Chúng ta đều là Anh Em Dân Chủ! (Xã Luận- Nguyễn Gia Kiểng)
Những
người lãnh đạo cộng sản sẽ rất mù quáng nếu cứ tiếp tục bịt tai nhắm
mắt. Họ phải biết rằng chủ nghĩa Mác–Lênin đã bị vất bỏ vĩnh viễn và chế
độ của họ không thể kéo dài lâu hơn nữa. Họ đã thất bại trên tất cả mọi
phương diện và trong tất cả mọi địa hạt. Lối thoát duy nhất của họ là
tham gia vào tiến trình dân chủ hóa đất nước đàng nào cũng phải đến và
hơn nữa sắp đến, thay vì ngoan cố đàn áp. Tội ác càng đáng ghét khi nó
vô tác dụng.
Ngày
mai, 5/4/2018, sáu anh em trong Hội Anh Em Dân Chủ sẽ bị chính quyền
cộng sản đem ra tòa xử. Một tuần sau sẽ đến lượt hai người khác. Không
có gì đáng ngạc nhiên nếu họ bị xử những bản án rất nặng, những người
dân chủ Việt Nam đang sống một giai đoạn rất khó khăn trước một chính
quyền cộng sản đang điên, đã mất cả lý trí lẫn tâm hồn.
Tại
sao cùng một tổ chức -Hội Anh Em Dân Chủ- và bị bắt vì cùng một lý do
-Đảng cộng sản hốt hoảng trước sự phẫn nộ ngày càng lên cao trong nhân
dân- mà Lê Thu Hà, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Trung Tôn, Phạm Văn Trội,
Trương Minh Đức và Nguyễn Bắc Truyển bị xử chung ngày 5/-4, trong khi Vũ
Hùng và Nguyễn Văn Túc lại bị xử riêng 5 ngày và 7 ngày sau đó, còn
Trần Thị Xuân, Nguyễn Trung Trực và các anh em khác vẫn chưa biết ngày
ra tòa ?
Có
thể là chính quyền cộng sản không muốn một phiên tòa quá lớn để tránh
gây một xúc động mạnh trong dư luận Việt Nam và thế giới. Nếu như thế
thì họ lầm to. Sự phẫn nộ vẫn mạnh dù họ hành động thế nào. Đảng và chế
độ cộng sản Việt Nam đã bị cả nhân dân Việt Nam và thế giới nhận diện và
lên án một cách dứt khoát rồi.
Luật sư Nguyễn Văn Đài (phải) và cô Lê Thu Hà.
Các
anh chị em này –Thu Hà, Đài, Trội, Tôn, Đức, Truyển, Hùng và Túc, cũng
như các anh chị em khác đã bị xử hoặc đang bị giam chờ xử và những anh
chị em sắp bị bắt- đã phạm tội gì ?
Chúng
ta sẽ không bao giờ nhắc lại đủ rằng họ hoàn toàn vô tội. Họ không hề
vi phạm một giá trị đạo đức nào, cũng không vi phạm ngay cả luật pháp
của chế độ cộng sản, một luật pháp vô đạo chỉ nhắm trước hết duy trì sự
thống trị của Đảng cộng sản trên dân tộc Việt Nam và do đó đáng lẽ không
đáng và không cần được tôn trọng. Họ không hề kêu gọi bạo lực, cũng
không kêu gọi biểu tình, đình công dù đó là những điều họ hoàn toàn có
quyền làm. Họ đã chỉ nói lên, như rất nhiều người Việt Nam, lẽ phải và
những nguyện vọng chính đáng. Hơn nữa họ còn phát biểu một cách ôn hòa
hơn rất nhiều người khác. Không chỉ vô tội họ có công và đáng được tuyên
dương như là những người đại diện cho ý chí và lương tâm của dân tộc.
Những bà vợ của các thành viên Hội Anh em dân chủ đang ngồi chờ được cấp giấp phép tham dự phiên tòa
Điều
mà mọi người ngày càng thấy rõ qua các vụ án chính trị trong những năm
gần đây là các bản cáo trạng ngày càng tùy tiện một cách nhảm nhí. Công
an có thể gán cho các bị cáo những sự kiện không biết có hay không nhưng
hoàn toàn hợp pháp như đã viết bài, trả lời phỏng vấn, họp mặt với bạn
bè, liên lạc với người nước ngoài v.v., rồi kết luận là đã có đầy đủ
bằng cớ chứng tỏ các bị cáo đã tuyên truyền chống nhà nước, đã âm mưu
lật đổ chính quyền v.v. Cách buộc tội này cho phép chính quyền kết án
bất cứ ai. Mỗi người Việt Nam như vậy đều là một tù nhân đang mang án
treo.
Những bà vợ của các thành viên Hội Anh em dân chủ chờ được Tòa án nhân dân Hà Nội cấp giấp phép tham dự phiên tòa
Nhưng
sự ngược ngạo không chỉ dừng lại ở các bản cáo trạng. Chính quyền cộng
sản cũng có thể đổi trắng thay đen, đánh tráo nạn nhân và thủ phạm. Vũ
Văn Hùng đã bị hai tên côn đồ đả thương nhưng lại sắp phải ra tòa về tội
"cố ý đả thương" trong khi hai tên hung thủ không được nhắc đến vì
chúng là người của công an. Hoàng Đức Bình bị xử 7 năm tù chỉ vì không
chịu mở cửa xe cho côn đồ hành hung. Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Trung Tôn,
Phạm Văn Trội đều đã bị hành hung như hàng trăm người tham gia các hoạt
động dân chủ ôn hòa khác nhưng chưa một tên côn đồ nào bị xét xử cả,
ngay cả khi chúng công khai khoe khoang trên mạng xã hội cảnh chúng xông
vào tận nhà để hành hung ba phụ nữ. Đảng cộng sản không cần giấu giếm
bản chất đạo tặc nữa, nó không còn một thể diện nào để giữ.
Những
phiên tòa này vì vậy chỉ là một trò hề và một sự xúc phạm đối với luật
pháp. Những người bị bắt giam và xử án chỉ nói lên lẽ phải và những
nguyện vọng chính đáng như tuyệt đại đa số những người Việt Nam khác, họ
chỉ đã bị chọn làm nạn nhân, vì một lý do chủ quan nào đó của Đảng cộng
sản, trong mục đích hăm dọa nhân dân Việt Nam. Vì vậy ngay trước khi
các phiên tòa diễn ra các bản án đã được quyết định sẵn rồi, mọi biện hộ
của các luật sư đều không có tác dụng gì. Các thẩm phán xử những vụ án
chính trị chỉ là những người đã chấp nhận chà đạp lên lên danh dự, lương
tâm và đạo đức nghề nghiệp của mình để đọc những bản án đã được công an
quyết định, để tiếp tay bách hại những người mà họ thừa biết là vô tội.
Họ phải bị khinh bỉ và lên án. Các luật sư chân chính phải hiểu rằng
vai trò của họ chỉ là làm sợi dây liên lạc giữa các nạn nhân và gia đình
họ trước phiên tòa và sau đó nói lên lẽ phải của họ trong phiên tòa.
Cảnh thân nhân các thành viên Hội Anh em dân chủ chờ được vào Tòa án nhân dân Hà Nội xin được cấp giấp phép tham dự phiên tòa
Có
nhiều triển vọng những phiên tòa thô bỉ này sẽ còn diễn ra khá thường
xuyên trong những ngày sắp tới nên những người dân chủ cần nhìn rõ bản
chất của chúng để có thái độ đúng.
Thái
độ đúng đầu tiên là một sự liên đới mạnh hơn đối với các nạn nhân. Tất
cả chúng ta, những người dân chủ, đều là anh em. Các anh chị em này đang
chịu nạn vì đất nước. Nhân dân Việt Nam phải dành cho họ sự chú ý lớn
hơn so với những vấn đề thời sự khác. Không quan tâm đầy đủ tới họ không
chỉ sai về mặt đạo đức mà còn khuyến khích sự hung bạo tùy tiện với kết
quả là không ai có thể yên thân. Trí thức Việt Nam, trước hết là những
người dân chủ, phải nhận phần trach nhiệm của mình trong sự thiếu quan
tâm của dư luận hiện nay đối với các vụ án chính trị. Chúng ta chưa làm
đủ vai trò động viên quần chúng và dư luận.
Vợ các thành viên Hội Anh em dân chủ đứng trước cửa Tòa án nhân dân Hà Nội ngày 03/04/2018
Chúng
ta cũng chưa lên án đủ nghiêm khắc các thẩm phán vô liêm sỉ của những
phiên tòa chính trị. Hay những luật sư bất xứng không dám khẳng định
trước tòa sự vô tội tuyệt đối của các nạn nhân và sự thô bạo của việc
bách hại họ, thậm chí đôi khi còn đồng lõa với bạo quyền bằng cách
khuyên nạn nhân nhận tội và van xin.
Nhưng
điều quan trọng nhất vẫn là phải lên án quyết liệt hơn nữa chính sách
đàn áp. Đừng nghĩ rằng sự gian ác của chế độ này đã quá rõ ràng và không
còn gì cần nói thêm nữa. Sự nhắc lại có tác dụng riêng của nó, một sự
thật dù hiển nhiên tới đâu cũng sẽ càng hiển nhiên hơn, và mạnh hơn, nếu
được nhắc lại không ngừng và một cách quả quyết. Sự thô bỉ của chế độ
cộng sản phải được phơi bày rõ rệt đến độ tất cả những ân huệ mà nó ban
phát, dù là chức danh hay bổng lộc, đều trở thành đáng khinh và ngay cả
đám dư luận viên cũng phải xấu hổ.
Những
người lãnh đạo cộng sản sẽ rất mù quáng nếu cứ tiếp tục bịt tai nhắm
mắt. Họ phải biết rằng chủ nghĩa Mác–Lênin đã bị vất bỏ vĩnh viễn và chế
độ của họ không thể kéo dài lâu hơn nữa. Họ đã thất bại trên tất cả mọi
phương diện và trong tất cả mọi địa hạt. Lối thoát duy nhất của họ là
tham gia vào tiến trình dân chủ hóa đất nước đàng nào cũng phải đến và
hơn nữa sắp đến, thay vì ngoan cố đàn áp. Tội ác càng đáng ghét khi nó
vô tác dụng.
Còn nếu họ không hiểu được như vậy thì khối đảng viên cộng sản cũng phải hiểu để đứng về phía lẽ phải và dân tộc.
Nguyễn Gia Kiểng
(04/04/2018)