Khi nào chúng ta hết cuồng bạo lực? (Việt Nghĩa)
Chúng
ta có quyền gì và nhân danh cái gì để tấn công thân thể, danh dự của
người khác ? Nếu bất cứ ai trong chúng ta cũng được phép làm cuồng sĩ
đường phố hay cuồng sĩ mạng xã hội, thì luật pháp để làm gì ? Tương lai
của chúng ta sẽ đi về đâu ? Chúng ta cần bình tĩnh, cần suy nghĩ thấu
đáo để thay đổi tư duy vì chúng ta đang sống trong nghịch cảnh. Chúng ta
muốn từ bỏ bạo lực nhưng lại đang sống trong một chế độ vốn là con đẻ
của bạo lực.
Trong những ngày vừa qua, máu bạo lực của người Việt lại có dịp sôi lên. Đó là khi hai kẻ ‘cuồng sĩ’ bị hạ gục. Không thể dùng từ ‘hiệp sĩ’ để mô tả về hai nhân vật này, vì hiệp sĩ không thể bỏ mạng vì một chiếc xe máy, và lại càng không thể bỏ mạng vì một kẻ khốn cùng liều thân. Những kẻ cuồng sĩ cũng từng biết mặt mũi tên cướp liều lĩnh này và đã từng phải bỏ chạy khi tên cướp thách đấu tay đôi ở nơi vắng vẻ.
Một
trí thức lớn tuổi luôn nhắc nhở chúng tôi : một là sợ kẻ anh hùng, hai
là sợ kẻ khốn cùng liều thân. Nếu là hiệp sĩ thì phải sáng suốt điều
này, phải biết thế nào là dũng cảm, thế nào là liều lĩnh. Và đặc biệt
phải dám một chọi một, chứ không phải thấy quân mình đông hơn, lao vào
xáp la cà như vậy. Chưa kể khi biết trước kẻ cướp mà không báo công an
thì càng khó hiểu và ngộ nhận.
Những
dấu hiệu trên cho thấy máu cuồng bạo lực đã ăn sâu vào đám cuồng sĩ
này, và khi xem lại clip của người được mệnh danh là đội trưởng (Nguyễn
Việt Sin), thì người viết càng chắc chắn hơn về nhận định này. Ngoài
việc ăn nói bạo lực, thì tay đội trưởng còn ra đòn bạo lực không kém,
chủ yếu là lựa lúc đối thủ thất thế, thậm chí đã té ngã mà vẫn đấm đá
vào mặt. Ấy thế mà hắn còn được cơ quan công an của một chính quyền tự
nhận là ‘pháp quyền’ tuyên dương, khuyến khích.
Trên
thế giới có lẽ không có chính quyền nào làm cái chuyện ngược đời như
vậy. Nếu như chính quyền cấm các hành vi tổ chức săn bắt cướp trái phép,
thì đã không phải trả một cái giá khủng khiếp như vậy. Và càng không
hiểu nổi một kẻ có bằng tiến sĩ ở Đức như Nguyễn Thiện Nhân, lại có một
phát biểu vừa ấu trĩ, vừa khuyến khích bạo lực "phải trang bị áo giáp
cho hiệp sĩ".
Điều
đó khiến các nhà làm luật ở Việt Nam đau đầu nghĩ ra qui chế cho các
đối tượng gọi là hiệp sĩ. Ông bí thư Nhân cũng nên đăng ký ‘bản quyền’
phát minh chưa từng có trên hành tinh này. Kết quả của phát minh này là
tạo ra một đạo quân ‘mình đồng da sắt’ (vì được trang bị áo giáp), có
thể xáp la cà và chiến đấu với bất kỳ kẻ khốn cùng nào.
Bằng
sáng kiến của mình, bí thư Nhân đã chứng minh cho cả nhân loại thấy khả
năng biến nghịch lý thành chân lý "lấy bạo lực trị bạo lực". Không để
thua kém, người đứng đầu thành phố (chủ tịch Phong) tiếp tục đưa ra
phương pháp kỳ quái : bảo vệ lực lượng bạo lực để dùng nó trấn áp bạo
lực (công an bảo vệ cuồng sĩ).
Phát
biểu của hai ông đứng đầu thành phố càng cho thấy họ là những cái đầu
đầy ắp bạo lực, đến mức che mờ lý trí, che mờ tất cả những sáng kiến về
đối phó với bạo lực tại các nước văn minh. Họ cũng cho cả thế giới thấy
‘bạo lực cách mạng’ có thể sử dụng được trong cả thời bình.
Nhưng
nguy hiểm thay, máu cuồng bạo lực không chỉ đầy ắp trong đầu quan chức,
cuồng sĩ, mà nó còn nhan nhản khắp nơi. Chúng ta có thể dễ dàng nhận
thấy trong những bình luận trên facebook, cộng đồng mạng như điên cuồng,
muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trộm, các hình phạt mà họ đưa ra chắc IS cũng
phải phát hoảng. Sự giận dữ sôi sục này có lẽ không khác cảm giác của
người bộ đội cộng sản khi bị nhồi sọ cách đây hơn 40 năm khi tiến vào
miền Nam. Nhưng nó đáng nói hơn rất nhiều, vì chúng ta đang ở thời kỳ
công nghệ 4.0, không có lý lẽ nào có thể biện hộ cho cái thói bạo lực
như thời Trung cổ của người Việt.
Rõ
ràng cuộc cách mạng công nghệ thông tin chưa thể thay máu cuồng bạo lực
của người Việt Nam, nó chỉ làm máu cuồng bạo lực thay đổi hình thái thể
hiện : từ hành động sang lời nói. Một người mẹ người Ai Cập có con trai
bị IS giết chết, khi được hỏi nếu gặp lại kẻ sát nhân thì bà sẽ làm gì,
bà trả lời rằng sẽ mở mắt cho chúng thấy được chân lý và sự thật (thấy
Chúa). Mang những cái đầu bạo lực và thù hận, chúng ta quên đi một điều
rằng có những giá trị cao qúy hơn mạng sống : đó là tinh thần bất bạo
động. Chỉ khi nào có được tinh thần này, chúng ta mới có thể làm được
cuộc cách mạng vô hiệu hóa bạo lực.
Xét
cho cùng thì mọi điều tồi tệ đang diễn ra ở đất nước này đều do bạo lực
mà ra. Người Việt đã phải trả giá hàng triệu sinh mạng cho cuộc nội
chiến "tôn vinh" bạo lực cách đây hơn 40 năm. Đáng lẽ chúng ta phải thấy
đó như một bài học đắt giá, một sai lầm khủng khiếp, một hành vi đáng
ghê sợ, thì ngược lại chúng ta vẫn xem thường thân thể, sinh mạng của
người khác.
Chúng
ta có quyền gì và nhân danh cái gì để tấn công thân thể, danh dự của
người khác ? Nếu bất cứ ai trong chúng ta cũng được phép làm cuồng sĩ
đường phố hay cuồng sĩ mạng xã hội, thì luật pháp để làm gì ? Tương lai
của chúng ta sẽ đi về đâu ? Chúng ta cần bình tĩnh, cần suy nghĩ thấu
đáo để thay đổi tư duy vì chúng ta đang sống trong nghịch cảnh. Chúng ta
muốn từ bỏ bạo lực nhưng lại đang sống trong một chế độ vốn là con đẻ
của bạo lực.
Việt Nghĩa
(19/5/2018)