vởn ám ảnh mãi trong đầu tôi là: Tại sao 
nhân dân Ba Lan lại một lòng ủng hộ thế lực "phản động" bằng chính lá 
phiếu bầu cử tự do của mình? Đảng Công nhân Thống nhất Ba Lan tự giải 
tán ngay sau đó để chuyển thành Đảng Dân chủ cánh tả.
Chưa hết, tôi vẫn còn đặt hi vọng vào cuộc bầu cử Tổng 
thống sau đó một năm. Nhưng rất đáng thất vọng, kể cả tổng thống 
Jaruzelski (Tổng bí thư Đảng CNTN Ba Lan cũ) do Quốc hội chỉ định và tất
 cả các lãnh tụ cánh tả không dám ra ứng cử trong cuộc bầu Tổng thống 
năm 1990, để lãnh tụ Công đoàn Đoàn Kết Lech Wałęsa thắng cử trước Stan 
Tyminski Ba Lan kiều triệu phú từ Peru. Thắng lợi tuyệt đối thuộc về phe
 dân chủ, "phản động".
Chế độ XHCN Ba Lan bị xóa sổ một cách dân 
chủ, công bằng và minh bạch nhưng từng đó vẫn chưa khiến tôi chịu "mở 
mắt". Với tình cảm quá sâu nặng của cả gia đình cách mạng nòi, tôi vẫn 
luyến tiếc thể chế Cộng sản Ba Lan. Chỉ sau cuộc đảo chính Gorbachov tại
 Liên Xô ngày 19/8/1991 do phe Cộng sản bảo thủ tiến hành, tôi mới thực 
sự thay đổi quan điểm, tư tưởng.
Sau sự sụp đổ của chế độ Cộng 
sản, cuộc sống mới tại Ba Lan thay đổi tích cực từng ngày. Những chiếc 
lá úa tàn tạ cuối đông lìa cành, mầm lộc đầu xuân bừng dậy đầy sức sống 
thành thảm lá xanh mướt mát.
Cũng chính các cán bộ viên chức, các 
sĩ quan quân đội, cảnh sát của chế độ Cộng sản Ba Lan cũ đã và đang 
chung tay tạo dựng nên thể chế mới, xây dựng nên cuộc đời mới tươi đẹp.
Cũng
 chính lãnh tụ cộng sản từng tuyên bố giải tán đảng của mình, sau khi 
trở thành tổng thống Ba Lan, năm 1997 đã kí Hiến pháp mới, đặt Chủ nghĩa
 Phát xít và Chủ nghĩa Cộng sản ra ngoài vòng pháp luật.
Ba Lan ngày nay là 1 trong số 30 thành viên của Tổ 
chức các nước phát triển OECD, là đất nước suốt 20 năm nay có tốc độ 
phát triển kinh tế cao nhất Cộng đồng Châu Âu EU, là đất nước có tỉ lệ 
tội phạm và li hôn thấp nhất EU, là đất nước phát triển diệu kì mà bất 
kì bạn bè nào của tôi sang thăm những năm gần đây đều trầm trồ khen ngợi
 là văn minh, thanh bình, hạnh phúc và đáng sống.
Ba Lan ngày nay từ một nước đứng thứ 79 về mức độ tham nhũng đã lọt vào top 30 nước ít tham nhũng nhất thế giới.
Ba
 Lan ngày nay đã vượt mức sống của Hy Lạp, Bồ Đào Nha và đe dọa sắp vượt
 tiếp Tây Ban Nha, Italy... về PPP tính theo đầu người.
Thế mà có 
một thời tôi từng là thành phần hăng hái làm "phản động" chống lại tiến 
trình đổi mới của xã hội Ba Lan. Khi nghĩ về một thời ấu trĩ, cực đoan 
này, tôi luôn hối lỗi và xấu hổ.
Tôi tin, không lâu nữa đâu, sẽ 
tới ngày các thành phần ở Việt Nam đang gọi tôi và bạn bè của tôi là 
phản động cũng phải hối lỗi và xấu hổ như tôi đã từng.
BBC 
