Dự Án Chính Trị: Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai (THDCĐN) (Chương 1)
Bẩm sinh mọi con người, dù thuộc chủng
tộc nào, đều có những khả năng như nhau. Những chênh lệch về trình độ phát triển
và mức sống của các dân tộc là hậu quả của điều kiện văn hóa, địa lý, tài
nguyên thiên nhiên và cách tổ chức xã hội. Trong những yếu tố đó tổ chức xã hội
có tầm quan trọng vượt hẳn. Tổ chức xã hội tốt hay xấu, khéo hay vụng có thể
thay đổi hẳn số phận của một dân tộc. Chính vì thế mà nhiều quốc gia mặc dầu đất
đai chật hẹp, tài nguyên ít ỏi vẫn vươn lên mạnh mẽ trong khi nhiều quốc gia
khác tuy rất được thiên nhiên ưu đãi mà vẫn quằn quại trong nghèo đói. Trong nhận
thức đó sự thua kém hổ nhục hiện nay vừa bắt buộc chúng ta suy nghĩ về mình để
tìm một lối đi cho mình vừa cho phép chúng ta tin tưởng rằng nếu tổ chức lại đất
nước một cách hợp lý, nghĩa là đặt nền tảng trên những giá trị đúng, chúng ta
chắc chắn sẽ thoát khỏi cảnh nghèo đói và sẽ vươn lên mạnh mẽ.
Chương 1: Nhiệm vụ lịch sử
Chúng ta đứng hàng thứ 14 trên thế giới
về dân số, trên mặt đất này cứ 1.000 người thì có 15 người Việt Nam. Người Việt
Nam được thế giới nhìn nhận là thông minh và cần mẫn. Địa lý của chúng ta khá thuận
lợi nhờ bờ biển dài và đẹp, nằm sát các trục giao thông quan trọng, trong một
vùng đặc biệt năng động. Chúng ta có tiềm năng của một nước lớn và giàu mạnh,
góp phần xứng đáng vào việc xây dựng một thế giới hòa bình, thịnh vượng và văn
minh.
Mặc dầu vậy hiện nay chúng ta chỉ là một
trong những nước nghèo và lạc hậu nhất thế giới. Tổng sản lượng quốc gia trên mỗi
đầu người của ta còn ở rất dưới mức trung bình thế giới. Chúng ta vẫn chưa có một
công nghiệp kỹ thuật cao nào và còn tụt hậu bi đát hơn nữa so với thế giới về
văn hóa và nghệ thuật; chúng ta đứng tốp cuối trong mọi bảng xếp hạng các quốc
gia về con người, xã hội và môi trường; và chúng ta thiếu ngay cả những quyền con
người cơ bản nhất. Mâu thuẫn đau lòng và không thể chấp nhận đó phải chất vấn mọi
người Việt Nam.
Bẩm sinh mọi con người, dù thuộc chủng
tộc nào, đều có những khả năng như nhau. Những chênh lệch về trình độ phát triển
và mức sống của các dân tộc là hậu quả của điều kiện văn hóa, địa lý, tài
nguyên thiên nhiên và cách tổ chức xã hội. Trong những yếu tố đó tổ chức xã hội
có tầm quan trọng vượt hẳn. Tổ chức xã hội tốt hay xấu, khéo hay vụng có thể
thay đổi hẳn số phận của một dân tộc. Chính vì thế mà nhiều quốc gia mặc dầu đất
đai chật hẹp, tài nguyên ít ỏi vẫn vươn lên mạnh mẽ trong khi nhiều quốc gia
khác tuy rất được thiên nhiên ưu đãi mà vẫn quằn quại trong nghèo đói. Trong nhận
thức đó sự thua kém hổ nhục hiện nay vừa bắt buộc chúng ta suy nghĩ về mình để
tìm một lối đi cho mình vừa cho phép chúng ta tin tưởng rằng nếu tổ chức lại đất
nước một cách hợp lý, nghĩa là đặt nền tảng trên những giá trị đúng, chúng ta
chắc chắn sẽ thoát khỏi cảnh nghèo đói và sẽ vươn lên mạnh mẽ.
Chúng ta đã bỏ lỡ nhiều cơ hội lịch sử.
Vào buổi rạng đông của thời đại mới,
đánh dấu bởi sự bùng nổ của tư tưởng trong thế kỷ 18 và cuộc cách mạng kỹ nghệ
trong thế kỷ 19, chúng ta, cũng như nhiều nước Châu Á khác, đã không ý thức được
rằng đã đến lúc phải xét lại toàn bộ các giá trị và tập quán, phải đổi mới hoàn
toàn cách suy nghĩ và tổ chức. Trong nhiều thế kỷ chúng ta đã hài lòng với
khuôn mẫu Khổng Mạnh xơ cứng, bỏ mất óc sáng tạo và dẫm chân tại chỗ; trong khi
người Phương Tây, nhờ óc khách quan và phương pháp, nhờ biết xét lại và đổi mới
không ngừng đã tiến lên mạnh mẽ và hơn hẳn phần còn lại của thế giới.
Vì không biết thích nghi kịp thời như
một số quốc gia may mắn khác, chúng ta đã mất chủ quyền và bị ngoại thuộc. Mất
chủ quyền, chúng ta đã mất luôn khả năng hội ý với nhau để cùng nhau tìm một lối
thoát cho đất nước, rồi mất luôn tinh thần đối thoại để dàn xếp những bất đồng.
Bước vào thế kỷ thứ hai mươi, chúng ta
phải giải quyết cùng một lúc hai vấn đề khó khăn: giành chủ quyền dân tộc và thích nghi với một nền văn
minh mới. Vì không đồng ý được với nhau trên một dự án quốc gia mới nên chúng
ta đã xung đột với nhau ngay cả trên mục tiêu mà mọi người Việt Nam đều ao ước
là lấy lại quyền tự chủ. Chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội để giành lại độc lập và vươn
lên khi chế độ thực dân sụp đổ sau Thế Chiến II. Chúng ta đã chia rẽ, lên án
nhau, mạt sát nhau và tiêu diệt nhau, khiến đất nước bị nội chiến và phân
tranh, với kết quả sau cùng là phải chuốc lấy một trong những chế độ độc tài độc
hại nhất sau khi đã phải chịu đựng những tàn phá kinh khủng nhất; trong khi các
dân tộc khác dù không tốn hay chỉ tốn rất ít xương máu cũng đã được độc lập, và
trong nhiều trường hợp còn xây dựng được cả dân chủ.
Sự thiển cận đã khiến chúng ta lỡ mất
một cơ hội lớn khi hòa bình được tái lập năm 1975. Thay vì hòa giải dân tộc để
hàn gắn những vết thương do chiến tranh để lại phe thắng trận đã áp đặt một chủ
nghĩa toàn trị đã bị vất bỏ từ một thế kỷ trước ngay tại cái nôi của nó và chỉ
ít lâu sau cũng sẽ bị chối bỏ
ngay tại trung tâm của nó, đồng thời bị cả thế giới văn minh lên án như một tai
họa cho nhân loại. Sự thiển cận cũng đã khiến chúng ta bỏ lỡ một cơ hội lớn
khác khi chủ nghĩa cộng sản và phong trào cộng sản sụp đổ.
Nhìn lại đoạn đường đã đi qua ta phải
nhìn nhận rằng nguyên nhân của mọi đổ vỡ mà nước ta đã phải chịu đựng là chúng
ta đã rất thiếu tư tưởng chính trị và đã không đầu tư đủ suy nghĩ để nhìn rõ những vấn đề trọng đại đặt ra cho mình và để
tìm ra hướng giải quyết. Ở mỗi thời điểm, chúng ta luôn luôn thiếu một dự án
chính trị thích hợp với thời đại mới và hoàn cảnh đất nước. Cuối cùng chúng ta đã
tàn sát nhau vì những ý hệ vay mượn mà chúng ta tiếp thu một cách sơ đẳng và bảo
vệ một cách cuồng nhiệt hơn cả những dân tộc đã khởi xướng ra chúng.
Chúng ta cần khẩn cấp một bước nhảy vọt
về tư tưởng chính trị để nhanh chóng đạt tới đồng thuận trên những giá trị nền
tảng mới cho tổ chức xã hội. Bước nhảy vọt văn hóa này phải đi đôi với kiên trì
và bao dung. Những kinh nghiệm lịch sử bi thảm và sự tủi nhục vì thua kém hiện
nay buộc chúng ta rút ra bài học dứt khoát là phải từ bỏ tâm lý nóng vội, từ bỏ
óc độc quyền lẽ phải, chế ngự lòng đam mê để đối thoại và thỏa hiệp với nhau
trong tinh thần tương kính. Không thể khác bởi vì mọi người Việt Nam đều ràng
buộc với nhau trong một thân phận chung: nếu đất nước chúng ta giàu mạnh và
tiên tiến cuộc sống của chúng ta sẽ vinh quang và tất cả chúng ta đều được kính
trọng; ngược lại nếu đất nước chúng ta nghèo khổ và lạc hậu, tất cả chúng ta đều
bị coi thường, bất luận chúng ta thuộc thành phần nào, khuynh hướng nào, hay
theo chủ nghĩa nào. Trong hoàn cảnh bi đát hiện nay, điều tốt nhất cho mọi người
cũng là điều tốt nhất cho mỗi người.
Ngày hôm nay đại bộ phận nhân dân ta
cơ cực, chán nản và phẫn uất, đất nước ta tụt hậu và bế tắc. Các vấn đề kinh tế,
xã hội, môi sinh, đạo đức, giáo dục, nhân mãn, v.v. chồng chất không được giải
quyết càng ngày càng trở nên gay gắt hơn và đã đạt tới mức độ nguy ngập, chẳng
bao lâu nữa có thể sẽ không còn giải đáp nếu đà băng hoại này không được đảo ngược
nhanh chóng. Nước ta lúc đó có thể bị xóa tên khỏi danh sách các dân tộc có quyền
mơ ước một chỗ đứng xứng đáng trên thế giới. Chúng ta phải khẳng định rằng sẽ
không thể có lối thoát cho đất nước dưới chế độ cộng sản này. Trong suốt quá
trình tồn tại và cầm quyền nó đã chứng tỏ chỉ có ưu tư duy nhất là duy trì ách
thống trị trên dân tộc bằng mọi giá, kể cả tàn phá đất nước, hy sinh lợi ích
dân tộc và thần phục ngoại bang. Nó cũng là một chế độ cực kỳ tham nhũng, và lịch
sử mọi dân tộc đều đã chứng tỏ rằng chỉ có thể thay thế chứ không thể cải thiện
một chính quyền tham nhũng. Nhiệm vụ lịch sử của thời đại chúng ta là nhanh
chóng giải thoát dân tộc khỏi ách độc tài toàn trị và cứu đất nước khỏi nguy cơ
bị thua kém vĩnh viễn.
Nguy cơ thua kém vĩnh viễn cũng là
nguy cơ mất nước bởi vì trong thời đại này, khi ý niệm quốc gia dân tộc đang bị
công phá từ mọi phía và đang bị xét lại, những quốc gia không đem lại được hạnh
phúc, niềm tự hào và hy vọng vươn lên không sớm thì muộn cũng sẽ bị giải thể.
Con đường ra khỏi bế tắc và vươn lên của
chúng ta là dân chủ đa nguyên và nhân quyền, trên nền tảng của lòng yêu nước được
quan niệm như tình yêu và sự gắn bó giữa người Việt Nam.
Dân chủ để đặt những vấn đề một cách đúng
đắn và chọn một cách đúng đắn những giải pháp và những người trách nhiệm. Đa
nguyên để tôn trọng mọi khác biệt, và để thực hiện hòa giải dân tộc sau những
xung đột đẫm máu. Nhân quyền để tôn vinh mỗi người Việt Nam và để phát huy sinh
lực và sáng kiến của mọi người. Kinh nghiệm của mọi dân tộc đều đã chứng tỏ
nhân quyền chưa bao giờ ngăn cản ai xây dựng đời mình và dân chủ chưa bao giờ cấm
đoán một dân tộc nào tiến lên. Dân chủ đi trước và mở đường cho phát triển,
phát triển củng cố và phát huy dân chủ. Dân chủ cũng là chọn lựa khôn ngoan cho
phép một nước chưa mạnh tranh thủ cảm tình và hậu thuẫn của thế giới để bảo vệ
quyền lợi và lãnh thổ.
Dân chủ hóa đất nước là mục tiêu hiển
nhiên nhưng cũng đầy trở ngại. Đảng Cộng Sản đã chứng tỏ họ có thể làm tất cả để
duy trì độc quyền chính trị trong khi đa số người Việt Nam không còn quan tâm tới
đất nước nữa, sự thất vọng kéo dài quá lâu đối với một chính quyền tham bạo đã
biến thành sự chán nản với chính đất nước. Như vậy những người đấu tranh cho dân
chủ phải chống lại cùng một lúc sự ngoan cố của Đảng Cộng Sản và tâm lý bỏ cuộc
của quần chúng. Cuộc vận động dân chủ cũng đồng thời phải là nỗ lực phục hồi lòng
yêu nước đã bị thương tổn trầm trọng; nó sẽ đòi hỏi rất nhiều quyết tâm, dũng cảm
và kiên trì. Nhưng nó là cuộc đấu tranh bắt buộc.
Chúng ta đã rất chậm trễ trong cuộc hành
trình của nhân loại về tự do và của các quốc gia về dân chủ. Cho đến nay dù có
lịch sử khá dài nhưng trong thực tế chúng ta đã chỉ có những chế độ nô lệ; các
giai đoạn tự chủ cũng chỉ có tác dụng thay thế ách nô lệ ngoại bang bằng ách nô
lệ bản xứ. Cuộc vận động dân chủ chính là cuộc đấu tranh để đưa dân tộc từ bóng
đêm của nô lệ vào ánh sáng của tự do, mở ra kỷ nguyên dân chủ, kỷ nguyên lịch sử
thứ hai của nước ta. Tùy theo chọn lựa và thái độ của những con người hôm nay mà
họ sẽ được các thế hệ mai sau đánh giá là đã đóng góp cho cuộc cách mạng trọng đại
nhất trong lịch sử nước ta hay đã khiếp nhược trốn tránh trách nhiệm vào lúc đất
nước cần nhất.
Dự án chính trị này có tham vọng đóng
góp vào một ý thức chính trị mới cho Việt Nam và kết hợp những người còn ý chí
và niềm tin để theo đuổi một lý tưởng chung là một đất nước Việt Nam xứng đáng để
những con người hôm nay phấn đấu xây dựng và các thế hệ mai sau tiếp nối trong
niềm tự hào. Sự kết hợp này là cần thiết và bắt buộc bởi vì đấu tranh chính trị
không bao giờ là đấu tranh cá nhân cả mà chỉ có thể là đấu tranh có tổ chức.
Một làn
sóng dân chủ toàn cầu mới đang trào dâng. Chúng ta không có quyền bỏ lỡ vận hội
này.