Bạn nghĩ gì? (Trần Thảo)
Người dân Việt Nam tuy đã ngấy CSVN
lên tới cổ, nhưng bảo họ tin tưởng ai khác vào lúc này thật
không phải là chuyện dễ. Họ đã từng bị phản bội một cách
trắng trợn bởi CSVN, nên bây giờ như chim sợ cành cong, như người
bị rắn cắn một lần thì mãi sợ sợi dây!
Mỗi ngày lên Facebook tôi đều gặp
câu hỏi này trong phần bắt đầu của status. Tôi cũng không hề
bận tâm đến nó, dù biết là câu hỏi ấy luôn hiện hữu ở đó.
Cho tới sáng nay, câu hỏi ấy đập vào mắt tôi với độ xoáy càng
lúc càng sâu, khiến tôi có chút giật mình ngơ ngác!
Ừ nhỉ, tôi đang nghĩ cái quái gì
trong đầu mình thế? Năm mới 2017 đã bắt đầu, thời gian trôi qua
vùn vụt, mà cuộc sống cá nhân của mình vẫn lẩn quẩn trong
tình trạng “không gì mới”, và đất nước quê hương Việt Nam kia
cũng ở trong trạng thái ù lì với những biểu hiện càng ngày
càng xuống cấp một cách thê thảm, nguy cơ bị Hán hóa bởi giặc
thù phương bắc giờ đã quá lộ rõ. Tôi và các bạn có thể làm
được gì? Một cá nhân, hay một nhóm nhiệt tâm với đất nước có
thể làm được gì khi đứng trước cái đống rác quá lớn, mỗi
lúc càng thúi hơn, tích tụ gần một thế kỷ kể từ khi HCM và
đồng bọn đem cái chủ nghĩa ngoại lai, không tưởng, man rợ về
áp đặt lên đầu lên cổ của dân tộc Việt Nam?
Tôi tham gia viết bài trên trang cá
nhân của mình và các trang mạng bởi lòng tôi thôi thúc như thế,
chứ tôi tự biết khả năng của mình tới đâu! Nói dễ nghe, tôi
là một cây viết tài tử, nói vỗ mặt thì tôi đích thị là một
cây viết ba chớp ba nháng. Một người viết chuyên nghiệp và cẩn
trọng, để viết một đề tài họ thường nghiên cứu, đào sâu rất
kỹ, tìm mọi cách diễn đạt trong sáng, chú thích nguồn trích
dẫn đâu ra đó. Tôi thì không có cái phẩm chất đó. Tôi kiến
thức hạn hẹp, đụng đâu viết đó. Một ý tưởng thoáng qua, tôi
lục lại trong đầu óc mình xem có những sự kiện nào liên quan
mà mình từng đọc, lôi chúng ra để hỗ trợ cho ý nghĩa chủ đạo
của bài viết. Đôi khi tôi cũng làm biếng lục Google để xác
nhận trí nhớ lù mù của mình. Vì khả năng của tôi chỉ chừng
đó, thế nên mong các bạn thứ lỗi khi gặp những thiếu sót hay
lỗi lầm trong những bài viết của tôi. Tôi chân thành cảm tạ.
Hôm nay tôi muốn gửi đến các bạn
bài viết này, mà cá nhân tôi, thú thực cũng không tin là mình
có thể hoàn tất, bởi phạm trù của nó quá lớn, quá rộng.
Một nhà nghiên cứu chuyên nghiệp, tôi nghĩ, ông ta cũng sẽ ngán
ngẩm khi có dự định viết về nó, huống hồ gì một tên “ba chớp
ba nháng” như tôi. Nhưng tôi vẫn cứ viết, bởi tôi luôn quan niệm
hãy cứ để tấm lòng của mình dẫn dắt, đưa tâm trí của tôi đến
với các bạn. Biết đâu cùng với nhau, chúng ta có thể khai mở
ra một cái nhìn tốt cho quê hương đất nước thì sao, phải vậy
không các bạn?
Như đã viết ở phần trên, đất nước
Việt Nam trong chế độ CSVN hiện nay cũng giống như một đống rác
thúi tổ chảng mà, nếu dân tộc ta có cơ may dọn dẹp nó trong
đầu thế kỷ này, thì cái hệ lụy của nó sẽ kéo dài trong mấy
mươi năm để giải quyết, còn nếu dân tộc ta bất hạnh, vẫn cứ
để cho đống rác đó càng ngày càng lớn, thì cái họa mất
nước, dân tộc chìm đắm trong nô lệ Tàu cộng, mãi mãi tiêu tán
là điều không thể nào tránh khỏi.
Trong bài viết “CHÚNG TA PHẢI LÀM GÌ?“,
tôi góp tiếng với BS Nguyễn Đan Quế và KS Đỗ Nam Hải khi đặt
vấn đề VƯỢT QUA SỢ HÃI. Đây là yếu tố quan yếu để khởi đầu
một cuộc hành trình còn nhiều gian nan trước mắt. Nhưng KHÔNG
CÒN SỢ HÃI, rồi chúng ta sẽ làm gì? Làm thế nào để quy tụ
được sức mạnh của dân tộc, và tổ chức sức mạnh đó đi vào
đấu tranh thực tế với thế lực cộng sản phi nhân?
Các bạn thân mến,
Bao nhiêu năm sống trong chế độ CSVN,
cái cơ chế ma quỷ đó đã khiến cho lòng người Việt Nam ly tán,
đạo đức lương thiện dần xa rời trong từng quan hệ giữa con
người với nhau, thay vào đó là thái độ thủ mình, nghi kỵ,
không dễ trao niềm tin cho ai. Đây chính là thủ đoạn của CSVN gây
cho kỷ cương, tình cảm con người trở thành như thế. Có như vậy
chúng mới dễ kéo dài ách thống trị tàn bạo trên đầu cổ của
người dân chúng ta. Nếu đa số nhân dân, khi đã nhìn rõ cơ nguy
mất nước của dân tộc, biết rằng không đứng lên thì sẽ có ngày
lạc mất căn cước Việt Nam, tự mình can đảm, vượt qua nỗi sợ
hãi từng ám ảnh bao nhiêu năm, thì vấn nạn tiếp theo, làm sao
tạo dựng niềm tin giữa người với người, lấy đoàn kết làm sức
mạnh, lúc đó, sẽ là yếu tố quyết định thắng thua trong cuộc
đấu tranh giữa CHÍNH NGHĨA và GIAN TÀ.
Chúng ta phải làm gì trong lúc đó?
Tôi tạm chia xã hội Việt Nam, trong
nước và cả hải ngoại, ra làm NĂM thành phần. Thành phần số 1
là tập đoàn thống trị CSVN, hay nói khác đi chính là Bộ Chính
Trị và Trung ương đảng CSVN. Thành phần thứ 2 là những đảng
viên, cán bộ ăn theo với quyền lợi của đảng. Thành phần thứ 3
là những đảng viên CS thức tỉnh, nhìn thấy con đường XHCN và
CSCN là hoang tưởng, và thấy rõ bộ mặt thật tồi bại của
đảng. Thành phần thứ 4 là quần chúng nhân dân nói chung. Thành
phần thứ 5 chính là chúng ta, có thể ở trong nước và có thể
ở hải ngoại, là những con người đã quá rõ bộ mặt chuột của
HCM và bè lũ cộng sản, chỉ thẳng mặt chúng và tố cáo chúng
chính là thủ phạm đã gây ra bao tội ác ghê gớm cho dân tộc,
đẩy đất nước vào vũng lầy nhầy nhụa hôm nay.
Thành phần số 1:
Cộng sản ở bất cứ đâu trên thế
giới này, đều có một điểm chung, đó là gian trá và xảo
quyệt. Dù là CS Tàu, CS Cuba, CS Bắc Hàn, CS Nga, CS Việt Nam,
tất cả đều giấu mặt khi lực lượng còn non kém. Dưới chiêu bài
tranh đấu vì bất công xã hội, chúng thuyết phục người dân bản
xứ rằng mâu thuẫn bất công trong xã hội là do giai cấp tư bản
thống trị gây ra, và tuyên truyền cho người dân về một xã hội
công bằng, người không bóc lột người, rồi mơ mộng tăng lên đỉnh
điểm về cái ảo tưởng thiên đường CSCN, ở đó con người làm theo
năng lực và hưởng theo nhu cầu. Tới khi nắm quyền bính trong
tay, chúng coi những người dân ngày nào thậm thụt cung cấp gạo,
mắm, thuốc men nuôi dưỡng cán bộ như những kẻ thù, phủi sạch
mọi quan hệ và sẵn sàng phóng tay tàn sát, đưa “đối tượng mà
ngày nào chúng ra sức tranh thủ” ra nghĩa địa nằm cho chúng
rảnh tay cai trị.
Từ Mao Trạch Đông, Fidel Castro, Kim
Nhật Thành, Stalin, Hồ Chí Minh v.v… và bao nhiêu tên nữa, tất
cả đều như thế. Hãy đọc tư liệu về Mao Trạch Đông trong tác
phẩm BÍ MẬT CUỘC ĐỜI MAO TRẠCH ĐÔNG của Bác Sĩ Lý Phục Huy,
là Bác Sĩ riêng của Mao. Hãy tìm đọc tác phẩm THE DOUBLE LIFE
OF FIDEL CASTRO. MY 17 YEARS AS PERSONAL BODYGUARD TO EL LIDER MAXIMO
của tác giả Juan Reinaldo Sanchez. Hãy tìm đọc những tư liệu
tràn đầy trên mạng về những tên ác thú Bắc Hàn. Còn về HỒ
CHÍ MINH, kẻ cho tới giờ mà chế độ CSVN, mặc cho người dân đói
nghèo như rơm rạ, vẫn sẵn sàng bỏ ra hằng ngàn tỷ đồng để
dựng tượng khắp nơi, hắn có khác gì với Mao, với Stalin, Fidel
Castro, Kim Nhật Thành, Kim Jong-un? Chỉ có mắt mù tai điếc,
lương tri thui chột mới không thấy được cái tham vọng thống trị
quyền lực và hưởng đời sống vật chất sung sướng của những tên
trùm cộng sản.
Mới đây, khi Fidel Castro chết, CSVN
còn tổ chức quốc tang, mợ Kim Ngân còn thay mặt “đảng và nhân
dân VN”, nhét chữ vô mồm dân, chia buồn ì xèo. Điều đó có thể
hiểu được vì bao giờ cũng vậy, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nhưng
người được coi là một nhà văn có văn phong hàn lâm như bà Phạm
Thị Hoài lại viết bài “ÔNG GIÀ VÀ CHỦ NGHĨA XÃ HỘI HUYỀN ẢO“,
trong đó ca ngợi Fidel Castro như một người nghệ sĩ với những
liên hệ văn học, với tài năng thiên phú, bà cũng không quên nhét
mấy câu thơ vuốt đuôi của Lê Đạt “Mây trắng đền Hùng, râu bác
ung dung” và bức tranh Tô Ngọc Vân vẽ HCM để tụng hô thằng già
mất nết, dâm tặc, điều đó thì quả là không thể nào hiểu nổi.
Tôi lan man như thế không phải là đi
xa chủ đề, tôi chỉ muốn nói một điều là bản chất của cái lũ
quỷ CS là không có gì phải nghi ngờ. Dù là HCM hay Nguyễn Phú
Trọng, hai thế hệ khác nhau, nhưng chúng chính là những đứa
không bao giờ biết nghĩ đến quyền lợi tối thượng của dân tộc,
đất nước. Chúng chỉ biết say mê quyền lực và bảo vệ chiếc
ghế của chúng, bảo vệ sự sống của đảng.
Thành phần số 2:
Thành phần này khá đông. Với con
số hơn 4 triệu đảng viên cộng sản hiện nay, với thân tộc bà con
của chúng, con số người ăn theo với sinh mệnh của đảng phải
lên tới vài chục triệu người.
Bạn ở Sài Gòn hay những thành phố
lớn như Hà Nội, Đà Nẵng, hẳn thấy hiện nay những vị trí béo
bở nơi cơ quan, xí nghiệp toàn là do đảng viên nắm, chuyện đó
dĩ nhiên rồi, nhưng để ý sẽ thấy trong những thị thành, ở
những vị trí, địa điểm thuận lợi có thể hái ra tiền hiện nay
đều do bà con dòng họ của cán bộ đảng viên, đặc biệt là
người miền bắc, nắm giữ. Thành phần ăn theo với đảng này, dù
trời có gầm thì họ cũng giữ chặt vị trí và quyền lợi đang
có, không bao giờ họ chịu mất đảng để nhả bỏ quyền lợi, và
họ chính là những hòn đá tảng, ngăn trở tiến trình thay đổi
đất nước. Điều đó không có gì phải nghi ngờ.
Thành phần số 3:
Thành phần này không biết phải gọi
họ bằng cái tên gì cho chính xác. Nếu nói họ là phản tỉnh
thì không đúng hẳn. Bởi khi đã dùng chữ PHẢN TỈNH, thì họ
phải đoạn tuyệt với quá khứ, và bản thân hướng về một tương
lai với những suy nghĩ và ước vọng hoàn toàn mới, mới phải!
Nhưng nếu bạn nghe nhà thơ Bùi Minh Quốc ca ngợi khoảng thời
gian hoạt động ngày trước trong tinh thần mà ông gọi là của
“Người cộng sản chân chính”, hay bạn nghe bà Kim Chi tự hào về
“Khoảng đời thanh xuân cống hiến cho sự nghiệp bảo vệ tổ quốc”
thì bạn hiểu tôi đang nói tới điều gì.
Thành phần số 3 rất phức tạp, tôi
tin rằng những người như ông Bùi Tín, Tống Văn Công, Phạm Đình
Trọng, Nguyễn Thanh Giang v.v… dù mỗi ông có hoàn cảnh cá nhân
khác biệt, nhưng họ đều đã ngán ngẩm chế độ CSVN, hoàn toàn
không tin tưởng ở đảng nữa, nhưng cái ràng buộc với quá khứ
như thắt gút trong lòng họ, họ không cởi bỏ được, khiến cho
người ta nhìn vào, như nhìn vào một mớ bòng bong, làm sao có
thể tin tưởng là họ thực sự đã chuyển hướng? Đó là tôi nói
chung thôi, bởi vì không thể tách rời từng cá nhân trong thành
phần này để nói, nó sẽ quá dong dài.
Tôi đơn cử vài thí dụ để các bạn
thấy rõ. Như Nhạc Sĩ Tô Hải, ông viết “Hồi Ký của một thằng
hèn”, đây là thái độ rất dứt khoát để ta có thể thấy được
con người của ông. Ông Tống Văn Công, trong hồi ký “Đến già mới
chợt tỉnh”, ông có viết một câu “Vì đọc sách … nên đã khiến
tôi ngu lâu”. Tôi rất tán thưởng câu nói này, nó cho ta thấy
thái độ đoạn tuyệt quá khứ của ông. Riêng ông Nguyễn Thanh
Giang, người mà tôi đánh giá khá cao, nhưng khi ông đề nghị “Nếu
không có người nào tốt thì thay thế Nguyễn Phú Trọng bằng
Đinh Thế Huynh hay Trần Đại Quang cũng được” thì tôi lại thấy
rất buồn cười. Đây là lời đề nghị của một người đang lẩn
quẩn trong mê trận, không chọn cửa NPT được, đành chọn đỡ cửa
ĐTH hay TĐQ, cũng giống như người khát nước mà lại dùng nước
biển để đỡ cơn khát.
Đó là chưa kể tới một số nhân vật
khác, cũng không còn tin tưởng ở đảng nữa, nhưng họ lại tệ
hơn những nhân vật tôi vừa kể ở trên. Những nhân vật tôi kể
trên, rất khác nhau, nhưng ít ra họ không còn mơ mộng về chuyện
đảng sẽ thay đổi cho tốt hơn. Nhưng những ông như Giáo sư Tương
Lai, Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, ông Nguyễn Trung (phụ tá của ông
Võ Văn Kiệt trước đây), và cả ông Bùi Tín, vào giai đoạn mới
thoát ra hải ngoại, tất cả đều có một điểm chung, đó là thi
nhau viết kiến nghị, đề nghị đảng thay đổi để xây dựng đảng
vững mạnh, lấy lại niềm tin của nhân dân. Thành thật mà nói,
tôi đọc mấy kiến nghị của ông Bùi Tín và ông Nguyễn Trung gửi
cho đảng, tôi thấy thật là tội nghiệp. Tôi hoàn toàn chân thành
chứ không có ý mỉa mai gì cả khi nói rằng với chỉ số thông
minh vừa phải, ai cũng thấy bỏ công ra viết những kiến nghị đó
thật là vô ích. Đảng không muốn thay đổi, vì thay đổi với họ
có nghĩa là tự sát.
Đảng sẽ cố chèo chống tới cùng,
được ngày nào hay ngày đó. Mơ mộng lấy lại niềm tin của nhân
dân ư? Thật giống người si nói mộng!
Thành phần số 4:
Đây là thành phần đông đảo nhất
trong xã hội Việt Nam, cũng là thành phần đối tượng chính mà
bất cứ một tổ chức hay phong trào đấu tranh nào cũng cần quan
tâm vận động thuyết phục.
Ngày trước, nhân dân cả hai miền nam
bắc VN đã từng NHIỀU, ÍT KHÁC NHAU bị những thằng cộng sản
tuyên truyền, dụ hoặc. Với người dân miền bắc thì trong gần
một thế kỷ, còn người dân miền nam thì hơn bốn mươi năm, tất
cả, ngoài thành phần ăn theo, đã ngấy đảng và chế độ lên tới
tận cổ. Bây giờ mà nói họ tuyệt đối tin tưởng vào lãnh đạo
của đảng như bà Phó Bí Thành Hồ Nguyễn Thị Quyết Tâm vẫn hay
bô bô láo toét thì thật là nói lấy được, nói để giành phần
một cách ngu si đần độn. Bà Tâm thì nói TIN TƯỞNG TUYỆT ĐỐI,
còn Đinh La Thăng và Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc thì cứ
đăng đàn kêu gọi chống đảng viên hủ hoá, chống TỰ CHUYỂN BIẾN,
TỰ CHUYỂN HÓA để lấy lại niềm tin của nhân dân. Trống đánh
xuôi, kèn thổi ngược, khiến cho ban hợp xướng CSVN trở thành
một gánh hát tả bí lù!
Người dân Việt Nam tuy đã ngấy CSVN
lên tới cổ, nhưng bảo họ tin tưởng ai khác vào lúc này thật
không phải là chuyện dễ. Họ đã từng bị phản bội một cách
trắng trợn bởi CSVN, nên bây giờ như chim sợ cành cong, như người
bị rắn cắn một lần thì mãi sợ sợi dây!
Với hoàn cảnh thực tế như thế,
chúng ta làm sao vận động thành phần đông đảo này tham gia đấu
tranh? Tôi không là chuyên gia tâm lý, cũng chả phải là cán bộ
tuyên truyền, nhưng tôi chân thành đề nghị. Quần chúng hiện nay
chưa tham gia đông đảo, nhưng không phải là họ vô tâm, không thấy,
không nghĩ gì cả trước hiện tình đất nước. Chúng ta muốn vận
động họ tham gia việc đấu tranh chung thì, theo tôi, phải làm
sáng cái đức CHÂN THÀNH.
Các bạn thân mến,
Các bạn nhìn hình ảnh côn an, dân
phòng đàn áp những người dân không một tấc sắt trong tay một
cách dã man, các bạn có cảm thấy máu trong người như sục sôi
lên không? Các bạn thấy hình ảnh Linh Mục Nguyễn Văn Lý bị bịt
mồm giữa tòa án bạo quyền, bạn có nổi đóa lên không? Các
bạn thấy hình ảnh kiên cường bất khuất của Mẹ Nấm Nguyễn
Ngọc Như Quỳnh, của chị Cấn Thị Thêu, của Trần Bang, của Trần
Huỳnh Duy Thức, của Nguyễn Văn Đài, của Nguyễn Hồ Nhật Thành,
bạn có thấy lòng mình nao nao xúc động vì hào khí của họ
không? Thưa bạn, đó chính là tương tác của tình cảm chân thành.
Quần chúng nhân dân cũng vậy mà thôi, họ sẽ nghe theo tiếng
gọi thôi thúc của chính nghĩa dân tộc khi họ thấy được sự chân
thành của người đấu tranh hôm nay. Họ sẽ không bao giờ tin vào
những hứa hẹn hão huyền như của lũ cộng sản ngày nào đâu thưa
bạn.
Thành phần số 5:
Thành phần này, dù ở trong nước hay ở hải ngoại, chính là bản thân chúng ta.
Tôi tách chúng ta thành một thành
phần để dễ nói rõ ngọn ngành, chứ thật ra chúng ta cũng
thuộc về thành phần số 4, có nghĩa là chúng ta cũng thuộc
thành phần quần chúng nhân dân.
Chúng ta, vì một cơ may (hay là bất
hạnh?) đã va chạm nhiều với thực tế của đời sống trong chế
độ CSVN. Chúng ta sớm tiếp xúc với những phương tiện thông tin
hiện đại, nhìn thấy rõ bộ mặt khốn nạn của CSVN nói riêng,
và lũ cộng sản thế giới nói chung. Chúng ta tự nhiên đứng về
phía những người bị áp bức, nói lên những tiếng nói mà người
dân thấp cổ bé miệng không thốt lên được.
Nhưng chúng ta cũng không phải là
một khối thống nhất. Trình độ chúng ta khác nhau, cái nhìn
của chúng ta đối với thời cuộc cũng khác nhau, và trên hết,
theo ý kiến chủ quan của tôi, là chúng ta không đủ độ lượng để
dung chứa nhau, không đủ bao dung để hài hòa khác biệt, hầu có
thể tạo dựng sức mạnh đoàn kết.
Việc này nói rất dễ nhưng để thực hiện được rất rất khó. Vì sao?
Chỉ vì chúng ta chỉ là những con
người bình thường với ái ố hỷ nộ rất người. Để thoát ra
được những hơn thua, tranh chấp, mỗi người chúng ta phải biết
tự kiềm chế. Xin các bạn đừng cho là tôi dạy đời, tôi cũng như
các bạn, chả có gì cao siêu cả, khi tôi nói điều đó với bạn,
tôi cũng là người cố gắng cho mình tốt hơn, chứ tôi không
là thánh nhân.
Tóm lại, trong NĂM thành phần mà
tôi cố gắng liệt kê ra, theo ý kiến chủ quan của tôi, hai thành
phần số 1 và số 2 coi như là không cần phí công tranh thủ sự
quay đầu của họ cho chính nghĩa dân tộc, bởi thành phần này
họ sẽ bám trụ tới cùng vì quyền lợi của đảng, của cá nhân
gia đình họ. Riêng thành phần số 3, những người mà tôi tạm gọi
là PHẢN TỈNH, ngoại trừ thành phần thấy đảng sai trái, tầm
bậy nhưng vẫn kiên trì kêu gọi đảng thay đổi, lấy lại lòng tin
của dân, những người đó họ tiếp tục mê ngủ, chúng ta không phí
công thuyết phục những đầu óc hoang tưởng, còn những người
khác, hoặc đoạn tuyệt hẳn với quá khứ đảng viên, hoặc chối
bỏ đảng CS, tố cáo đảng hại nước hại dân, nhưng trong lòng của
họ vẫn không dứt bỏ được cái quá khứ mà họ cho là thần
thánh, hào hùng, chúng ta nên cho họ không gian và thời gian để
họ tỉnh táo lại. Chúng ta có chính nghĩa, nhưng chính nghĩa
đó chưa có đủ nhân lực và điều kiện để phát triển, chúng ta
cần thuyết phục những nhân tố có thể được, hài hoà những
khác biệt trong tập thể đấu tranh chính nghĩa, tạo dựng sức
mạnh tổng hợp trong cuộc đấu tranh vì đất nước, vì dân tộc
hiện nay.
Như đã nói phần trên, tôi cố gắng
diễn đạt tâm tư của mình trong bài viết này, nhưng phạm trù
bài viết quá rộng, khả năng của tôi thì ba chớp ba nháng, nên
các bạn hãy đọc và cùng thảo luận, đóng góp ý kiến. Biết
đâu chúng ta có thể tìm được những điều hữu ích cho công cuộc
đấu tranh hiện nay.
Trân Trọng.