Khi tuổi trẻ hải ngoại tìm về nguồn (Đoàn Xuân Kiên)
Làm một người Việt đàng hoàng tức
là làm một người đàng hoàng. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cho thấy những giá trị
vững bền đã từng khiến tổ tiên chúng ta giữ gìn được nòi giống qua nghìn năm
ngoại thuộc. Những giá trị đó sẽ lại giúp chúng ta thành công trong hội nhập
văn hoá. Một bông hoa thơm trong vườn hoa nhân loại thì có gì đâu mà hổ thẹn.
Khi nói đến việc nhận diện những bản sắc văn hoá là
mặc nhiên thừa nhận có những giá trị khác nhau cùng tồn tại bên nhau. Gia đình
Việt Nam cư ngụ trên đất nước phương tây đều có kinh nghiệm trực tiếp về sự
chung sống giữa hai văn hoá: một bên là văn hoá đông phương xuất phát từ cơ sở
xã hội nông nghiệp, nặng tinh thần gia trưởng và cơ sở văn hoá Khổng Mạnh, bên
kia là văn hoá thị dân của xã hội công nghiệp phát triển, của chủ nghĩa tự do
cá nhân, và tinh thần dân chủ. Mỗi nền văn hoá đều hun đúc con người trong
những lề lối cư xử với nhau trên cơ sở văn hoá đó. Môi trường để khuôn nắn cách
ứng xử của con người chính là gia đình, nhà trường và giao tiếp xã hội thường
ngày. Cho nên mỗi gia đình Việt Nam
tại hải ngoại đều có kinh nghiệm hằng ngày về những khác biệt văn hoá như thế.
Con cái đi học ở trường được chỉ dạy những khuôn thước mà cha mẹ và ông bà các
cháu có thể không tiếp cận được vì thế hệ của cha ông đã được rèn tập trong một
môi trường văn hoá dân tộc khác hẳn. Khác biệt văn hoá như thế là một yếu tố
nền tảng và có tính cách bao trùm lên nếp sống của các gia đình trong môi
trường giao tiếp giữa hai hay nhiều văn hoá khác nhau.
Từ những khác biệt
Tìm hiểu những vấn đề liên quan đến những khác biệt,
thậm chí những xung đột quan điểm trong gia đình VN tại hải ngoại, có thể ghi
nhận một nét chung là gia đình VN có nhiều nguồn hỗ trợ từ các tổ chức, đoàn
thể, nhờ đó mà có thể khắc phục những khó khăn trong quá trình hội nhập trong
đời sống hải ngoại. Gia đình VN rất siêng năng cần mẫn trong việc gây dựng lại
cuộc sống. Cha mẹ làm việc cật lực để cho con ăn học nên người.
Chúng ta vẫn thường nói rằng: Gia đình là một tổ ấm,
là nơi tạo dựng "cảm thông", "tình người". Phải chăng những
ghi nhận trên đây cho thấy một tình trạng khủng hoảng, một đổ vỡ ? Thật ra,
những gì chúng ta thấy trên đây chỉ là biểu hiện của một hiện tượng khác biệt
văn hoá mà tất cả các gia đình trong một hoàn cảnh song văn hoá đều trải qua.
Từ những vấn đề ghi nhận như ở trên, có thể nào gia
đình VN giải gỡ được những vướng mắc về khác biệt thế hệ, khác biệt văn hoá, để
cùng xây đắp một gia đình hạnh phúc cho mình ? Câu trả lời là: có. Mấu chốt của
sự giải toả khác biệt trong gia đình sẽ là ở sự đối thoại văn hoá. Tất cả sẽ
bắt đầu từ việc đối thoại từ trong chính các gia đình, trong đó các thế hệ cùng
chia sẻ, bàn bạc với nhau những vấn đề của nhau. Đối thoại ở đây đòi hỏi hai
yếu tố: biết lắng nghe và biết nói năng cho rành rọt.
Trong đời sống gia đình thường ngày có một khoảng thời
gian đặc biệt có ý nghĩa: bữa cơm gia đình. Đây là lúc mọi người trong gia đình
có thể thoải mái quây quần ăn uống và chuyện trò với nhau. Nếu như mỗi gia đình
Việt Nam có thể hình thành một thói quen mới là mỗi tuần lễ, hay thậm chí mỗi
một tháng, sau bữa cơm như thế, mọi người trong nhà cùng dành cho nhau một mẩu
thời gian thoải mái và quý báu để chuyện trò về một vấn đề nào đó quan hệ đến
bản thân và gia đình của mình. Ngồi bên li trà, đĩa bánh, mọi người thuộc các
thế hệ khác nhau trong gia đình cùng nói với nhau bằng ngôn ngữ thương yêu,
hiền từ; những đề tài đem ra bàn bạc với nhau không phải là để phê phán nhau,
chỉ trích nhau (nghĩa là chỉ nhắm đến khía cạnh tiêu cực của cuộc sống), mà chỉ
nhằm chia sẻ với nhau những suy nghĩ nghiêm chỉnh và tích cực của mỗi người
dành cho người thân bên cạnh mìnnh, hoặc là nhằm phân tích để giúp nhau tu tiến
bản thân, khích lệ những thành công của những thành viên trong gia đình vừa đạt
được. Những buổi họp mặt gia đình như thế chính là bí quyết nho nhỏ để tạo hạnh
phúc gia đình. Trong hoàn cảnh sống giao lưu văn hoá tại hải ngoại, những buổi
họp mặt gia đình sẽ là những dịp đối thoại để tạo cảm thông gữa các thế hệ
trong cùng một gia đình, từ những khác biệt ở trên tầm mức khác biệt văn hoá
vậy. Làm được thế sẽ có ý nghĩa nhiều hơn bao nhiêu thuyết lí trừu tượng và xa
vời về hạnh phúc.
Trong đời sống hằng ngày, có nhiều vấn đề vướng mắc mà
nguyên nhân chỉ là từ những khác biệt văn hoá mà ra. Trước hết là những vấn đề
đặt ra trong chính cộng đồng người mình với nhau. Giữa người lớn tuổi và người
trẻ, dường như có những bức tường ngăn cách sự thông cảm nhau. Những khó khăn
vướng mắc như thế chẳng khác gì những khó khăn như ở trong gia đình. Những điểm
khác cũng sẽ có thể có những cách nhìn khác nếu đứng từ góc nhìn khác. Sự bàn
cãi sẽ không bao giờ dứt điểm nếu chỉ mải đi tìm những khác biệt.
Từ những khác biệt như thế, có thể nào nối kết các thế
hệ trong sự giao tiếp xã hội được chăng ? Chúng tôi nghĩ là có. Tất cả cũng cần
bắt đầu từ sự đối thoại văn hoá để nhận ra những khác biệt. Có thế mới có thể
ghi nhận những khác biệt, và tiến đến giải toả khác biệt. Hiện nay, những cuộc
đối thoại giữa các thế hệ trong cộng đồng người Việt hải ngoại chưa có nhiều.
Chưa có những cố gắng để giải toả khác biệt thế hệ vốn đã nhân lên khá nhiều từ
sự khác biệt văn hoá trong cuộc sống hải ngoại. Hiện tượng khác biệt thế hệ vẫn
gần như nguyên vẹn đó, đang cần vỡ hoang.
Qua kinh nghiệm các cộng động di dân khác
Tại sao lại bàn đến kinh nghiệm cuả những cồng đồng
khác? Đấy là một cách tiếp cận khác để nhằm giải quyết vấn đề cuả chính mình
thôi. Những cộng đồng như Do Thái và Trung Hoa đã kinh nghiệm lâu đời về đời
sống di dân tại hải ngoại. Họ cũng là những người kiều cư đã giải quyết khá
vững vàng bài toán hội nhập và giữ gìn bản sắc văn hoá cuả mình.
Trước hết là các cộng đồng Do Thái và Hoa kiều ở hải
ngoại rất giàu lòng tương thân tương trợ lẫn nhau. Các tổ chức đoàn thể của họ
đã là nguồn giúp đỡ quý báu cho người lớn được ổn định về đời sống. Đặc biệt là
các cộng đồng nói trên cũng rất quan tâm giúp đỡ thế hệ con em trong việc hội
nhập văn hoá.
Cả hai dân tộc Do Thái và Trung Hoa đều là những dân
tộc rất quý trọng giá trị văn hoá dân tộc của họ. Đi sinh sống khắp trên thế
giới, người Do Thái và Trung Hoa đều đem theo họ những nét tiêu biểu cho văn
hoá dân tộc mình nơi đó. Có thể nói đó là những dân tộc rất thiết tha với việc
gìn giữ bản sắc dân tộc, mặc dù có pha trộn nòi giống đến đâu chăng nữa. Có thể
nói là mỗi người Do Thái và Trung Hoa là hiện thân của một nhà bảo tàng văn hoá
dân tộc họ.
Để thể hiện tinh thần dân tộc, các cộng đồng Do Thái và
Trung Hoa đều thiết tha gìn giữ tiếng nói của họ. Đâu đâu trên thế giới, trẻ em
Do Thái và Trung Hoa đều được chỉ dạy tiếng mẹ đẻ, vì đó chính là cửa ngõ để
truyền thụ văn hoá dân tộc. Hơn ai hết, người Do Thái và người Trung Hoa tại
hải ngoại hiểu rõ rằng: trong vườn hoa nhân loại, mỗi dân tộc là một loài hoa
quý. Họ đã biết giữ gìn hương sắc loài hoa dân tộc họ trong lòng vườn hoa muôn
sắc của xã hội đa văn hoá nơi họ đến cư ngụ.
Vấn đề chung: hội nhập và giữ gìn bản sắc
Vấn đề đặt ra là: tại sao những cộng đồng trên đây lại
quan tâm đến việc gìn giữ bản sắc văn hoá dân tộc họ trong đời sống kiều ngụ ?
Câu trả lời khá dứt khoát nhưng lại không giản dị chút nào: họ đã giải quyết
khá xác đáng bài toán hội nhập văn hoá. Câu trả lời có vẻ nghịch lí, nhưng sự
thật là như thế: sự hội nhập sẽ tốt đẹp khi một cộng đồng văn hoá mới không
quên giữ gìn bản sắc của nó trong cuộc giao tiếp văn hoá với cộng đồng văn hoá
chủ nhà.
Nhìn lại cộng đồng người Việt tại hải ngoại mới thấy
là trong hai mươi năm qua, việc gìn giữ tiếng Việt cho con em chưa được quan
tâm đúng mức. Gia đình Việt Nam
chúng ta hãy còn lơ là trong việc dạy trẻ học tiếng Việt, vì nghĩ rằng
"tiếng Việt còn ích gì cho con em mình nơi xứ người?" Đó đây đã có
những tiếng thở dài ngao ngán của những vị thức giả khi các vị bảo rằng người
Việt mình có thể xem là một cộng đồng không có bản sắc riêng, và dễ dàng mất
gốc mau chóng tại hải ngoại. Có biết đâu là dạy trẻ học tiếng Việt có muôn ngàn
cái lợi. Cái lợi đầu tiên là để bắc những nhịp cầu cảm thông giữa thế hệ già và
thế hệ trẻ nơi xứ người. Sau nữa, gìn giữ vốn tiếng Việt cho con cháu là để gìn
giữ và trao truyền bản sắc văn hoá của dân tộc mình cho con cháu mình. Trong
đời sống của cộng đồng xã hội đa văn hoá thì việc giữ gìn và phát huy bản sắc
thường chỉ tăng thêm lòng tự tín trong cuộc giao tiếp và hội nhập văn hoá mà
thôi. Thành thử khuyến khích con em học tiếng Việt là thể hiện lòng trân trọng
đối với những giá trị của bản sắc văn hoá dân tộc mà chúng ta muốn con em mình
giữ lấy và trao lại cho mai sau.
Hội nhập văn hoá là một khái niệm then chốt cần được
làm sáng tỏ ý nghĩa. Sau thế chiến thứ nhì, hiện tượng di dân trên quy mô toàn
cầu đã dẫn đến việc tìm hiểu tâm lí của các cộng đồng di dân trên địa bàn văn hoá xã hội mới. Hiện nay, có
nhiều lối hiểu về quá trình hội nhập văn hoá.
Trước hết là quan niệm cho rằng hội nhập văn hoá của
một cộng đồng di dân vào một cuộc sống mới tại một xã hội mới, là khả năng và
trình độ thích nghi và bắt kịp nếp sống nếp nghĩ và lề lối ứng xử của xã hội
nơi họ đến cư ngụ. Theo quan niệm này thì cha mẹ con cái trong gia đình di dân
cần thích ứng càng nhanh càng tốt, học tiếng nói mới, cư xử theo nếp sống
mới. Nói các khác, hội nhập văn hoá ở
đây được hiểu là một cố gắng tột bực để tan hoà vào nếp sống mới y như một
người bản xứ.
Cũng có một quan niệm khác cho rằng một cộng di dân
khó có thể đồng hoá theo nếp sống nếp nghĩ của một cộng đồng văn hoá khác. Muốn
tan hoà vào cộng đồng văn hoá mới cũng phải mất ít ra là đôi ba thế hệ. Nhưng
mà một cộng đồng văn hoá có bản sắc vẫn không thể nào có thể giũ sạch bản sắc
của mình. Do vậy, hội nhập văn hoá chỉ là quá trình mà một cộng đồng văn hoá di
dân có thể thích nghi với nếp sống mới nhưng vẫn không bỏ mất bản sắc của mình.
Ngược lại với hai quan niệm trên là thái độ hoài nghi
thậm chí phủ nhận khả năng thích nghi vào xã hội mới. Người ta cho rằng một
người mãi mãi sẽ chỉ là sản phẩm của một văn hoá nào đó, không thể nào bôi xoá
nó được – “You are what you are!”.
Những người quan niệm như thế thường thể hiện ra đời sống hằng ngày bằng thái
độ luôn luôn quan tâm đến việc bảo vệ
lối sống nếp nghĩ của mình, không muốn bị văn hoá của xã hội chủ nhà
cuốn phăng đi. Nói cách khác, những người di dân này luôn luôn hướng về quê xưa
như một hướng quay về, và họ xem cuộc sống di dân chỉ là một cuộc dung thân tạm
bợ.
Gần với kiểu nhìn như trên là một quan niệm khác cho
rằng chẳng có gì gọi là văn hoá dân tộc, do đó cũng chẳng có gì là mất mát nếu
một cộng đồng di dân đến lưu ngụ tại một xã hội khác. Con người sẽ như bao
nhiêu loài sinh vật khác, sẽ sống tan hoà vào môi trường thiên nhiên xung quanh
mình, rất tự nhiên. Nói cách khác, chẳng nên đặt ra vấn đề nhiêu khê là hội
nhập hay không hội nhập văn hoá, vì đó chỉ là một vấn đề giả tạo.
Bốn quan điểm trên đây -nói cho cùng- đều xoay chung
quanh hai trục của vấn đề: (1) một cộng đồng văn hoá di cư đến một xã hội khác
có cần gìn giữ bản sắc văn hoá của mình hay không; (2) cộng đồng văn hoá di dân
có cần phải thiết lập mối liên hệ qua lại với các cộng đồng văn hoá khác chăng.
Tuỳ theo thái độ và quan điểm cùa mỗi cá nhân và cộng đồng mà sẽ dẫn đến bốn
quan niệm đúc kết lại trong sơ đồ dưới đây:
Dưới góc nhìn của tâm lí học đa văn hoa thì trong bốn
mô thức trên đây, chỉ có mô thức 1 là mô thức thoả đáng và thành công. Nếu đồng
ý với nhau về định nghiã một cộng đồng là một tập hợp những người cùng chia sẻ
những tính cách chung về văn hoá và ngôn ngữ, thì hội nhập theo nghiã này có
nghiã là một thành viên hoặc cả một cộng đồng khi chung sống bên cạnh một người
hay một cộng đồng khác có thể hoà nhập cùng nhau trong mối liên hệ qua lại mà
vẫn giữ gìn được bản sắc văn hoá cuả mình. Những mô thức khác đều không phải là
hội nhập, và sẽ dẫn tới những hệ quả tâm lí, xã hội và văn hoá không tốt cho
những người di dân trong cuộc sống mới tại nơi lưu cư. Những cá nhân hay gia
đình di cư đến một xứ sở mới lạ mà biểu lộ những dấu hiệu như: mất hạnh phúc,
bị hội chứng thần kinh bệnh, thường xuyên bất mãn hoăc luôn biểu lộ tâm trạng
hoài nghi, bất đắc chí... là vì những cá nhân hay gia đình đó gặp trở ngại lớn
trong quá trình hội nhập văn hoá. Trong đời sống xã hội thì những cá nhân hay
nhóm người di dân “có vấn đề” trong việc hội nhập văn hoá thì biểu lộ những
thói ứng xử không mấy tích cực của những người hoài nghi, bất đắc chí…
Để hiểu rõ hơn tại sao những kiểu tiếp cận khác lại
dẫn tới những vấn nạn, thậm chí những đổ vỡ trong cuộc sống di dân, hãy thử lần
lượt xem xét các mô hình hội nhập trên đây. Mô thức 2 chỉ đặt nặng việc tạo
dựng những mối liên hệ qua lại với các cộng đồng khác trong cuộc chung sống;
tuyệt nhiên không đặt ra việc có nên giữ gìn bản sắc văn hoá cuả cộng đồng mình
trong cuộc chung sống với các cộng đồng. Trong đời sống hằng ngày, mọi người
chỉ bận rộn với việc làm sao cho giống người ta trong nếp sống, và phải an ủi
mình rằng tiếng nói cuả mình, văn hoá cuả mình sẽ chẳng ích gì cho việc hội
nhập cuộc sống mới cả. Trong lịch sử đã từng có những cuộc thôn tính văn hoá
như thế. Chính sách đồng hoá người Giao Chỉ cuả nhà Hán khi chiếm đóng xứ này
là một bằng chứng về chủ trương đồng hoá một cộng đồng dân tộc với một cộng
đồng khác mạnh hơn, thế lực hơn. Trong thời hiện đại, khi mà hiện tượng di dân
đã lan tràn khắp nơi, chính sách đồng hoá người di dân đã không còn được thế
giới ủng hộ nưã, vì nó đã đi ngược xu thế chung cuả thế giới thời hiện đại.
Ngược lại với quan niệm đồng hoá là quan niệm cần gìn
giữ bản sắc văn hoá. Đó là quan niệm được tóm vào mô hình 3 trên đây. Các cá
nhân hay cộng đồng văn hoá cho rằng không thể hoà vào dòng chảy văn hoá cuả xã
hội chung quanh: mối quan tâm lớn nhất cuả những người theo quan niệm như thế
là làm sao gìn giữ được bản sắc văn hoá cuả mình, tránh hết sức những giao thoa
mà họ cho rằng sẽ chỉ làm mờ tính cách văn hoá cuả riêng họ. Gìn giữ bản sắc
văn hoá cuả cộng đồng mà không quan tâm đến việc tạo dựng mối liên hệ giưã các
cộng đồng văn hoá khác là biểu hiệu cuả hiện tượng cách li văn hoá. Hệ quả của
thái độ như thế là những “ghetto văn hoá”, những ốc đảo văn hoá trong lòng một
cộng đồng văn hoá lớn.
Quan điểm được ghi nhận trong mô thức 4 cho rằng hiện
tượng chung sống giưã các cộng đồng văn hoá cũng tự nhiên như cuộc sống tự
nhiên xưa nay: trong khu rừng có muôn nghìn loại cây cỏ đua nhau vươn ra ánh
sáng, nào có cần một sự chỉ đạo cuả ai đâu. Trong một thế giới tự nhiên như
thế, không có vấn đề gìn giữ bản sắc hay cần thiết lập những mối liên hệ qua
lại với ai. Quan niệm này hiện đang gặp một thách đố ngay trên thực tế: xã hội
ngày nay đang chứng kiến những cuộc giao tiếp văn hoá thường xuyên, các cộng
đồng văn hoá chung sống với nhau dù tự nguyện hay bị ép buộc. Đó là hiện tượng
các cộng đồng đa văn hoá, trong đó mọi thành phần văn hoá đều được xem là có
chỗ đứng trong xã hội, và xã hội cần khuyến khích để văn hoá các cộng đồng có
thể đóng góp phần mình vào việc thăng tiến xã hội. Phủ nhận bản sắc văn hoá của
các cộng đồng khác nhau là thái độ giả trá của những quan điểm phân biệt đối xử
khác nhau mà thôi. Vì thế những quan điểm mang tính cách xem thường bản sắc văn
hoá các cộng đồng đều bị đánh giá là mang màu sắc kì thị. Kì thị văn hoá không
giúp ích cho các thành viên cộng đồng thăng tiến việc hội nhập đã đành, mà còn
là mầm mống cuả những đau khổ do hiện tượng “bật rễ văn hoá” gây ra cho một cá
nhân cũng như cộng đồng. Một thái độ ngược lại là một cộng đồng văn hoá tự coi
thường bản sắc của mình. Cả hai thái độ muốn triệt tiêu văn hoá cộng đồng đều
dẫn đến hiện tượng lạc lõng, mất phương hướng. Hệ quả là những khủng hoảng
thường xuyên trong nội bộ các cộng đồng văn hoá, kéo theo những đổ vỡ trong
cuộc sống xã hội.
Xem thế thì đối với một cộng đồng văn hoá di dân như
tập thể người Việt chúng ta tại hải ngoại thì vấn đề hội nhập văn hoá có ý
nghĩa bao trùm lên những thảo luận về những khác biệt, những xung khắc giữa các
thế hệ trong đời sống gia đình. Giải quyết được bài toán hội nhập cũng có nghĩa
là giải được bài toán then chốt trong cuộc sống di dân tại hải ngoại.
Riêng và chung
Tuổi trẻ Việt Nam ở hải ngoại đang sống trong
hoàn cảnh giao lưu văn hoá. Là những người tị nạn, người Việt cũng có những khó
khăn chung như bao nhiêu những người phải buộc rời bỏ xứ sở của mình, đem theo
những gia sản văn hoá của mình mà gieo trồng lên đất mới. Ý thức về những giá
trị của bản sắc văn hoá dân tộc của mình sẽ là một niềm tự hào, sẽ giúp chúng
ta hội nhập vào cuộc sống mới với đầy đủ ý thức về mình, về người. Bạn trẻ chúng
ta hôm nay đã ý thức một điều then chốt rằng: Làm một người Việt đàng hoàng tức
là làm một người đàng hoàng. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cho thấy những giá trị
vững bền đã từng khiến tổ tiên chúng ta giữ gìn được nòi giống qua nghìn năm
ngoại thuộc. Những giá trị đó sẽ lại giúp chúng ta thành công trong hội nhập
văn hoá. Một bông hoa thơm trong vườn hoa nhân loại thì có gì đâu mà hổ thẹn.
Đoàn
Xuân Kiên
Tập san Thế Kỷ 21, số 156 (th. 4/2002), tr. 23-29
Photinh.com