Hận… đầy tớ! (Trân Văn)
Qua tờ Tuổi Trẻ, một tiến sĩ tên là Nguyễn Hoàng Chương trình bày
tính toán của ông, theo đó, thu nhập tối đa của một viên chức trong hệ
thống công quyền ở Việt Nam khoảng 30 triệu đồng/tháng, muốn tạo lập bất
động sản có giá trị 100 tỉ đồng thì phải mất… 277 năm, vậy mà không ít
viên chức đang là chủ khối tài sản khổng lồ cỡ như vậy.
Xét về logic, oán giận kẻ… dưới là một nghịch lý. Thế nhưng bên cạnh
nghịch lý này còn thêm một nghịch lý nữa: Dù oán giận dâng cao nhưng
giới mà về lý thuyết được xem là chủ hoàn toàn… bất lực!
***
Đầu tuần này, Đại tá Lê Văn Tam “vời” báo giới đến nói chuyện. Có thể
là ông Đại tá Giám đốc Công an thành phố Đà Nẵng tin rằng, hệ thống
truyền thông chính thức sẽ giúp ông “giải độc dư luận”. Trong bối cảnh
xã hội như hiện nay, cáo buộc ông nhận từ Phan Văn Anh Vũ (Vũ “Nhôm”)
một biệt thự trị giá hàng trăm tỉ đồng, dẫu chỉ lan truyền trên mạng xã
hội cũng hết sức tai hại cho cả “sự nghiệp chính trị” lẫn “sinh mạng
chính trị” của ông.
Tuy “lưỡi không xương” – đã phủ nhận biệt thự có diện tích tới 1.000
mét vuông, tọa lạc trong Europe Village mà gia đình ông sở hữu có dính
dáng tới Vũ “Nhôm”, thậm chí đã khẳng định, đang suy nghĩ xem có nên đề
nghị hệ thống công quyền điều tra, xử lý “thông tin có tính bịa đặt” này hay không
– song Đại tá Tam không thể giải thích tại sao ông chỉ là sĩ quan công
an, vợ chỉ là giáo viên mà có thể tạo lập một biệt thự song lập trong
khu dân cư được xem là sang trọng nhất Đà Nẵng.
Nỗ lực “giải độc dư luận” của Đại tá Tam không chỉ bất thành mà còn phản tác dụng.
Qua tờ Tuổi Trẻ, một tiến sĩ tên là Nguyễn Hoàng Chương trình bày
tính toán của ông, theo đó, thu nhập tối đa của một viên chức trong hệ
thống công quyền ở Việt Nam khoảng 30 triệu đồng/tháng, muốn tạo lập bất
động sản có giá trị 100 tỉ đồng thì phải mất… 277 năm, vậy mà không ít
viên chức đang là chủ khối tài sản khổng lồ cỡ như vậy. Ông Chương kể
rằng, ông đã thử vào goole, lấy “biệt phủ” (danh từ mà công chúng, báo
giới ở Việt Nam thường dùng để mô tả các tư gia nguy nga, lộng lẫy của
giới đầy tớ ở Việt Nam) làm “keyword” để tra thông tin thì chỉ cần 0,49
giây đã tìm thấy 4,92 triệu đề mục! Ông Chương gọi thực tế vừa kể là nghịch lý, là nguyên nhân dấy lên những bất bình, mỉa mai của dân chúng.
Tuy xác định những viên chức thủ đắc, sở hữu các khối tài sản khổng
lồ là bất chính, là bán mình cho quỷ, đề cập đến lòng tự trọng, sự liêm
chính nhưng nhìn chung ông Chương bày tỏ suy nghĩ của ông hết sức chừng
mực. Báo chí chính thức luôn luôn như thế, thậm chí không muốn cũng phải
giữ cho được sự chừng mực như thế giống như “giữ con ngươi trong mắt
mình”.
Mạng xã hội thì khác…
Từ đề nghị của Lợi Mai Phan - dùng năm từ để diễn đạt theo hướng hài
hóa lý do các viên chức có trăm tỉ, tạo lập “biệt phủ” - Văn Song Nguyễn
khái quát: Tiền của dân cả đấy! Nguyễn Tiến góp vào, đó là: Không từ
một thứ gì! Xuan Hoang thì bảo đó là: Thế thì chỉ có cướp! Vinh Tran
nhận định đó là: Cướp không có đối lập! Đơn Thương Độc Mã thì bỡn cợt:
Hồng phúc của nhân dân. Đặt mình vào vị trí viên chức, Peter PeterTran
Tran đề nghị: Ơn cái ổ tò vò. Tương tự, Trần Văn Thắng cho rằng, đó là: Ơn Đảng, ơn Chính phủ!...
Cũng đã có những facebooker như Thương Nguyễn Thị kêu gọi Đại tá Tam
công khai hóa nguồn gốc số tiền ông kiếm được để tạo lập biệt thự song
lập trong Europe Village. Theo hướng một số viên chức đã bị lộ từng chọn
để biện bạch về nguồn gốc tài sản (làm vườn, nuôi heo, bện chổi, chạy
xe ôm, nhận thừa kế…), Tuan Anh Vu đề nghị Đại tá Tam nên giải thích là
“trúng số”. Minh Tran thì khuyên chỉ nên giải thích chung chung rằng
“nhờ các… biện pháp nghiệp vụ”. Sông Chu hiến kế, Đại tá Tam nên chọn lý
do đó là thu nhập từ “nhặt rác ngoài giờ”. Bởi Đại tá Tam là dân Quảng
Nam, thành đạt ở Đà Nẵng và có lẽ là đồng hương của ông Tam, Phong
Nguyễn phỏng đoán, có thể Đại tá Tam sẽ chọn lý do “vác đá mướn ở Ngũ
Hành Sơn” để giải thích tại sao ông giàu… Dường như chẳng còn lòng dạ
nào để đùa, Lại Thành Long than, rừng vàng, biển bạc cần bảo tồn thì
không giữ được, lũ súc sinh này không cần bảo tồn mà sao lắm vậy?…
Giữa lúc mũi dùi của dư luận và công luận đang chĩa vào Đại tá Tam,
Trần Hồng Tiệm khuyến cáo, có một câu hỏi khác đúng hơn, cần nêu ra là
Ủy viên nào của Bộ chính trị, Ủy viên nào của Ban Chấp hành Trung ương
Đảng CSVN không có “biệt phủ”? Tại sao tất cả họ đều giàu và nguồn gốc
những khối tài sản khổng lồ ấy từ đâu mà có? Không nêu câu hỏi ấy thì chuyện trở thành vô nghĩa.
Chưa biết lúc nào thì dân chúng nhập cuộc, điều tra – trưng bày thông
tin, hình ảnh về tài sản là “bề nổi” của các Ủy viên Bộ chính trị, Ủy
viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng CSVN như gợi ý của Trần Hồng Tiệm
nhưng ít nhất trong tuần này, ngoài Đại tá Tam được dư luận bày lên…
đĩa, còn có ít nhất một viên chức khác, dẫu chức vụ không cao nhưng tài
sản đủ làm thiên hạ choáng váng đã được chọn – giới thiệu trên facebook…
Chỉ qua ba tấm ảnh, Trương Châu Hữu Danh làm nhiều người sững sờ về
tư gia của ông Trần Ngọc Quang – cựu Chủ tịch huyện Ea Súp, tỉnh Đắk
Lắk. Hồi còn tại nhiệm, ông Quang là người thúc giục kiểm lâm, công an
săn lùng lâm tặc. Trước lúc nghỉ hưu, ông bắt đầu xây tư dinh toàn bằng
danh mộc (căm xe, cà chít) ngay bên cạnh Hạt Kiểm lâm Ea Súp. Ông Quang
khoe, ông phải thuê thợ mộc từ miền Trung lên để dựng tư dinh, tạo tác
vật dụng trong nhà từ danh mộc gỗ (hương, cẩm lai), công việc kéo dài
suốt ba năm. Tư dinh của ông Quang không chỉ lớn nhất huyện Ea Súp mà
còn là dinh thự thuần túy bằng gỗ lớn nhất Tây Nguyên. Danh than, anh ở
Long An, mỗi khi có khách, Danh thường dẫn họ đi thăm “Nhà Trăm cột” –
một di tích văn hóa cấp quốc gia và cũng là một trong những niềm tự hào
của dân Long An. “Nhà Trăm cột” vốn là tư gia của một đại điền chủ -
siêu giàu, được dựng khi rừng còn bạt ngàn nhưng sau khi tham quan dinh
thự bằng gỗ của ông Quang, Danh thấy “Nhà Trăm cột” xứ mình chỉ là…
“muỗi”!
Danh nói thêm, tháng vừa qua, anh đã đi khắp Tây Nguyên, từ Đắk Nông
sang Đắk Lắk, tới Gia Lai, Kon Tum rồi qua Lâm Đồng, dù đã có lệnh đóng
cửa rừng, chỗ nào cũng thấy rừng bị triệt phá, gỗ từ rừng vẫn ào ạt chảy
đi các nơi… Có vào rừng mới thấy, lâm tặc là thành phần dưới đáy xã
hội. Lệnh đóng cửa rừng chỉ làm “chi phí bôi trơn” tăng lên, thu nhập
của lâm tặc giảm xuống. Ở thành phố Buôn Ma Thuật hiện không thiếu những
ngôi nhà gỗ trị giá hàng triệu Mỹ kim. Chủ nhân những ngôi nhà ấy không
phải là những doanh nhân siêu giàu mà là các viên chức.
Dư luận về dinh thự bằng gỗ của ông Quang từng buộc Tỉnh ủy Đắk Lắk
phải kiểm tra. Vì ông Quang sử dụng đến 153 mét khối gỗ bất hợp pháp nên
Tỉnh ủy Đắk Lắk nhìn nhận “không thể xử phạt hành chính mà phải xử lý
hình sự”. Tuy nhiên Tỉnh ủy Đắk Lắk không chuyển hồ sơ cho công an. Công
an không có căn cứ để khởi tố thành ra… huề ! Danh cho rằng, trước giờ,
hàng lậu thường được xử lý bằng cách đốt, có lẽ ông Quang nên đốt dinh thư bằng gỗ của mình rồi giơ tay chịu trói để làm gương.
Đọc xong status của Danh, Johny Duong chửi thề vì “nhà cán bộ kiểu
này thì rừng trọc hết là phải”. DL Ngọc Hiền thắc mắc: Chắc mấy thằng
này coi chánh phủ như bù nhìn! Và tự trả lời luôn: Ờ mà cũng giống bù
nhìn thiệt! Đêm Trường Trung Cổ ủng hộ chuyện nên đốt dinh thự bằng gỗ
của ông Quang vì thứ đó không phải đầy tớ. Đó là ông cố nội của dân.
Minh Hang kết luận, đó chính là lý do tại sao dân ghét quan chức. Cứ
nhắc tới là thấy căm phẫn.
***
Trong bài viết gửi cho tờ Tuổi Trẻ, ông Nguyễn Hoàng Chương cảnh báo,
dân chúng đang gánh chịu hậu quả nặng nề của chạy chức - tham nhũng –
bòn rút – phung phá tài nguyên, những người yếu thế vẫn lầm lũi đi dưới
bóng nợ nần, thiếu hụt và khi họ ngước mặt lên để lau vội mồ hôi, nước
mắt, những biệt phủ nguy nga đập vào mắt họ! Vô hình trung, họ bị ức chế
trong suy nghĩ, rách nát trong trái tim, nông nổi trong hành vi...
Dường như ông Chương chưa tuyệt vọng, vẫn còn hy vọng vào khả năng
“làm rõ trắng đen”. Làm sao có thể “làm rõ trắng đen” khi chính ông cũng
thấy, kê khai tài sản - thu nhập chỉ là thủ tục và “chính sự vô cảm ấy,
dung túng ấy, thỏa hiệp ấy đã làm mọc lên thêm những biệt phủ”.
VOA