Thư của một cảnh sát cơ động được điều đi đàn áp giáo dân Song Ngọc ngày 14.2.2017 (FB Hiếu Bùi)
Đó là tất cả những gì cháu biết và cháu nói ra hy vọng 1
ngày khi thời thế thay đổi thì cũng mong bác đưa bức thư này ra
xin cho cháu được khoan hồng trở về với gia đình, tránh được
sự trừng phạt của nhân dân.
Kính gửi bà con cộng đồng mạng,
Cháu là 1 trong những CSCĐ tham gia đàn áp bà con đi kiện
Formosa ngày hôm qua tại huyện Diễn Châu – Nghệ An. Cháu gửi bức
thư này cho bà con mong bà con đọc và suy nghĩ về những việc
mà cháu phải làm để sau này khi thời thế thay đổi thì cũng
mong bà con rộng lòng tha thứ cho cháu và gia đình cháu.
Cháu sinh năm 1996, chỉ còn mấy tháng nữa là bước sang tuổi
21 và hiện nay vẫn chưa có người yêu. Năm 2014 cháu tốt nghiệp
cấp 3 và thi không đủ điểm vào Đại học. Cháu chỉ đủ điểm đi
học trung cấp nhưng cháu muốn ở nhà thêm 1 năm nữa để năm sau ôn
thi lại, tuy cháu biết sức học cháu vào loại trung bình non
nên con đường vào đại học là quá xa vời...
Điểm yếu của cháu là rất mê chơi Game, cháu có thể ngồi ở
phòng nét suốt ngày không mệt, không chán và còn không thấy
đói nên chiều nào mẹ cháu cũng phải ra phòng nét kêu cháu về.
Nhà cháu chỉ là nông dân nghèo, bố cháu trước đi bộ đội sau
về mua được cái thẻ thương binh nên được nhận 2 triệu/tháng và
ông chỉ ở nhà suốt ngày không làm gì cả. Ông nói cuộc đời
tao đi bộ đội gian khổ nhiều rồi tiền lương thương binh vậy gần
bằng 2 tạ gạo đủ nấu cơm cho cả nhà rồi nên tao phải nghỉ
ngơi.
Rượu thì nhà nấu được nên lúc nào ông cũng là ngà, không
say, không tỉnh. Mẹ cháu thì làm ruộng và nhà cháu có mở thêm
cái quán bán tạp hoá đầu làng cho bố cháu trông coi. Những
ngày nông nhàn thì mẹ cháu đi mua chuối, đu đủ và các loại
trái cây khác lặt vặt... của mấy nhà trong vùng và đi xe máy
đem xuống Vinh bán nên thu nhập cũng chỉ đủ nuôi cả nhà 6 miệng
ăn.
Tết năm 2015 có ông Trung tá công an trên huyện người cùng
làng đến nói đưa ông 300 triệu rồi ông xin cho đi công an nghĩa
vụ 3 năm, xong đó ông chạy tiếp cho vào công an chuyên nghiệp.
Mẹ cháu mừng lắm vay mượn các cậu, các dì bên ngoại và
mang sổ đỏ cầm Ngân hàng đủ 300 triệu đưa cho ông ta. Bố cháu
nói phải làm cái biên nhận không lỡ không được thì làm sao? Ông
Trung tá nói anh chị tin thì làm, không tin thì tôi trả lại
tiền, còn biên nhận thì không bao giờ ghi …nói thật với anh chị
ngoài thị trấn thì hàng trăm đứa muốn đi suất này mà không
được. Em làm cho cháu là cũng để giữ tiếng cho em nữa, mong anh
chị kín đáo cho, đừng kể với ai.
Cháu được vào công an nghĩa vụ 3 năm và biên chế vào CSCĐ của bộ đóng quân tại Nghệ An.
Bọn cháu chỉ được học nghiệp vụ 3 tháng rồi về đơn vị
luôn, vừa làm việc vừa tập luyện rất vất vả phải đi công tác
thường xuyên xuống các điểm nóng, nhiều lúc cũng phải thay nhau
tăng gia trồng rau, nuôi lợn, gà, vịt... Đặc biệt là từ khi
xảy ra vụ Formosa thì bọn cháu bị cấm trại hoàn toàn, lúc
nào cũng trong tư thế trực báo động để đi.
Về thu nhập thì nói ra không ai tin nhưng mỗi tháng cháu chỉ
được khoảng hơn 3 triệu phải gửi về cho mẹ cháu 2 triệu để
trả lãi Ngân hàng. Chỉ được cái là ăn uống khá đầy đủ, đủ
no, đủ chất để tập luyện. Các loại tiền thu được do nuôi lợn
hay trồng rau và các tiền bồi dưỡng khác hầu như là các sếp
lấy hết, bọn cháu không biết được bao nhiêu, phát bao nhiêu thì
biết bấy nhiêu thôi.
Trong đơn vị chia thành 2 loại. Những người con ông cháu cha,
con cán bộ trong ngành thì họ vào đây để nằm chờ vài năm là
được đi học rồi vào công an chuyên nghiệp còn loại chạy tiền
như cháu thì sau 3 năm là ra quân.
Nếu nhà nào có tiền lo từ 800 triệu đến 1 tỷ thì may ra
mới có cửa đi học và vào công an chuyên nghiệp. Ngay cả trung
đội trưởng của cháu là thượng uý mà muốn xin chuyển về huyện
cho gần nhà cũng phải mất 500 triệu.
Bọn con ông cháu cha thì đứa nào cũng hào hứng đi công tác,
đàn áp, đánh đập dân, còn bọn chạy tiền như bọn cháu thì đứa
nào cũng lo nếu nhà kiếm đủ tiền chạy tiếp thì may ra còn
có thể kiếm ăn được còn không ra quân thì mang nợ.
Nói về ngày hôm qua bọn cháu được điều ra Quỳnh Lưu – Nghệ
An để giải tán đoàn người đi kiện Formosa. Lệnh trên đưa ra là
bằng bất kỳ giá nào cũng không được để dân đi đến Vinh, vì
vào đó thành phố đông người ra ủng hộ thì sẽ biến thành biểu
tình lớn.
Công an cả chìm cả nổi hơn 500 người, huy động cả 2 huyện
Diễn Châu và Quỳnh Lưu, cả công an xã và dân phòng cùng đoàn
thanh niên. Ngoài ra còn 2 tiểu đoàn đặc công đã nằm chờ sẵn ở
Huyện đội Quỳnh Lưu, Diễn Châu.
Tất cả công an và huyện đội các huyện dọc đường QL 1A đều
báo động sẵn sàng chiến đấu. Lúc đầu bọn cháu định ngăn đoàn
người tại thị trấn Cầu Giát - Quỳnh Lưu nhưng không được. Sau
đó Ban chuyên án quyết định đánh tại Yên Lý - Diễn Châu…
Kế hoạch đàn áp đoàn khiếu kiện Formosa được quyết định
vào buổi sáng sau khi công an chặn tất cả các nhà xe không cho
chở đoàn đi nên Cha Thục hỏi ý kiến giáo dân và dân quyết định
đi bộ.
Đoàn giáo dân đi kiện có Cha Thục chỉ huy nên đi rất nề nếp,
đi sát vào lề đường, họ lặng lẽ đi không la hét, không chen
lấn …Một số người đi bộ, một số chạy xe máy theo chở đồ đạc,
nước uống, thức ăn…, ai mệt mỏi thì lên xe đi, còn người trên
xe lại xuống đi bộ. Nói chung là không có cớ gì để đàn áp họ
khi xung quanh dân đổ ra xem rất nhiều.
Giáo dân các vùng 2 bên đường chuẩn bị sẵn nước uống, sữa,
bánh… tiếp tế cho họ. Nếu cứ để họ đi như vậy và nếu dân 2
bên đường nhập cuộc đi theo thì sẽ thành đoàn biểu tình vô
cùng lớn làm tắc nghẽn quốc lộ 1 lúc đó không thể kiểm soát
được.
Để đàn áp được đoàn người này thì phải tìm cách tách
rời, cách ly họ với nhân dân đang đi theo và những người dân đang
lưu thông trên quốc lộ.
Bãi đất được chọn gần ngay quốc lộ 1 nơi đang san lấp mặt
bằng của thị trấn Yên Lý huyện Diễn Châu tỉnh Nghệ An là nơi
để đàn áp, giải tán đoàn người khiếu kiện Formosa.
Sau bữa ăn trưa của giáo dân tại 1 nhà thờ ở Mỹ Lý thì Phó
chủ tịch tỉnh cho người đến gặp Cha Thục và điều đình nói
là cho giáo dân vào đây họp để bàn kế hoạch đi như thế nào,
tránh làm tắc nghẽn giao thông, còn quan điểm của tỉnh là vẫn
để cho đoàn đi nộp đơn, thực hiện quyền khiếu kiện là quyền
của công dân.
Và Cha Thục đã bị mắc bẫy. Đám đất trống đó là đất ruộng
rất thấp và bên phải là 1 đám đất khác đã được san lấp cao
hơn mặt đường.
Đất san lấp có rất nhiều đá cục bằng nắm tay rất thuận tiện cho việc bạo động.
Chính quyền biết rằng giáo dân rất có kỷ luật và phương
châm của nhà thờ là tuyệt đối không được bạo động, không khiêu
khích... nếu bị đánh thì phải chịu trận không được đánh lại.
Họ còn dạy cho giáo dân phải biết yêu thương kẻ thù. Họ thừa
biết rằng chỉ cần có 1 xô xát nhỏ thì đó sẽ là cái cớ rất
lớn cho chính quyền đàn áp đẫm máu như Quỳnh Lưu 1956 hay Thiên
An Môn 1988.
Nhiều công an mặc thường phục nhặt đá ở bãi đất đút túi
quần và chiếc xe Công an BMW được đậu sát mép đường phía trước
bãi đất đang san lấp, nơi có xe ben ra vào rất nhiều làm vương
vãi đất đá khắp nơi.
Khi đoàn giáo dân đi kiện được CA dẫn xuống bãi đất nói
đứng chờ để đồng chí Phó chủ tịch tỉnh ra nói chuyện thì
ngay lập tức gần 100 công an mặc thường phục trà trộn vào đám
đông chen lẫn từng nhóm một trong giáo dân. Khi các máy quay phim
của công an đã chờ sẵn ở mọi góc độ thì bỗng 1 tiếng pháo
lệnh vang lên thế là tất cả CA thường phục đang chen lấn trong
đoàn khiếu kiện nhất loạt lấy đá trong túi ra ném tới tấp
vào hàng rào CSCĐ. Chỉ chờ có thế là tất cả CA cầm dùi cui
xông vào đánh loạn xạ vào đoàn người khiếu kiện. Lệnh của
trên ban ra là phải tập trung đánh vào những người cầm điện
thoại đang ghi hình và phải cướp điện thoại đập nát ngay tại
chỗ. Lúc này những CA thường phục ném đá vội vàng chạy tách
ra khỏi đoàn người. Vì có sẵn khiên che, và được chuẩn bị
trước nên không có ai là CA bị thương tích.
Chiếc xe BMW đã thay kính chống đạn mấy ngày trước đó, đã
bị đập vỡ kính sau, đèn hiệu trên nóc ngay khi pháo lệnh nổ.
Rất nhiều giáo dân bị đánh thương tích, máu me be bét nhìn rất
kinh hãi. Sự việc chỉ dừng lại sau khi hầu hết các điện
thoại mà giáo dân đang cầm trên tay đã bị đập nát, một số
giáo dân bị đánh gục tại chỗ, một số chạy ra ngoài cũng bị
đuổi theo đánh, hầu như không sót 1 ai.
Dùi cui của CA là bằng thép bọc cao su nên đánh ít gây chảy
máu ngoài nhưng rất đau đặc biệt là chảy máu trong, gây nội
thương ảnh hưởng lâu dài. Một cuộc đàn áp rất dã man nhưng kín
đáo mà báo chí nhà nước loan tin là bọn phản động giáo dân
làm loạn, ném đá gây thương tích cho giám đốc sở CA tỉnh mà
không hề có 1 bức ảnh nào ngoài 2 bức ảnh chiếc xe BMW bị bể
kính sau và đèn hiệu trên nóc, xung quanh vương vãi đất, đá cục
do xe ben đổ xuống.
Tối về họp rút kinh nghiệm thì chỉ huy CSCĐ đã khen ngợi anh
em và nói “nuôi quân 3 năm dùng 1 giờ, hôm nay các đồng chí làm
rất tốt, lâu nay chúng ta học nhưng chưa được hành và hôm nay
bọn giáo dân phản động là những cái bia sống để các đồng chí
thực hành…” nghe thật là đau xót.
Rất nhiều chiến sỹ hả hê vui sướng, nhưng cháu thấy có 1 số
người không nói gì chỉ thở dài, không hiểu trong đầu họ nghĩ
gì.
Quả thật nếu có ai đó thương xót dân cũng không thể, vì hơn
20 máy quay chuyên nghiệp của CA ở mọi góc độ nên nếu có chiến
sỹ nào nương tay không đánh dân hay đánh nhẹ đều bị phát hiện
và kỷ luật ngay, thậm chí bị loại ngũ, đuổi ra khỏi ngành.
Bọn con ông cháu cha thì không việc gì còn bọn chạy tiền
vào CA như cháu mà bị đuổi thì vừa nhục nhã với xóm làng
vừa mang khoản nợ không biết bao giờ mới trả được. Vì vậy ai
cũng phải đánh thẳng tay, người tốt thì nhằm vào bắp tay, mông
mà đánh hy vọng là họ ít bị chấn thương còn bọn khát máu
thì chúng cứ nhằm vào đầu vào cổ mà vụt. Thật là vô cùng
đau xót...
Lâu nay cháu cũng theo dõi trên mạng thấy cách mạng ôn hoà ở
các nước khác thì sau đó cảnh sát vẫn được ở lại làm việc,
chỉ có cấp chỉ huy ai ác quá thì mới bị ra toà. Nhưng lãnh
đạo CA thì nói các đồng chí phải hết lòng bảo vệ đảng, bảo
vệ chế độ còn khi chế độ bị sụp đổ thì chắc chắn các đồng
chí sẽ bị dìm trong biển máu vì họ nói người Việt Nam luôn
sống với thù hận nên sẽ không bao giờ tha thứ như ở phương Tây.
Quả thật cháu rất hoang mang và lo lắng nhưng không dám nói
ra. Nếu mất việc thì biết lấy gì trả nợ, nếu không vào được
CA chuyên nghiệp thì ước mơ cũng vĩnh viễn chấm dứt vì cháu
chẳng có nghề ngỗng gì cả, cũng chẳng có bằng cấp gì để có
thể xin được việc làm. Thôi thì đành để mặc cho số phận đưa
đẩy thôi, ngày nào biết ngày đó.
Cháu viết thư này chỉ xin nói với cô chú mấy điều như sau:
1, Khi đi khiếu kiện phải đội nón bảo hiểm loại tốt, và
mặc đồng phục theo từng giáo xứ để tránh CA thường phục trà
trộn vào gây rối
2, Các đoàn phải đi sát nhau, khi bị đánh thì ngồi thụp xuống tay ôm che gáy, nách sườn.
3, Những người quay live stream thì nên dùng camera bí mật gắn
ở cổ tay hay trên đầu mũ bảo hiểm với điện thoại I - phone
trong túi quần để khi bị đánh thì tách ra giơ tay giả vờ xin
hàng nhưng vẫn tiếp tục quay và phát hình được.
4, Cần nhất là sự đoàn kết của người dân. Nếu hôm qua mà
đoàn khiếu kiện đông đến hàng trăm ngàn người thì chắc chắn
không có 1 ai dám xông vào đánh cả còn nếu đi rải rác hàng
trăm hay thậm chí hàng ngàn người thì vẫn bị đàn áp như
thường.
Đó là tất cả những gì cháu biết và cháu nói ra hy vọng 1
ngày khi thời thế thay đổi thì cũng mong bác đưa bức thư này ra
xin cho cháu được khoan hồng trở về với gia đình, tránh được
sự trừng phạt của nhân dân.
Cháu xin cảm ơn bác trước.