Giải pháp nào cho cái vỉa hè ? (Việt Hoàng - Thông Luận)
 Nếu
 là đảng cầm quyền thì giải pháp của chúng tôi sẽ là dành một nửa vỉa hè
 cho người đi bộ và một nửa cho việc kinh doanh của người dân. Tạm thời 
sẽ cho phép các chủ nhà được dùng bậc thềm lấn chiếm không quá 1m…
Việc
 ông Đoàn Ngọc Hải, phó chủ tịch quận 1 Thành phố Hồ Chí Minh dẫn quân 
đi "đòi lại vỉa hè" vẫn đang tiếp diễn và dư luận Việt Nam thì chia 
thành hai phía, một phía ủng hộ và một phía thì phản đối. Bên nào cũng 
có lý của mình và ai cũng… đúng. Thật ra, đúng hay sai là do quan niệm và cách nhìn nhận vấn đề của từng người. 
Chúng
 tôi là những người "làm chính trị" nên cách nhìn nhận có thể không như 
mọi người vì trước một vấn đề khó khăn nào đó chúng tôi luôn trao đổi để
 trả lời cho các câu hỏi như, tại sao việc đó lại xảy ra ? Có cách nào 
khác không ? Cách làm thế đã tốt nhất chưa ? Hậu quả của nó là thế nào ?
 Đâu là giải pháp tối ưu ?...
Trở
 lại câu chuyện cái vỉa hè, cần hiểu rằng đây là một vấn đề thuộc về 
lịch sử. Cái vỉa hè đã tồn tại và trở thành nơi buôn bán kiếm sống của 
nhiều người từ rất lâu rồi, ít nhất thì cũng cỡ 41 năm sau ngày 
30/04/1975. Những người kiếm sống trên vỉa hè sẽ còn tồn tại và tiếp 
diễn rất nhiều năm nữa, kể cả khi Việt Nam có dân chủ và trở nên khá 
giả. Tất cả những gì thuộc về lịch sử thì phải giải quyết một cách cẩn 
trọng và phải thấu tình đạt lý chứ không thể cứng nhắc như tuyên bố của 
ông Đoàn Ngọc Hải rằng "một tấc cũng phải đập".
Mọi
 người cũng tranh cãi nhiều về tính pháp lý của chuyện đập phá này. Về 
lý thì việc đòi lại vỉa hè là không có gì sai, tuy nhiên những phần "lấn
 chiếm" của người dân không phải tự nhiên mà có. Chính việc quy hoạch đô
 thị thiếu đồng bộ và thiếu tính toán đã khiến cho nhiều con phố sau khi
 nâng sửa đường thì nhà người dân bị thấp hơn mặt đường. Hệ thống thoát 
nước đô thị quá tồi tệ khiến các con phố biến thành sông ngay lập tức 
sau mỗi cơn mưa lớn. Người dân lo lắng bị ngập nước nên đã xây nhà cao 
hơn mặt đường từ vài chục phân đến cả mét. Do chính quyền dung túng nên 
đã lờ đi việc người dân xây bậc thềm trên phần đất thuộc vỉa hè. Nếu 
ngay từ đầu các cơ quan có thẩm quyền kiên quyết không cấp phép và công 
nhận việc lấn chiếm đó thì đã không có cảnh đập phá như bây giờ. Việc 
những căn nhà mặt phố không có bậc thềm vào nhà đã gây xáo trộn và ảnh 
hưởng vô cùng lớn đến việc sinh hoạt và kinh doanh của những hộ dân bị 
đập mất lối vào nhà.
Rõ
 ràng việc làm của ông Đoàn Ngọc Hải đã được chính quyền chống lưng, mục
 đích là tập trung sự chú ý của dư luận trước những vấn đề nổi cộm của 
đất nước như thảm họa Formosa, chuyện biển đảo… Hành động hung hăng, bất
 chấp đạo lý và dư luận của ông Hải không khác gì các "hồng vệ binh" 
thời "cách mạng văn hóa" bên Trung Quốc hay chuyện đấu tố địa chủ thời 
cải cách ruộng đất năm 1953-1956 tại miền Bắc. Chính quyền cũng nhắm vào
 một số thành phần khá giả và có chọn lọc để ‘tấn công’. Mục đích là 
tiếp tục gây chia rẽ người dân và thể hiện sức mạnh của chính quyền 
‘chuyên chính’. Một mũi tên trúng nhiều đích. 
Trong
 một chế độ dân chủ thì, bất cứ một chính sách dân sinh nào cũng phải 
nghĩ đến cuộc sống của người dân đầu tiên. Về ‘tình’ thì các bậc thềm đó
 không chiếm quá nhiều diện tích vỉa hè. Hơn nữa những câu phát ngôn của
 ông Đoàn Ngọc Hải như "thượng tôn pháp luật" hay "vì quyền lợi của 13 
triệu dân thành phố"…e chừng quá miễn cưỡng. Nếu chính quyền cộng sản 
biết nghĩ đến và lo cho người dân thì đất nước này đã không tụt hậu và 
bết bát đến như vậy. Còn bao nhiêu chuyện cấp bách phải làm trước mắt 
như vấn đề ô nhiễm môi trường, an toàn vệ sinh thực phẩm, giao thông đô 
thị hay chống tham nhũng… 
Chính
 quyền có hành động một cách kiên quyết như việc dành lại vỉa hè không ?
 Công bằng ở đâu khi tập đoàn Than-Khoáng sản (TKV) thua lỗ, nợ nần hơn 
100 ngàn tỉ đồng (gần 5 tỉ USD) thì chỉ bị khiển trách và rút kinh 
nghiệm trong khi đó người dân chỉ vì mưu sinh kiếm ăn qua ngày lại bị 
truy đuổi đến cùng như những tội phạm ?
Sỡ
 dĩ một bộ phận người dân Việt Nam phải kiếm sống và mưu sinh trên vỉa 
hè vì họ quá nghèo. Không chỉ những người bán hàng rong trên vỉa hè còn 
nghèo mà ngay cả những khách hàng của họ cũng nghèo. Có cung thì sẽ có 
cầu. May ra sau này khi đất nước có dân chủ, đời sống và thu nhập của 
người dân được nâng cao thì khi đó những trao đổi buôn bán trên vỉa hè 
mới giảm đi được. Hiện tại, theo báo chí thì quy mô của toàn bộ phận 
kinh doanh cá thể, trong đó có hoạt động kinh doanh trên các vỉa hè đóng
 góp đến 11-13% GDP, đây là một con số khổng lồ. 
Để
 giải quyết vấn đề vỉa hè cần đến một giải pháp linh hoạt và nhân đạo, 
chính quyền của dân thì phải giải quyết thấu tình đạt lý. Cần phải có 
giải pháp để ổn định cuộc sống của người dân trước khi bắt họ vào nề nếp
 và kỉ cương. Cũng giống như việc muốn hạn chế xe máy và các phương tiện
 cá nhân để giảm tắc đường thì trước đó cần phải hoàn thiện và phát 
triển hệ thống giao thông công cộng cái đã. 
Hơn
 nữa việc dẹp kinh doanh buôn bán trên vỉa hè là không khả thi, "chiến 
dịch tái lập trật tự vỉa hè" không thể kéo dài mãi được và muốn làm được
 thế thì phải duy trì một lực lượng công an hùng hậu, tuần tra ngày đêm 
nếu không thì đâu sẽ vào đấy, như việc bắt cóc bỏ đĩa.
Nếu
 là đảng cầm quyền thì giải pháp của chúng tôi sẽ là dành một nửa vỉa hè
 cho người đi bộ và một nửa cho việc kinh doanh của người dân. Tạm thời 
sẽ cho phép các chủ nhà được dùng bậc thềm lấn chiếm không quá 1m…
Nhiệm
 vụ quan trọng nhất của chính quyền là an dân, đây là thời bình chứ 
không phải thời chiến nên cần ưu tiên các biện pháp ‘ôn hòa’ như giáo 
dục, thuyết phục và hướng dẫn người dân để tạo ra một sự đồng thuận mà 
đôi bên có thể chấp nhận. Biện pháp cưỡng chế chỉ sử dụng sau cùng khi 
mọi biện pháp khác đã thất bại và chỉ áp dụng với những người cố tình vi
 phạm.
Phát
 triển kinh tế để người dân tăng thu nhập, có đời sống khá giả hơn để 
giảm đi các bức xúc và mâu thuẫn không đáng có trong xã hội phải là ưu 
tư thường trực của một chính phủ dân chủ trong tương lai. Việc phát 
triển kinh tế không đồng đều giữa các vùng miền cộng thêm nạn ô nhiễm 
môi trường và biến đổi khí hậu thời gian qua đã khiến cho người dân cả 
nước dồn về hai thành phố lớn nhất nước là Hà Nội và Sài Gòn. Dòng người
 nhập cư tăng đột biến gây nên sự quá tải cho cơ sở hạ tầng của thành 
phố. Thảm họa Formosa ở miền Trung và tình trạng khô hạn ở Đồng bằng 
sông Cửu Long là hai nguyên nhân góp phần tăng dân số cho hai thành phố 
lớn. Gốc rễ của vấn đề là ở đấy chứ không phải cứ hô hào khẩu hiệu và 
đập phá là giải quyết được mọi chuyện.
Việt Hoàng 
(05/04/2017)

