Ai là người xử báo Tuổi Trẻ? (Bùi Quang Vơm)
Ông Quang,
dù là chủ tịch nước, và dù yêu cầu có luật biểu tình là quyền, là
nguyện vọng chính đáng của người dân, nhưng trái với ý muốn của đảng,
thì ông chủ tịch hay lòng dân đều không mảy may có giá trị. Hiến pháp
ghi là quyền của dân từ năm 2013 vẫn bị phớt lờ, và ông chủ
tịch nước nhắc tới quyền đó vẫn bị vả vào miệng.
Ngày
19/6/2018, bài báo “Chủ tịch nước đồng ý cần ban hành Luật biểu tình”
đăng trên báo Tuổi Trẻ, tờ báo lớn nhất Việt Nam hiện nay, với nội dung
ban đầu là “Tiếp xúc cử tri với vai trò đại biểu Quốc hội Thành phố Hồ
Chí Minh, Chủ tịch Trần Đại Quang nói ông “đồng tình với kiến nghị cử
tri cần có luật Biểu tình và hứa báo cáo Quốc hội”.
Nhưng
chỉ sau đó vài tiếng, đầu bài báo này bị gỡ bỏ, nguyên văn lời cam kết
của chủ tịch nước bị xoá sạch và được thay bằng nội dung : “những vụ
việc nghiêm trọng xảy ra tại Bình Thuận, Thành phố Hồ Chí Minh là “do
các đối tượng chống đối, kích động, lôi kéo”, giống nguyên văn lời ông
Nguyễn Phú Trọngkhi tiếp xúc cử trị Hà Nội, y như gắn lời ông Trọng vào
miệng ông Quang.
Tiếp sau đó, ngày 16/07 báo Tuổi Trẻ bị đình bản 3 tháng và chịu 220 triệu đồng tiền phạt.
Ngay
lập tức có người nói, đây là đòn trả đũa của ông Bộ trưởng Trương Minh
Tuấn. Ông này còn cay cú cái vụ Tuổi trẻ là tờ báo nhanh nhất đưa tin
kết luận của thanh tra chính phủ vụ Mobifone, rằng “bộ trưởng Trương
Minh Tuấn là người chịu trách nhiệm làm thất thoát ngân sách, gây hậu
quả nghiêm trọng”. Trả miếng trước khi mất chức ?! Ít có khả năng, vì
đang là đối tượng kỷ luật, ông Trương Minh Tuấn có thể đã không còn thực
quyền điều hành Bộ 4T từ hàng tháng trước.
Kỷ luật chủ tịch nước ?
Một
buổi tiếp xúc cử tri các quận 1, 3 và 4 ở Sài Gòn với hàng trăm người
tham dự, cả dân chúng lẫn hàng chục quan chức các loại, Tuổi Trẻ không
phải là tờ báo duy nhất có mặt chứng kiến, và nhất là ở thời smartphone,
thì không phải chỉ nhà báo mới ghi âm ghi hình. Tuổi Trẻ không dốt, và
cũng chẳng có lợi lộc gì đến mức phải bịa lời chủ tịch nước để phạm
tội với đảng. Nếu muốn, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng kiểm định.
Luật
biểu tình là món nợ khất lần của Quốc hội đối với hiến pháp 2013.
Ông Nguyễn Tấn Dũng từng hứa, Quốc hội nhiều lần hoãn, dân cả nước từng
nhiều lần kiến nghị. Trước lần họp kỳ thứ 5, quốc hội 14, cử tri các
tỉnh Quảng Bình, Long An, Thành phố Hồ Chí Minh, Hải Phòng... cùng trực
tiếp guwri lên Ban Dân nguyện của UB Thường vụ Quốc hội: “việc ban hành
Luật biểu tình là rất cần thiết, nhằm hướng dẫn người dân thực hiện
quyền công dân chính đáng của mình và xử lý nghiêm các hoạt động biểu
tình trái phép, gây mất an ninh, trật tự an toàn xã hội.” Như vậy, nếu
ông Trần Đại Quang đồng tình với kiến nghị này là một điều hợp lòng dân,
dám sửa lời đã hứa với dân của chủ tịch nước, hàng trăm người chứng
kiến, và qua hàng trăm người đại diện này, tới toàn dân cả nước, về mặt
văn hoá, đạo lý, là một hành vi vô lễ, vô đạo, thấp kém, chưa nói nó bộc
lộ thực chất là đảng chống lại ý nguyện của dân, đẩy dân về phía đối
địch với chế độ.
Nếu
Tuổi Trẻ đăng lời bịa đặt không có sự thật, thì trước hết nhà báo phải
bị tước giấy phép, rồi Tổng Biên Tập mới bị kỷ luật liên đới thiếu trách
nhiệm. Việc đình bản 3 tháng mà không kỷ luật cá nhân cho thấy người ra
quyết định kỷ luật không có căn cứ để kỷ luật cá nhân, có nghĩa là
không có bằng chứng bịa đặt sai sự thật của nhà báo. Cũng có nghĩa rằng
Tuổi Trẻ không đăng tin sai sự thật, chủ tịch Trần Đại Quang cam kết báo
cáo lại với Quốc Hội về luật biểu tình là có thật.
Như
vậy, bản chất của kỷ luật đình bản Tuổi Trẻ ba tháng, không phải là kỷ
luật đối với Tuổi Trẻ, đối tượng mà Quyết định kỷ luật này muốn chuyển
tới chính là cá nhân chủ tịch nước Trần Đại Quang.
Ông Quang,
dù là chủ tịch nước, và dù yêu cầu có luật biểu tình là quyền, là
nguyện vọng chính đáng của người dân, nhưng trái với ý muốn của đảng,
thì ông chủ tịch hay lòng dân đều không mảy may có giá trị. Hiến pháp
ghi là quyền của dân từ năm 2013 vẫn bị phớt lờ, và ông chủ
tịch nước nhắc tới quyền đó vẫn bị vả vào miệng.
Lời
của ông Quang đã được ai đó sửa lại. Nếu điều sửa lại không đúng với sự
thật, hoặc chỉ là một phần sự thật nhũng điều ông Quang phát biểu, thì
chính người này vi phạm luật báo chí. Nếu không có bảo kê, thì cá nhân
người này chắc chắn bị kiện ra Toà.
Cả
Tuổi Trẻ và cá nhân ông Quang đến nay vẫn im lặng, cam chịu, cho thấy
cả tờ báo lẫn cá nhân ông chủ tịch không đủ tư cách tương xứng với vị
trí của mình. Ông Quang bị cho là người không biết nhục, và Tổng biên
tập Tuổi Trẻ Lê Thế Chữ bị gọi là “thằng hèn”.
Báo
mà không dám bảo vệ chức năng phản ánh sự thật, thì nên đóng cửa. Chủ
tịch nước đại diện cao nhất của chủ quyền quốc gia và chủ quyền dân tộc
mà còn để cho một kẻ khác chặn họng, cấm nói thì cũng nên từ chức.
Quyết
định đình bản Tuổi Trẻ ba tháng dù được ký bởi ông Lưu Đình Phúc, cục
trưởng Cục Báo chí, nhưng thực chất, ông này không thể ký mà khôngxin ý
kiến chỉ đạo của Bộ chính trị, hơn thế, ông ta chắc chỉ ký thừa lệnh một
quyết định từ cấp trên.
Ai là người xử ?
Ai?
ông Võ Văn Thưởng là người ra chỉ thị sửa lời, mà thực chất là lời cảnh
cáo bịt miệng chủ tịch nước? Xét tuổi đời, thâm niên nghề chính trị, vị
thế trong đảng, điều này là không thể. Về lĩnh vực tư tưởng, trong
đảng, trên ông Thưởng chỉ có ông Nguyễn Phú Trọng. Như vậy, ông Trọng là
thủ phạm cú “tạt tai” ông chủ tịch nước!?
Kỷ luật báo Tuổi Trẻ nhưng thông điệp lại là sự răn đe đối với ngài chủ tịch nước.
Nếu
cứ theo dư luận, thì tờ Tuổi Trẻ còn được cho là tờ báo “vườn” của Thủ
tướng Nguyễn Xuân Phúc. Facebook Lê Nguyễn Hương Trà cho biết trước đó,
tổng biên tập Tuổi Trẻ là Lê Thế Chữ đã vội bay ra Hà Nội xin gặp Thủ
tướng Phúc, và sau đó có nhận được lời hứa của ông Phúc là ‘không đình
bản’, vậy mà kết cục vẫn có “đình bản 3 tháng và 220 triệu đồng tiền
phạt”. Ông Phúc lừa Tuổi Trẻ, hay ông Phúc cũng bị “tạt” tai?
Ông Quang và ông Phúc không cùng phe, như vậy, nếu đánh cả hai, thì người đánh phải đồng thời là đối thủ của cả hai ông.
Kẻ
đó có thể là ai, nếu để ý rằng hai ông này là những ứng viên nặng cân
nhất cho vị trí thay thế ông Trọng, trong khi, người có uy quyền nhất
với Ban Tuyên giáo hiện nay chỉ có duy nhất ông Tổng bí thư Nguyễn Phú
Trọng.
Đại hội
XIII có khi lại sửa điều lệ đảng, bỏ quy định hai nhiệm kỳ và không
giới hạn tuổi tình nguyện cống hiến, trước khi Tổng bí thư đọc báo cáo
chính trị.
Báo oan, dân oan
Đình
bản báo Tuổi Trẻ, một kỷ luật nặng chưa từng có trong lịch sử báo chí
cộng sản, ở vào thời điểm này, là một thứ kỷ luật có tính khiêu khích.
Bất
cứ điều gì trái ý muốn của đảng, dù là sự thật, báo chí cũng không được
phép phản ánh. Bộ máy chuyên chính trong tay đảng sẽ không từ chối bất
kỳ hình thức trấn áp nào, bất kể đó là đối tượng nào.
Nhưng
loại hình kỷ luật tuỳ hứng này cũng truyền tải một loại thông điệp: Nếu
tất cả mọi tờ báo lề phải đều chỉ trung thành với sự thật, bất kể ý
đảng và bất kể kỷ luật, thì sự việc sẽ như thế nào?
Đến như
nhà báo đại tá Nguyễn Như Phong, chủ bút Petrotimes, từng giáo
huấn giới viết báo “phải như là chó ấy, cho cắn mới được cắn, cho sủa
mới được sủa và phải thính mũi, tinh mắt để biết chủ muốn gì”. Biết thân
phận và cúc cung tận tụy như Phong, mà Petrotimes vẫn bị đình bản vô
thời hạn, và Tuổi Trẻ không phải là lần đầu bị “đánh” dù chưa một lần vi
phạm đạo đức nghề báo. Nhưng lần này, khi nói đúng điều chủ tịch nước
nói mà bị đánh, thì là bị đánh oan, là mượn cá đánh thớt.
Nếu cứ
chỉ nói thật, thì sớm hay muộn, không một tờ báo ăn lương của đảng nào
không bị “đánh”. Dân bị cướp đất mà kiện chính quyền thì thành dân oan.
Báo nói thật mà bị đánh thì thành “báo oan”. Dân oan ngủ vỉa hè mãi, bây
giờ kéo theo dân cả nước xuống đường, không còn biết sợ hãi. Báo oan
mà bảo nhau tất cả 800 tờ đều im tiếng, hoặc đều chỉ nói thật, thì chính
quyền này sụp.
22/07/2018
Bùi Quang Vơm