Đám đông cuồng nộ dẫn đến đống rác của độc tài (FB Trung Bảo)
Không, chúng ta không thể vừa là một
thám tử cảnh sát để tự điều tra, một công tố viên để luận tội lại là
quan toà để tuyên án và cuối cùng là nhà báo để tự đưa tin chính cái
“bản án” mà ta tự tuyên cho nghi phạm nào đó.
Sau khi 2 em học sinh mất tích, đám đông cuồng nộ đã đánh chết một hiệu
trưởng tại ngôi làng Nirpur, thành phố Patna, bang Bihar, Ấn Độ. Ảnh: AP
Tôi nhận được những phản hồi, có vài cái
không lấy gì là thân thiện, sau bài viết ngắn về đám đông cuồng nộ.
Thật khó thuyết phục nhiều người tin vào công lý ở một đất nước như Việt
Nam, và tôi không có ý định như vậy. Nhưng có lẽ nhiều người trong
chúng ta đều mơ ước xây dựng một xã hội tôn trọng pháp quyền, tôn trọng
phẩm giá của mỗi cá nhân.
Có thể áp lực của đám đông khiến các cơ
quan chức năng vào cuộc thật nhanh để tìm kiếm thủ phạm thật sự đằng sau
một tội ác, nhưng chính đám đông gào thét đòi hỏi công bằng lại có thể
khiến cơ quan điều tra vội vã tra án, ép cung cho đúng ý dư luận, cán
cân công lý ở toà cũng sẽ nghiêng lệch để thoả mãn khát khao trả thù.
Những đám đông giận dữ, cuồng nộ không
chỉ xuất hiện ở những đất nước có nền luật pháp không nghiêm minh. Trong
thập niên 90 của thế kỷ trước, một thanh niên da đen nghi bị bắn chết
bởi cảnh sát đã làm bùng lên một cuộc bạo loạn được cho là “chưa từng
có” tại Los Angeles (Mỹ) với lời kêu gọi “trả thù bọn da trắng” và đã có
người bị giết để “trả thù”. Một đám đông sẽ dễ dàng giận dữ khi nhận ra
hoặc tự cho mình yếu thế trước pháp luật, họ giận dữ và từ chối những
quyền lợi hợp pháp của mình. Họ nóng lòng tìm kiếm sự trả thù mà sẵn
sàng chà đạp lên tất cả số phận những kẻ mà họ nghi ngờ. Từ những bình
luận giận dữ, những lời kêu gọi sử dụng bạo lực trên mạng cho đến hành
vi bạo lực ngoài đời thật không cách xa bao nhiêu.
Hai trong số ba nghi phạm ấu dâm bị bêu
tên và hình ảnh lên mạng được cho là có bằng chứng về điều họ làm,
trường hợp còn lại ở Sài Gòn vẫn còn mù mờ và hôm qua cơ quan công an
đưa ra những kết quả giám định y khoa cho thấy em nhỏ không bị xâm hại
thể chất. Rất ít người, khi giận dữ, lại chấp nhận được việc bình tĩnh
tiếp cận điều tra, phân tích và giám định các chứng cứ khi cơ quan công
an bấy lâu nay mang rất nhiều điều tiếng. Tuy vậy, một xã hội vận hành
theo hướng đi lên thì đây lại là con đường duy nhất.
Cộng đồng sử dụng mạng xã hội Việt Nam
chứng tỏ họ lớn mạnh và có tác động như thế nào qua nhiều vụ việc. Nhiều
bạn vào hỏi tôi nếu đám đông không đấu tranh liệu nhiều vụ việc có được
đưa ra ánh sáng, có được dư luận biết đến và chính quyền giải quyết?
Với những người sử dụng mạng xã hội, tôi tin rằng: Đưa tin là cần thiết, đấu tranh là đúng nhưng đấu tố thì không được.
Không phải ai trong chúng ta cũng có đủ
các kỹ năng dò tìm và kiểm chứng thông tin để đưa ra công chúng. Mạng xã
hội cho mọi người công cụ nhưng kỹ năng đưa tin lại phải học, tôi băn
khoăn nếu mình viết hoặc đăng lại những bài học về cách đưa tin chuyên
nghiệp liệu số người đọc có quá 100?
FBI (Facebook Bureau of Investigation –
Cục điều tra Facebook) có thể lôi được từ hình ảnh cho đến thông tin cá
nhân của bất kỳ ai từng để lại dấu vết trên mạng xã hội. Nhưng có ai
trong “lực lượng” này nghĩ rằng nếu những người mà họ nghi ngờ đó chẳng
may là bị oan và không chịu nổi cái áp lực, ảo nhưng khủng khiếp của
mạng xã hội, để rồi tự tử!
Không, chúng ta không thể vừa là một
thám tử cảnh sát để tự điều tra, một công tố viên để luận tội lại là
quan toà để tuyên án và cuối cùng là nhà báo để tự đưa tin chính cái
“bản án” mà ta tự tuyên cho nghi phạm nào đó.
Không, có thể chúng ta mất lòng tin hoàn
toàn vào luật pháp Việt Nam nhưng chúng ta không thể dùng sự giận dữ để
đòi công lý báo thù.
Một đám đông cuồng nộ + một lời hứa trả
thù + một nền báo chí không đủ trình độ và độc lập + một nền tư pháp tồi
tệ = Đống rác của độc tài.