Thoát Trung trong một cuộc chiến toàn diện và tổng hợp (Hà Sĩ Phu)
Mục tiêu chiến lược bức thiết là Thoát
Trung, nhưng muốn Thoát Trung buộc phải Thoát Cộng. Hai việc chống Nội
xâm và chống Ngoại xâm ấy phải làm song song và tăng cường hiệu lực cho
nhau. Đồng thời phải giải ảo các thần tượng cộng sản còn được dùng như những
tấm khiên bảo vệ ngai vàng cho các vua tập thể và che đậy cho âm mưu Hán
hóa thôn tính Việt Nam. Vô hiệu hóa thần tượng không phải mục đích,
cũng không phải xúc phạm điều thiêng liêng gì mà chỉ là vô hiệu hóa một
công cụ mà những kẻ Nội xâm và Ngoại xâm cùng sử dụng để ngăn chặn làn
sóng Thoát Trung và Thoát Cộng đó thôi. (Hà Sĩ Phu)
Tôi thật vui mừng được thấy GS Lê Xuân Khoa
đã hoàn toàn đồng cảm khi khơi dậy một cách ngắn gọn và khúc chiết cái
chủ đề quan trọng bậc nhất mà tôi đã đề cập ròng rã hơn 10 năm nay: Muốn thoát Trung buộc phải thoát Cộng, nhưng hai việc ấy phải làm đồng thời!
Trước khi nói thêm một số điều liên quan xin nhắc tên một số bài đã lưu trong Thư viện Hà Sĩ Phu về chủ đề này:
– Giải CỘNG nhi thoát! (2012)
– Muốn thoát Hán phải thoát Cộng (2014)
– Không dựng tượng đài ấy, không phải chỉ vì con số 1.400 tỷ! (muốn thoát Cộng phải thoát Hồ!) (2015)
1/ Thoát Cộng là Thoát giặc Nội xâm
Dân bị mất quyền làm chủ đất nước vào tay người cầm quyền trong nước thì đó là nạn Nội xâm (xin tham khảo bài Xin đừng gọi Tham nhũng là Nội xâm).
Có người bảo: Dân ta vẫn có đầy đủ mọi thứ quyền công dân đấy chứ? Toàn
là quyền trên giấy thôi. Nói gì nhiều, chỉ nghe TBT đảng nói “Quốc hội
là nơi cụ thể hóa các nghị quyết của Đảng” và lời Chủ tịch của Quốc hội,
nơi tập trung quyền lực cao nhất của nhân dân, nói về việc thành lập ba
đặc khu (3 nhượng địa của Tàu) rằng “Bộ Chính trị đã quyết thì Quốc hội
phải bàn cách thực hiện, không bàn cãi gì nữa”, là đủ rõ “quyền làm
chủ” của dân vĩ đại đến đâu rồi.
Nhân dân chưa bao giờ được bốc lên cao như trong chế độ cộng sản, nào là
người sáng tạo ra Lịch sử, nào là chủ nhân thật sự của đất nước, cán bộ
chỉ là đày tớ của nhân dân. Nhưng Nhân dân chỉ làm nên Lịch sử để Đảng cộng sản
cướp được chính quyền, chứ xong việc rồi, bây giờ “thằng dân” muốn làm
nên Lịch sử thì phải đi “học tập cải tạo” để thành công dân tốt của Đảng
đã nhé!
Đảng lại chủ trương “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân, do nhà nước đại diện chủ sở hữu
và thống nhất quản lý” (Nhà nước toàn người của Đảng cộng sản lãnh đạo)! Vậy là
cả dải đất chữ S của tổ tiên nước nhà để lại nay do Đảng cộng sản độc quyền giữ
“sổ đỏ” (dân chỉ được cho quyền sử dụng chứ không có quyền sở hữu). Ông
chủ mà không được sở hữu “một mảnh đất cắm dùi” thì xách giép cho thằng
đày tớ, rồi để họ hàng nhà giép lên tiếng như trường hợp cô Thùy Dương ở
Thủ Thiêm. Đày tớ cầm “sổ đỏ” trong tay thì nó “sang nhượng” cho ai là
rất đúng luật, đúng quy trình, còn cãi gì nữa? Thế thì nhân dân đã mất nước, từ trong nước, trước khi bị ngoại bang xâm lược vậy!
2/ Về quan hệ giữa Thoát Trung và Thoát Cộng:
Như vậy, nhiệm vụ Thoát Trung và Thoát Cộng cũng có nghĩa là Thoát nạn
Nội xâm và nạn Ngoại xâm, cũng tức là chống nạn Cộng sản và nạn Bắc
thuộc-Hán hóa.
Vì Việt Nam sa vào chủ nghĩa cộng sản nên mới đưa đất nước chui vào vòng tay
Trung Cộng, ngược lại nếu Việt Nam ra khỏi quỹ đạo cộng sản thì Trung Cộng chẳng còn
cớ ràng buộc gì, lợi thế gì để trói buộc Việt Nam. Quan hệ giữa hai quốc nạn
này, giữa hai nhiệm vụ này là quan hệ NGUYÊN NHÂN và KẾT QUẢ. Theo phép
chữa bệnh thì diệt được nguyên nhân là chữa được bệnh: hết chế độ cộng sản là
hết bệnh Bắc thuộc. Nhưng ở đây cả nguyên nhân (chế độ cộng sản) lẫn kết quả
(nạn Trung Cộng xâm lược) đều là hai vật thể sống khổng lồ, quái ác và
liên kết tương hỗ củng cố lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau để cùng hưởng lợi
trên số phận của dân tộc Việt Nam. Nguyên nhân (chế độ CSVN) bám chặt lấy kết
quả (bành trướng Trung Cộng) và kết quả (bành trướng Trung Cộng) quay
lại giữ chặt nguyên nhân (CSVN).
Điều quái ác là, người giữ chế độ chính trị cộng sản ở VN không phải chỉ
ĐCSVN mà chủ yếu là ĐCS Trung quốc. ĐCSVN hiện nay không muốn từ bỏ chế
độ cộng sản đã đành, nhưng cho dù có muốn vì nước vì dân mà thoát ly chế độ
thì Trung Cộng cũng không cho phép. Tôi đã có lần trả lời phỏng vấn rằng
với những gì hai nước đã thiết kế, Trung Cộng có thể dùng tiền mua
chuộc bất cứ một kẻ cầm quyền Việt Nam nào muốn Thoát Trung, và nếu không mua
được thì nó giết quách một cách thật dễ dàng (thân chư hầu khốn nạn như
thế). Tóm lại, tuy Thoát Trung là mục tiêu cấp bách và trọng
yếu số 1 nhưng không thể Thoát Trung mà chưa Thoát Cộng, lại cũng không
thể Thoát Cộng trước rồi mới Thoát Trung. Hai việc ấy phải làm song
song, vấn đề là phối hợp hai việc ấy với nhịp điệu như thế nào?
Nhưng Trời sinh ra tai họa nào cũng đồng thời cho luôn thuốc chữa nằm
ở đâu đó. Trước đây, khi Trung Cộng chưa lộ rõ mặt xâm lược thì việc
đấu tranh Thoát Cộng trong nội bộ quốc gia là cực kỳ khó. Lúc ấy lên án
một vấn đề dân chủ-nhân quyền là rất khó và ít hiệu quả, vì ĐCS thừa sức
che đậy và trấn áp. Nhưng khi Trung Cộng lộ diện xâm lược, thì chính
giặc Ngoại xâm chứ không ai khác đã giúp dân ta vạch rõ mặt thật của
giặc Nội xâm mà ĐCS khó cãi được. Hai việc lớn Thoát Trung
và Thoát Cộng phải làm đồng thời là điều rất khó, nhưng mặt khác hai
việc ấy lại tương hỗ nhau, tạo điều kiện cho nhau, làm dễ cho nhau. Gắn
chặt hai việc ấy với nhau sẽ thành sức mạnh.
3/Thoát Cộng- Thoát Trung đều là việc khó, phải toàn diện và tổng hợp
a/ Cộng sản là loại Virus cực kỳ khó diệt: Nọc độc cộng sản
giống Virus HIV ở chỗ chỉ cần chạm vào da thịt một chút đầu kim tiêm
còn dính HIV là sẽ mắc đúng bệnh AID/HIV ấy. Chỉ cần chấp nhận một một
chút gì đó do cộng sản truyền vào là trước sau cũng tái sinh đúng nọc độc đó
một cách hầu như nguyên mẫu. Tại sao như vậy? Vì chủ nghĩa cộng sản tuy bản
chất là phi lý và phi tiến hóa nhưng cái ảo tưởng quá “hoành tráng” đến
mê ly của nó lại rất dễ thấm sâu vào tâm can khốn cùng hoặc những trái
tim cao cả duy cảm. Cộng sản khi đã cầm quyền là một thực thể tổng hợp tất cả
mọi thứ trên đời và biến hóa như xiếc, khoa học và ảo tưởng, lý thuyết
và thực dụng, dân túy và chuyên quyền, quốc gia và quốc tế, triết lý và
ngụy biện, lời nói khác việc làm, Ác khoác áo Thiện…. cho nên dẫu bế tắc
đến đâu nó cũng vẫn tìm được cách để lừa người ta, mà nghe cũng có vẻ
có lý. Vừa lý thuyết vừa thực dụng, vừa đặc hiệu vừa pha tạp, cộng sản là một
tổng thể lừa hoàn chỉnh, đối thủ có khả năng “bao sân” chỗ nào cũng len
vào được để hòng chế ngự con người. Virus ấy chỉ bị liệt nếu tách khỏi
các cơ thể sống. Một tế bào sống để nó nhập vào là nó sinh sôi.
Muốn Thoát Cộng chỉ có cách thoát ly nó hoàn toàn, đừng luyến tiếc chút ưu điểm mà dính vào là chết.
b/ Bài học rút ra từ thực tiễn chính trị.
Phép làm xiếc ấy, phép lừa ấy lừa được cả dân thường và giới trí
thức. Những người có học chúng ta cả đời được đào luyện để xem xét và xử
lý mọi điều sao cho cho công bằng, cho có lý có tình, không thiên vị
bên nào, và tự cho thế là vừa có óc vừa có tâm của con người chân chính.
Chủ nghĩa cộng sản lý thuyết cũng như thực tế đương nhiên bên cạnh mặt xấu
căn bản cũng có những điểm tốt nhất thời có thể ghi nhận (mọi sự trên
đời đều có hai mặt như vậy!). Nhưng như trên đã nói: Dính vào đầu mũi
kim tiêm có nọc cộng sản là trước sau cũng bị lôi vào quỹ đạo ấy, lúc đầu rất
thuận tình nhưng vào bẫy rồi là bị áp đặt không ra được nữa, cứ quanh
quẩn. giãy giụa mãi trong sự “chân chính” của mình mà thôi.
Sự “chân chính” ấy của số đông Trí thức chúng ta chỉ khiến cho kẻ
chính trị lão luyện “cười vào mũi”, nó cứ giả vờ khen để sử dụng, chứ ít
kẻ dám như Mao nói toẹt ra rằng “Trí thức suông không bằng cục phân!”.
Đạo đức vẫn dạy người ta: Trị cái Ác thì phải dùng cách cực Thiện, nó
độc tài thì mình phải thật dân chủ, nó dấu giếm thì mình phải công
khai, nó bất công thì mình phải thật công bằng…! Đạo đức dạy như thế bởi
Đạo đức không dạy người ta làm Chính trị chân chính để diệt trừ cái Chính trị gian tà. Mà Thoát Trung và Thoát Cộng là sự nghiệp Chính trị chứ không phải học thuật.
Trong Chính trị, người yêu Hòa bình muốn diệt Chiến tranh nhiều khi
lại phải dùng Chiến tranh mãnh liệt hơn mới mong kéo thế giới trở lại
Hòa Bình. Mục đích và phương tiện nhiều khi phải ngược nhau, kẻ gian tà
cũng nói như vậy (mục đích biện minh cho phương tiện) nhưng ngụy biện để
biện minh cho mục đích thực ra rất xấu của nó.
Trong khi trao đổi với bạn bè thân thiết, tôi thường nói thẳng đại ý như sau:
“Ông cứ bảo đổi mới là phải giữ cái tốt cũ, bỏ cái xấu, chứ không
phải đổ bỏ tất cả, có thế mới là đổi mới trong ổn định. Xin thưa: Nếu
chế độ cộng sản cũng mọc ra từ sự kế thừa thì ta có thể tu sửa chế độ cộng sản cũng
trên tinh thần kế thừa mà cải tiến như thế, nhưng đặc biệt CNCS ra đời
với phương châm “đoạn tuyệt một cách triệt để nhất với các giá trị truyền thống”,
khiến cho mọi giá trị đều bị lộn ngược, thì một chủ nghĩa như thế không
thể được đổi mới bằng phương pháp kế thừa, mà lại phải đoạn tuyệt nó
một cách triệt để nhất mới có thể đưa xã hội trở về trạng thái thăng
bằng rồi tiếp tục cải tiến mà đi lên. Thế mới là khoa học thật sự. Vì
thế Yeltsin mới tổng kết kinh nghiệm rằng chế độ cộng sản chỉ có thể phá bỏ
chứ không thể sửa chữa.
… Ông cứ muốn xử lý sao cho thật công bằng, xem xét cả ưu cả khuyết, không thiên vị bên nào ư? Xin thưa: Không
ai khiến ông làm trọng tài thế giới hay quan tòa thế giới! Chỉ nhân dân
VN đang đòi hỏi làm sao Thoát được Cộng Sản để Thoát được nạn Bắc thuộc
mới đang xiết vào cổ dân ta đây này! ”. Vâng, đại loại tôi thường bộc bạch với bạn bè Trí thức thân cận như thế.
c/ Vì thế, muốn Thoát Cộng lại phải Thoát Hồ và Thoát Mác nữa.
Từ nhận thức như trên đã trình bày, đương nhiên dẫn đến kết luận: Còn
lưu luyến một chút gì đó ưu điểm của các tổ sư cộng sản như Mác-Lê-Xít và Hồ
chí Minh thì không có cách gì ra khỏi mê lộ cộng sản.
Chẳng có gì phải tiếc, một vài ưu điểm của các vị ấy nếu có thì cũng
nằm trong tính chất của các hệ văn hóa khác, hệ văn minh khác phổ quát
của nhân loại rồi. Bỏ các vị ấy đi ta không mất chút gì quý giá hết.
Trái lại, những sai lầm của các vị ấy tất yếu dẫn đến thảm kịch khiến
cho toàn dân tộc ta giờ đây phải đem hết sức bình sinh, huy động toàn
tâm toàn lực chưa chắc đã ra khỏi cái ngõ cụt kinh hoàng mà các vị ấy đã
tạo ra.
* Về Marxism-Leninism:
Các ông tổ cộng sản này có 5 sai lầm căn bản:
– Hiểu nhầm thời đại mình đang sống (thời kỳ văn minh Công nghiệp bột
phát, mở đầu bước phát triển mới của nhân loại, thì các tổ sư cộng sản tưởng
đây là thời kỳ cáo chung, giãy chết của cái gọi là chủ nghĩa Tư bản nên
rủ nhau định đào mồ chôn. Coi giai cấp thợ thuyền là giai cấp tiền phong của xã hội, không biết Trí tuệ mới là động lực tiên phong).
– Hiểu nhầm Lịch sử nhân loại (Coi Lịch sử chi là một chuỗi những
cuộc đấu tranh giai cấp, đấu tranh giai cấp là động lực của tiến hóa của
nhân loại, không biết tiến hóa của loài người là do có sự tích lũy và
gia tăng Trí tuệ).
– Hiểu nhầm về nguyên nhân bất công (coi tư hữu là nguyên nhân bất công, nhà nước là bộ máy áp bức cần phải tiêu vong).
– Hiểu nhầm về cách giải quyết bất công (công hữu hóa hết thảy, tập
thể hóa hết thảy, để người lao động tự quản, muốn cả xã hội đi vào một
cõi định sẵn, thánh thiện như thần tiên, chỉ có hòa thuận không còn cạnh
tranh, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu).
– Toàn bộ chương trình ước mơ ảo tưởng ấy lại phải do một đảng toàn
quyền dẫn dắt, cuối cùng tạo ra một xã hội lộn ngược, phá nát mọi giá
trị, lộn ngược so với ước mơ, làm khổ cả “búa” lẫn “liềm”, nhưng kẻ cầm
quyền với lợi quyền vô cực thì quyết giữ cơ chế lộn ngược ấy. Thế là ngõ
cụt.
Chính hai nước lớn là quê hương của Mác và rất yêu mến Mác là Đức và Pháp đã cùng Hiệp hội 46 nước châu Âu ra Nghị quyết 1481 lên án chủ nghĩa cộng sản mắc tội ác chống nhân loại, để vứt nó vào sọt rác.
Chỉ cần vài điều ấy thôi tưởng đã đủ thuyết phục để “kính mời” các vị
ấy vào ngồi yên trong bảo tàng Lịch sử cho xong. Cố tìm ưu điểm gì nữa
cũng bằng thừa. Sách vở về Mác còn xuất bản chẳng qua là điểm lại một
hiện tượng trong quá trình nhận thức của nhân loại. (Riêng với Việt Nam thì
chủ nghĩa ấy còn phạm tội ác nữa là đưa Việt Nam trở lại vòng tay của kẻ thù
truyền kiếp Đại Hán Bắc phương).
* Về nhân vật lịch sử Hồ Chí Minh của Việt Nam:
Một khi cả quỹ đạo cộng sản là quỹ đạo chống Nhân loại thì những
ai đưa cái “chống Nhân loại” ấy vào Việt Nam đương nhiên mắc tội chống nhân
dân Việt Nam, logique tự nhiên là như vậy. Hai đại nạn mà ta cần thoát là
Thoát Cộng (nội xâm) và Thoát Trung (ngoại xâm) chẳng phải do chính tác
giả HCM đem vào thì còn ai? Hãy bỏ qua mọi câu chuyện về con người cá nhân HCM, vì với nhân vật chính trị thì “con người chức năng”
mới quan trọng. Chức năng là dẫn đường dân tộc mà dẫn đường vào ngõ
cụt, nay cả nước phải cố thoát ra, thì dù với thái độ khoan dung ta cũng
chỉ có thể thông cảm cho anh Ba chưa đủ tầm để nhìn ra nguy cơ tiềm ẩn
thế kỷ ấy, chứ yêu cầu phải tôn thờ cho “sống mãi” một sai lầm tai hại
thì chẳng hóa điên khùng lắm sao?
Có một vài luận điểm bào chữa cho HCM có thể kể ra:
– HCM không phải người cộng sản(?), chỉ mượn con đường cộng sản để giành độc lập. Luận điểm này thật nhảm.
– Tình hình thế giới và dân trí Việt Nam lúc bấy giờ đương nhiên bị hút vào
đường cộng sản, không có HCM này thì sẽ có người khác theo đường như HCM
thôi, trách HCM làm gì? Mới nghe cũng xuôi tai, nhưng nói cù nhầy như
vậy thì cũng vô lý như bảo “thời Trần Hưng Đạo nếu không có Hưng Đạo này
thì cũng xuất hiện một Hưng Đạo khác, tôn thờ cá nhân làm gì?!!
– Không ít người lo rằng đụng đến thần tượng là mắc tội chính trị rất lớn, là nói xấu lãnh tụ?
Xin thưa: ĐCS coi việc bảo vệ đảng và bảo vệ chế độ mới là nhiệm vụ
chính trị quan trọng nhất. Nay ta đã dám công khai nói Thoát Cộng, tức
công khai tẩy chay chế độ chính trị, thì những điều khác chỉ là chuyện
nhỏ. Họ vẫn ra vẻ cung kính bắt toàn dân đưa thần tượng lên bàn thờ (cả
trong chùa chiền nữa) chẳng qua vì thấy đa số dân vẫn còn tin hoặc còn
sợ nên dùng luôn hình tượng ấy như một đức Bồ tát hoặc như ngáo ộp để
răn đe bách tính, chứ trong lòng những người cộng sản cầm quyền bây giờ phỏng
có tôn sùng nhân vật ấy nữa không? Trên tường vẫn treo 5 điều Bác dạy mà
cứ tham ô tiền tỷ chứ đâu có “Cần kiệm liêm chính”, đánh dân như đánh xúc vật chứ đâu có “kính trọng lễ phép”
như lời Bác răn? Họ dùng “Bác Hồ” như dùng một công cụ để giữ ghế cao
cho họ, như người dân vẫn bện “ông bù nhìn rơm” để giữ ruộng dưa. Hết
ngày mùa, hoặc thấy chim chóc không sợ bù nhìn nữa thì họ cũng vứt ông
bù nhìn vào bếp đun.
Với những ai vẫn còn lòng tin nơi thần tượng bù nhìn, ta có thể ví
tượng bù nhìn cũng linh thiêng như tượng Phật, tượng Chúa. Các vị ấy đều
phúc đức không có tội gì. Nhưng nay có tên kẻ cướp cứ ẩn hiện tài tình
núp sau bức tượng để bắn đồng bào ta, thì buộc lòng ta phải bắn tan bức
tượng để tên cướp lộ nguyên hình. Diệt cướp xong người sùng đạo có thể
dựng lại bức tượng hoành tráng hơn. Tình thế đã như vậy thì người Dân
chủ đâu còn có thể cũng núp bóng những tượng Hồ tượng Mác ấy mà đấu
tranh nữa?
KẾT LUẬN: Mục tiêu chiến lược bức thiết là Thoát
Trung, nhưng muốn Thoát Trung buộc phải Thoát Cộng. Hai việc chống Nội
xâm và chống Ngoại xâm ấy phải làm song song và tăng cường hiệu lực cho
nhau. Đồng thời phải giải ảo các thần tượng cộng sản còn được dùng như những
tấm khiên bảo vệ ngai vàng cho các vua tập thể và che đậy cho âm mưu Hán
hóa thôn tính Việt Nam. Vô hiệu hóa thần tượng không phải mục đích,
cũng không phải xúc phạm điều thiêng liêng gì mà chỉ là vô hiệu hóa một
công cụ mà những kẻ Nội xâm và Ngoại xâm cùng sử dụng để ngăn chặn làn
sóng Thoát Trung và Thoát Cộng đó thôi.
18/12/2018