‘Chúng ta không thể mất biển, mất đảo được’ (Tuần Việt Nam)
Có nhiều người đang nhầm lẫn về thời đại chúng
ta đang sống. Thời đại này khác các thời kỳ trung cổ. Làm sao cứ so sánh
họ mạnh, ta yếu. Xin lỗi, đó là sự so sánh ngu xuẩn. Tôi xin thưa, đây
không phải là thời kỳ trung cổ. Thời đại của chúng ta đang sống là thời
đại của thế kỷ 21; trật tự an ninh đã được xác lập sau Chiến tranh Thế
giới Thứ hai vẫn đang tồn tại; hệ thống luật pháp quốc tế vẫn đang tồn
tại; 99% cam kết quốc tế vẫn đang được thực hiện nghiêm chỉnh. (Đại sứ Nguyễn Trường Giang)
Đại sứ Nguyễn Trường Giang, người đã dành hơn 10
năm nghiên cứu về tình hình biển, đảo, chia sẻ những suy nghĩ của mình
về những diễn biến quanh Bãi Tư Chính. Tuần Việt Nam xin trân trọng giới
thiệu.
Hiện nay chúng ta đang đứng ở thời điểm lịch sử vô
cùng quan trọng của dân tộc. Vì sao? Vì chúng ta đang đối mặt với một
cuộc xâm lược căn cứ theo các tiêu chí, định nghĩa của Liên Hiệp Quốc mà
Đại hội đồng Liên Hiệp quốc thông qua năm 1974. Chúng ta phải kết luận
rằng, chúng ta đang đối mặt với một cuộc xâm lược trên biển lớn nhất
trong lịch sử nhân loại (trên đất liền thì có nhiều cuộc xâm lược lớn
hơn).
Luận điểm này chúng ta phải ghi nhớ. Những gì đang diễn ra
quanh Bãi Tư Chính chứng minh quá rõ ràng điều đó. Tại sao nó là thời
điểm quan trọng trong lịch sử? Vì thời điểm này quyết định biển mất hay
biển còn, nước mất hay nước còn. Thời điểm này quyết định chúng ta sẽ là
quốc gia yếu ớt hay là quốc gia bản lĩnh, hùng cường.
Những diễn
biến quanh Bãi Tư Chính là thời khắc rất quan trọng trong cuộc chiến đấu
bảo vệ chủ quyền của chúng ta. Tôi cho rằng đây là cuộc chiến chiến
lược, giống như Điện Biên Phủ năm 1954, như trận Điện Biên Phủ trên
không năm 1972. Nó quyết định bước ngoặt trong cuộc đấu tranh trên biển
của chúng ta. Nó có tính chất hết sức chiến lược, kết quả của nó sẽ
quyết định tương lai của dân tộc Việt Nam.
Chúng ta đang đứng
trước một lựa chọn rất khốc liệt. Có một vài người cho rằng: trời ơi,
chúng ta làm sao có đủ tiềm lực để giữ được biển đảo; chúng ta phải duy
trì hòa bình, ổn định vì có hòa bình, ổn định mới có thể phát triển. Hôm
nọ tôi kinh ngạc xem một clip nói rằng, chúng ta không có đủ tiềm năng
để chiến đấu, rằng nếu có mất một ít biển đảo thì cũng không tác động
lớn đến chính trị, kinh tế, xã hội của Việt Nam. Tôi thật sự kinh ngạc
khi nghe có người cho rằng, họ mạnh ta yếu, ta chống giữ thế nào; rằng
mấy hòn đảo xa xôi ngoài kia làm sao mà ta phải chiến đấu, bảo vệ đến
cùng vì như thế có thể dẫn đến chiến tranh, làm sao có hòa bình, ổn
định.
Xin thưa, nếu nước không còn, nếu biển không còn, còn đâu là hòa bình, còn đâu là ổn định. Đó là chân lý đơn giản.
Trong
thời điểm lịch sử này, là chúng ta phải đối diện với sự lựa chọn: chúng
ta có để mất Bãi Tư Chính hay không? Liệu có một Scarborough 2012 hay
không? Chính hôm nay, chúng ta phải quyết định.
Qua vụ Bãi Tư Chính này, chúng ta nhận rõ hơn dã tâm của họ quyết tâm biến Biển Đông thành ao nhà của mình.
Vậy
người Việt Nam có lựa chọn như thế nào? Chúng ta có lựa chọn phải xin
phép họ để đến tiếp tế cho các chiến sỹ của chúng ta trên đảo hay không?
Chúng ta có chấp nhận không? Chúng ta có chấp nhận chúng ta là một dân
tộc hèn yếu hay không? Chúng ta có chấp nhận chúng ta mất phẩm giá quốc
gia hay không? Lúc này là lúc lựa chọn.
Tôi cho rằng, tuyệt đại đa
số người Việt Nam lựa chọn phải giữ được biển, phải giữ được nước.
Chúng ta phải lựa chọn xây dựng được đất nước Việt Nam hùng cường và
thịnh vượng để không một quốc gia, dù hùng mạnh đến đâu, có thể bắt nạt
chúng ta, có thể xúc phạm phẩm giá quốc gia của chúng ta, có thể xâm
phạm chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của chúng ta, có thể xâm phạm vùng
biển của chúng ta!
Trên thế giới này, có 10 quốc gia mà không một
ai có thể và dám xúc phạm đến họ; Việt Nam chúng ta nằm trong số đó.
Nhưng phẩm giá quốc gia đang bị thách thức, làm sao chúng ta có thể chấp
nhận ở ngay trên vùng biển của chúng ta mà lực lượng chấp pháp của
chúng ta bị xua đuổi?!
Chúng ta phải giữ bằng được Bãi Tư Chính!
Thứ
nhất là nhận diện về Bãi Tư Chính. Nếu chúng ta không nhận diện đây là
cuộc xâm lược, thì có người sẵn sàng nói, chã nhẽ vì nó mà chiến tranh.
Nhận thức là rất quan trọng.
Thứ hai là lý trí. Lúc này là lúc họ
áp dụng chiến thuật dưới mức chiến tranh triệt để, đặc biệt khi họ đang
trải qua cuộc chiến tranh thương mại. Nếu họ bắn một phát súng, chắc
chắn họ sẽ dẫn đến cuộc suy vong. Giấc mộng của họ chắc chắn sẽ bị chôn
vùi dưới đáy biển này. Không chỉ các nước trong khu vực, rất nhiều nước
khác đang chờ đợi cơ hội này để đánh con hổ đang trỗi dậy sụp xuống. Rất
nhiều quốc gia đang chờ đợi thời điểm đó. Vì thế, chúng ta phải đủ mạnh
mẽ, đủ tỉnh táo. Họ sử dụng chính sách dưới ngưỡng chiến tranh, sử dụng
chiến thuật vùng xám, gần miệng hố chiến tranh để mọi người sợ hãi. Tuy
nhiên, sẽ có xung đột, va chạm dữ dội. Đó là cuộc đấu tâm lý. Nếu chúng
ta chuẩn bị cho chiến tranh, chúng ta sẽ có hòa bình. Đó là binh pháp
Tôn Tử.
Có thể có người nói, nhận xét của tôi có chút cực đoan.
Tôi nói, niềm tin là cực kỳ quan trọng. Nếu chúng ta tin rằng, chúng ta
giữ được biển, giữ được Bãi Tư Chính, chúng ta sẽ giữ được. Niềm tin là
vô cùng quan trọng, là cơ sở giúp chúng ta có đủ sức mạnh để giữ biển
đảo.
Mà biển là của mình, đảo là của mình, chúng ta không có sức
mạnh nào cũng giữ được. Có nhiều người đang nhầm lẫn về thời đại chúng
ta đang sống. Thời đại này khác các thời kỳ trung cổ. Làm sao cứ so sánh
họ mạnh, ta yếu. Xin lỗi, đó là sự so sánh ngu xuẩn. Tôi xin thưa, đây
không phải là thời kỳ trung cổ. Thời đại của chúng ta đang sống là thời
đại của thế kỷ 21; trật tự an ninh đã được xác lập sau Chiến tranh Thế
giới Thứ hai vẫn đang tồn tại; hệ thống luật pháp quốc tế vẫn đang tồn
tại; 99% cam kết quốc tế vẫn đang được thực hiện nghiêm chỉnh.
Đúng
là ngày nay, các nước vẫn sử dụng vũ lực, nhưng phải có cớ mới sử dụng
vũ lực được. Cái cớ của họ là gì? Bãi Tư Chính là của họ? Chúng ta là kẻ
cướp biển, cướp đảo của họ? Họ chứng minh được việc này thì họ mới có
thể bắn. Nhưng làm sao họ chứng minh được! Họ không thể chứng minh được!
Tôi
cho rằng, trong bất kỳ tình huống nào chúng ta cũng ngăn được các dàn
khoan của họ vào vùng biển của chúng ta. Lý do là chưa một quốc gia nào
trên thế giới này làm được việc đó. Nếu làm được thì người Mỹ, người
Nhật đã chiếm sạch biển của thế giới rồi. Không một ai có thể dùng vũ
lực để chiếm biển cả.
Tôi cho rằng, chúng ta không thể nào đánh
mất biển được. Tôi đã nói điều này 10 ăm nay rồi. Chúng ta không có lý
do gì đánh mất biển, mất đảo.
Chúng ta có đầy đủ cơ sở pháp lý
khách quan, thuyết phục để bác bỏ chủ quyền của họ ở Hoàng Sa, Trường
Sa, đường lưỡi bò. Đây là công cụ vô cùng quan trọng, là niềm tin quan
trọng. Nhất định chúng ta giữ được.
Câu chuyện lòng dân là cực kỳ
quan trọng. Nếu Biển Đông nằm trong trái tim của mỗi người Việt Nam,
Biển Đông không bao giờ mất được. Nếu chúng ta dửng dưng, vô cảm, không
quan tâm đến biển thì khả năng giữ là khó. Lòng dân quyết định tất cả.
Chúng ta phải có được đoàn kết dân tộc, 96 triệu người như một, chúng ta
sẽ giữ được biển bảo.
Tuy nhiên, chúng ta phải chuẩn bị những
phương án cần thiết nhất, không chỉ đơn giản là gửi công hàm hay tiếp
xúc… Sức mạnh của chúng ta lớn lắm, danh tiếng của Quân đội Nhân dân
Việt Nam lớn tương đương 50 sư đoàn được trang bị hiện đại nhất. Nhiều
nhà ngoại giao ở Liên Hiệp Quốc đã nói với tôi như vậy, họ kính nể Việt
Nam.
Tuy nhiên, truyền thông của chúng ta về vụ việc này còn hơi
khiêm tốn. Cần tuyên truyền rộng rãi hơn nữa để thấy, nếu họ đưa một
chân sói vào được vùng biển của chúng ta, họ sẽ đưa tiếp chân sói thứ
hai, chân sói thứ ba… từ đó chúng ta sẽ mất khu vực phòng ngự chiến lược
trong vùng biển của chúng ta.
Cuối cùng, thái độ nhân nhượng là
không ăn thua, giữ đại cục không ăn thua. Chúng ta từng nhũn nhặn, nhân
nhượng nhưng không có tác dụng, dẫn đến những diễn biến quanh Bãi Tư
Chính ngày nay. Chúng ta phải có lòng tin, sự quyết tâm vì bất kỳ sự
nhân nhượng nào sẽ không dẫn đến hòa bình.
Tư Giang lược ghi