Những bê bối trong học đường và ở địa phương thường bị dìm trong nước (Thu Phương , Hồng Lĩnh)

Sinh viên bức xúc tiền A80 : hiệu trưởng giải thích, dư luận càng thêm hoang mang

SINH VIÊN BỨC XÚC TIỀN A80 – HIỆU TRƯỞNG GIẢI THÍCH, DƯ LUẬN CHỈ THÊM HOANG MANG
Câu chuyện tưởng nhỏ nhưng gây bão : sinh viên Trường Cao đẳng Du lịch Hà Nội tham gia sự kiện A80—tập luyện 22 buổi, sơ duyệt, rồi tham gia chính thức—và được thông báo mức hỗ trợ gần 2 triệu đồng. Nhưng khi tiền thực nhận chỉ còn 940.000 đồng, mọi thứ lập tức bùng lên thành phẫn nộ.
Điều khiến sinh viên bất bình không phải chỉ là số tiền, mà là so sánh : trường khác nhận 1,6–2 triệu, trong khi trường mình nhận chưa đến một triệu. Tập luyện như nhau, công sức như nhau, nắng mưa như nhau—chỉ khác là… số tiền hỗ trợ lại giảm theo "đặc thù" của từng trường.
Trước áp lực dư luận, Hiệu trưởng Phạm Văn Long tổ chức gặp mặt "giải đáp". Ông cho biết nhà trường… chi làm hai đợt : đợt một 940.000 đồng và đợt hai 580.000 đồng, dự kiến chi vào 15–25/12. Tức là nhà trường có dự chi, nhưng lại không thông báo. Không thông báo, nhưng vẫn yêu cầu sinh viên ký nhận. Ký nhận, nhưng giấy… không ghi số tiền.
Một chuỗi nghịch lý như thể được lập trình sẵn :
– Không công khai, nhưng yêu cầu ký nhận.
– Ký nhận, nhưng không ghi số tiền.
– Đến lúc bị hỏi, mới nói là "sơ suất lớn".
Khi sinh viên chất vấn vì sao các trường khác nhận nhiều hơn, ông Long từ chối bình luận, nói chỉ biết định mức của trường mình. Nhưng sinh viên có quyền hỏi : cùng một sự kiện A80 do Nhà nước tổ chức, tại sao chuẩn hỗ trợ lại… mỗi nơi một kiểu ?
Vấn đề lớn hơn lại nằm ở chỗ khác : sinh viên phản ánh giấy ký nhận không ghi số tiền, ông Long thừa nhận đây là "vấn đề rất lớn trong công tác tài chính". Giải thích của ông còn khiến người nghe sốc hơn : các thầy cô "nghĩ đơn giản" rằng sinh viên sẽ tự điền số tiền vào giấy để "cùng nét chữ".
Một cách làm vừa cẩu thả, vừa trái nguyên tắc, lại đẩy trách nhiệm về phía sinh viên. Công tác tài chính mà vận hành theo kiểu… "tự giác điền vào" như làm bài tập về nhà thì thật khó trách sinh viên bức xúc.
Ông Long hứa "rút kinh nghiệm", hứa công khai tất cả văn bản liên quan. Nhưng dư luận có lý khi đặt câu hỏi : tại sao khi mọi chuyện chưa bị đưa lên mạng, không ai nói gì ? Tại sao sự minh bạch chỉ xuất hiện sau khi có scandal ?
Sự cố tiền A80 không chỉ là chuyện vài trăm nghìn chênh lệch. Nó là hình ảnh thu nhỏ của một vấn đề lớn hơn trong nhiều cơ sở giáo dục : thiếu minh bạch, yếu kém quản lý, và xem nhẹ quyền được biết của sinh viên.
Khi sinh viên phải lên mạng để đòi sự rõ ràng, đó không còn là chuyện tiền nữa.
Đó là chuyện niềm tin—và niềm tin thì không thể chi làm hai đợt.
Sinh viên và "tiền tập luyện A80" : nơi đầy, nơi vơi và nơi mất tích

SINH VIÊN VÀ “TIỀN TẬP LUYỆN A80”: NƠI ĐẦY – NƠI VƠI – NƠI MẤT TÍCH
Một "nỗi bức xúc thầm lặng" của sinh viên bất ngờ bùng lên trên mạng xã hội, và câu chuyện tưởng nhỏ mà lại phơi bày rất nhiều điều về cách vận hành của một hệ thống quen thuộc : đâu đó luôn có thứ chênh lệch vô hình mà sinh viên – hay người dân – không bao giờ được thấy bảng kê.
Theo phản ánh, cùng tham gia chương trình A80 – sự kiện lớn kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9 – sinh viên các trường khác nhận hỗ trợ 1,6 triệu đến 2 triệu, còn sinh viên của trường này chỉ nhận… 940.000 đồng. Không bảng kê. Không hóa đơn. Không giải thích rõ ràng. Thậm chí giấy ký nhận còn không ghi số tiền.
Một phong cách quản lý quen thuộc : điều gì ít quan trọng thì dài dòng thủ tục ; còn điều gì quan trọng – như tiền – thì lại "đơn giản hóa tối đa".
Sinh viên đặt ba câu hỏi rất đời thường nhưng cũng rất sắc bén :
1. Ký giấy mà không ghi số tiền – có đúng quy định ?
Nếu đúng thì thật lạ. Nếu không đúng thì càng khó hiểu hơn.
2. Cùng một chương trình, cùng tập luyện như nhau, tại sao chênh lệch gần gấp đôi ? Ai quyết định ? Tiêu chí gì ? Dựa trên đâu ?
3. Có trường nào cũng "bất ngờ" giống họ không ?
Hay đây là chuyện chỉ xảy ra ở những nơi sinh viên không có điều kiện lên tiếng ?
Những câu hỏi này chính là điều khiến người lớn lúng túng nhất : nó quá hợp lý.
Một sinh viên Cao đẳng Du lịch Hà Nội trả lời phỏng vấn Dân trí cũng nói : sinh viên các trường khác tập đúng như vậy, thậm chí cùng đội hình, cùng thời gian. Vậy mà tiền hỗ trợ chênh lệch rõ rệt. Không ai cần phải suy đoán sâu xa để thấy sự bất bình đẳng ngay trước mắt.
Hiệu trưởng nhà trường cho biết sẽ tổ chức đối thoại với sinh viên vào ngày 1/12. Một cuộc đối thoại mà nhiều người hy vọng không chỉ dừng lại ở việc "giải thích cho xong", mà phải làm sáng tỏ cách chi – cách tính – và quan trọng nhất : minh bạch.
Nhưng câu chuyện này không phải chỉ là chuyện tiền hỗ trợ. Nó là lát cắt phản chiếu một vấn đề lớn hơn : sự mập mờ trong các khoản chi công, đặc biệt là trong những hoạt động mang tính nghi lễ và phô trương.
Các chương trình diễu binh, lễ hội lớn như 30/4, 2/9, A80… thường được biết đến với kinh phí khổng lồ – nhưng hiếm khi được công bố chi tiết. Mọi sự "hào nhoáng" đều rực rỡ trên sân khấu, còn con số thật thì lặng lẽ sau cánh gà. Khi chi phí tổ chức đã không minh bạch, thì chuyện vài trăm nghìn hỗ trợ sinh viên bị "thiếu hụt" trở thành… bình thường đến mức đáng buồn.
Người dân có thể chấp nhận một lễ diễu binh tốn kém. Nhưng người ta không thể chấp nhận việc những người lao động – ở đây là sinh viên – lại nhận mức hỗ trợ thấp hơn một cách khó hiểu, trong khi chính họ là người góp công sức để tạo nên những màn trình diễn hoành tráng đó.
Câu chuyện 940.000 đồng không chỉ là chuyện thiếu hay đủ. Nó là cảm giác bị xem nhẹ, bị bỏ quên, bị xem như những nhân tố "điền vào chỗ trống" cho các sự kiện lớn. Và sự bức xúc này không phải vì 600.000 đồng chênh lệch, mà vì 600.000 đồng đó không biết đi đâu.
Một đất nước chỉ phát triển bền vững khi những khoản nhỏ nhất cũng được minh bạch, khi những người trẻ – tầng lớp đang gánh tương lai – không phải nghi ngờ về sự công bằng ngay từ những trải nghiệm đầu đời.
Bởi vì, đôi khi, niềm tin mất đi đâu phải vì những khoản tiền lớn – mà vì những khoản nhỏ không được giải thích tử tế.
Lào Cai yêu cầu hạn chế đăng hình lãnh đạo lên mạng và câu hỏi về tính minh bạch ?

Lào Cai yêu cầu hạn chế đăng hình lãnh đạo lên mạng và câu hỏi về tính minh bạch?
Mới đây, việc tỉnh Ủy Lào Cai yêu cầu không đăng tải hình ảnh các lãnh đạo tỉnh lên mạng xã hội đang gây tranh luận rộng rãi, trong bối cảnh Hiến pháp Việt Nam khẳng định : Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là nhà nước "của dân, do dân và vì dân".
Theo báo Người Lao Động ngày 28/11 dẫn lời lãnh đạo Tỉnh Lào Cai cho biết động thái này xuất phát từ việc một số cơ quan báo chí đã "đưa tin thiếu khách quan, chưa được kiểm chứng, làm ảnh hưởng đến uy tín lãnh đạo và hình ảnh phát triển của tỉnh".
Tuy nhiên, văn bản này không nêu ví dụ cụ thể về nội dung sai lệch ra sao, cũng như không giải thích cơ sở pháp lý của yêu cầu này như thế nào đã khiến cho dư luận xã hội trong tỉnh đã không đồng tình.
Quyết định ngay lập tức vấp phải phản ứng từ công luận, khi nhiều ý kiến cho rằng hình ảnh lãnh đạo là thông tin công cộng và việc hạn chế tiếp cận có thể ảnh hưởng đến quyền giám sát của người dân.
Một số nhà quan sát cho rằng yêu cầu này đặt ra tiền lệ nguy hiểm, nhất là khi chưa có khẳng định rõ ràng việc báo chí đã đưa tin sai hay chỉ phản ánh những vấn đề mà lãnh đạo tỉnh không muốn công khai ?
Trong bối cảnh mạng xã hội trở thành kênh thông tin có sức ảnh hưởng lớn, việc siết chặt sẽ được nhìn nhận như nỗ lực kiểm soát thông tin nhiều hơn là việc bảo vệ uy tín của lãnh đạo tỉnh.
Một số ý kiến cho rằng thay vì cấm đoán, chính quyền nên công khai, giải thích các vấn đề dư luận quan tâm và minh bạch với báo chí, góp phần củng cố niềm tin và nâng cao trách nhiệm giải trình.
Hiến pháp Việt Nam quy định người dân có quyền tiếp cận thông tin, và báo chí phản ánh hoạt động của cơ quan công quyền không chỉ là trách nhiệm, mà còn là nghĩa vụ cần phải làm.
Việc hạn chế đăng tải hình ảnh lãnh đạo cấp tỉnh có thể đặt ra câu hỏi về mức độ phù hợp với tinh thần của nhà nước pháp quyền, và cam kết công khai minh bạch của chính quyền.
Chuyện chỉ có thể xảy ra ở xứ ta : giảm 10 tháng tù vì ủng hộ người nghèo 1 triệu – chạy án trá hình

THANH HÓA: GIẢM 10 THÁNG TÙ VÌ ỦNG HỘ NGƯỜI NGHÈO 1 TRIỆU – CHUYỆN CHỈ CÓ THỂ XẢY RA Ở XỨ TA
Một câu chuyện nghe tưởng như hài kịch nhưng lại là bi kịch của nền tư pháp : tại Thanh Hóa, một bị cáo trộm cắp tài sản đã được giảm 10 tháng tù chỉ vì… nộp 1 triệu đồng ủng hộ quỹ vì người nghèo. Từ 30 tháng xuống 20 tháng — một mức giảm "đáng kinh ngạc", mà giá trị của nó chỉ bằng hai bữa nhậu bình dân thời bão giá.
Bị cáo L.T.Q., 34 tuổi, tham gia vụ trộm một cây tùng la hán trị giá 40 triệu đồng. Bán được 7 triệu, tiêu hết. Bị bắt, ra tòa, nhận 30 tháng tù giam. Nhưng chỉ cần đưa ra một phiếu thu 1.000.000 đồng, bỗng nhiên câu chuyện pháp lý rẽ sang hướng khác : Hội đồng xét xử nhận định đây là "nghĩa cử cao đẹp", "tinh thần tương thân tương ái cần lan tỏa trong cộng đồng", rồi hào phóng giảm ngay 10 tháng tù.
Một triệu đổi 10 tháng tù. Tức là 100.000 đồng = 1 tháng tù.
Ai nhanh trí có thể nhẩm luôn ra "tỷ giá pháp lý" :
1 tháng tự do = 4 đô la Mỹ.
Thật khó để không bật cười trong chua chát.
Một bên là cây tùng la hán trị giá 40 triệu — một tài sản lớn. Một bên là việc nộp lại số tiền tương đương… 2,5% giá trị tài sản bị trộm để xin giảm án. Và điều kỳ lạ hơn là hệ thống tư pháp lại xem đây là tình tiết giảm nhẹ đủ mạnh để cắt 1/3 hình phạt.
Không ai phản đối việc khuyến khích người dân làm từ thiện. Nhưng khi một hành vi phạm pháp nghiêm trọng lại có thể được "chuộc lỗi" bằng 1 triệu đồng, thì câu hỏi lớn nhất không phải là về bị cáo — mà là :
tiêu chuẩn nào đang chi phối việc giảm án ?
Lòng nhân ái ? Hay một cơ chế chấm điểm hình sự mà chỉ cần "đóng góp xã hội" là đủ để làm nhẹ tội ?
Hình ảnh một người dân nghèo vùng lũ đang run rẩy nhận gói mì cứu trợ bỗng trở nên cay đắng hơn khi biết rằng một phiếu ủng hộ Mặt trận Tổ quốc trị giá 1 triệu đồng lại có sức nặng gấp chục tháng tù. Đó không còn là câu chuyện pháp lý. Đó là câu chuyện niềm tin.
Công lý vốn được kỳ vọng phải cân bằng, nghiêm minh, không thể quy đổi bằng tiền. Thế nhưng trong vụ việc này, bản án làm người ta liên tưởng rằng chỉ cần biết "đóng góp đúng chỗ" là hình phạt có thể thay đổi dễ dàng. Một người dân lương thiện cả đời không dám sai phạm, nhưng nếu trót vướng vào pháp luật, liệu họ có biết đường mà "điền vào ô giảm nhẹ" ?
Một triệu đồng chẳng khiến người nghèo ấm lên bao nhiêu, nhưng lại đủ ấm để làm nhẹ tội của một người phạm pháp. Và đó mới là điều khiến xã hội lạnh đi.
Câu chuyện ở Thanh Hóa không chỉ là một bản án. Nó là lời nhắc rằng khi công lý bị chi phối bởi những yếu tố ngoài hành vi phạm tội, thì niềm tin của dân sẽ bị bào mòn, từng chút một — không phải bởi những vụ án lớn, mà bởi những trường hợp nhỏ mà ai cũng nhìn thấy rõ ràng.
Và đau nhất là : điều mà người nghèo cần không phải 1 triệu đồng từ bị cáo, mà là một hệ thống tư pháp không thể mua được bằng bất kỳ khoản nào.
Thu Phương, Thoibao.de, 05/12/2025

SINH VIÊN BỨC XÚC TIỀN A80 – HIỆU TRƯỞNG GIẢI THÍCH, DƯ LUẬN CHỈ THÊM HOANG MANG
Câu chuyện tưởng nhỏ nhưng gây bão : sinh viên Trường Cao đẳng Du lịch Hà Nội tham gia sự kiện A80—tập luyện 22 buổi, sơ duyệt, rồi tham gia chính thức—và được thông báo mức hỗ trợ gần 2 triệu đồng. Nhưng khi tiền thực nhận chỉ còn 940.000 đồng, mọi thứ lập tức bùng lên thành phẫn nộ.
Điều khiến sinh viên bất bình không phải chỉ là số tiền, mà là so sánh : trường khác nhận 1,6–2 triệu, trong khi trường mình nhận chưa đến một triệu. Tập luyện như nhau, công sức như nhau, nắng mưa như nhau—chỉ khác là… số tiền hỗ trợ lại giảm theo "đặc thù" của từng trường.
Trước áp lực dư luận, Hiệu trưởng Phạm Văn Long tổ chức gặp mặt "giải đáp". Ông cho biết nhà trường… chi làm hai đợt : đợt một 940.000 đồng và đợt hai 580.000 đồng, dự kiến chi vào 15–25/12. Tức là nhà trường có dự chi, nhưng lại không thông báo. Không thông báo, nhưng vẫn yêu cầu sinh viên ký nhận. Ký nhận, nhưng giấy… không ghi số tiền.
Một chuỗi nghịch lý như thể được lập trình sẵn :
– Không công khai, nhưng yêu cầu ký nhận.
– Ký nhận, nhưng không ghi số tiền.
– Đến lúc bị hỏi, mới nói là "sơ suất lớn".
Khi sinh viên chất vấn vì sao các trường khác nhận nhiều hơn, ông Long từ chối bình luận, nói chỉ biết định mức của trường mình. Nhưng sinh viên có quyền hỏi : cùng một sự kiện A80 do Nhà nước tổ chức, tại sao chuẩn hỗ trợ lại… mỗi nơi một kiểu ?
Vấn đề lớn hơn lại nằm ở chỗ khác : sinh viên phản ánh giấy ký nhận không ghi số tiền, ông Long thừa nhận đây là "vấn đề rất lớn trong công tác tài chính". Giải thích của ông còn khiến người nghe sốc hơn : các thầy cô "nghĩ đơn giản" rằng sinh viên sẽ tự điền số tiền vào giấy để "cùng nét chữ".
Một cách làm vừa cẩu thả, vừa trái nguyên tắc, lại đẩy trách nhiệm về phía sinh viên. Công tác tài chính mà vận hành theo kiểu… "tự giác điền vào" như làm bài tập về nhà thì thật khó trách sinh viên bức xúc.
Ông Long hứa "rút kinh nghiệm", hứa công khai tất cả văn bản liên quan. Nhưng dư luận có lý khi đặt câu hỏi : tại sao khi mọi chuyện chưa bị đưa lên mạng, không ai nói gì ? Tại sao sự minh bạch chỉ xuất hiện sau khi có scandal ?
Sự cố tiền A80 không chỉ là chuyện vài trăm nghìn chênh lệch. Nó là hình ảnh thu nhỏ của một vấn đề lớn hơn trong nhiều cơ sở giáo dục : thiếu minh bạch, yếu kém quản lý, và xem nhẹ quyền được biết của sinh viên.
Khi sinh viên phải lên mạng để đòi sự rõ ràng, đó không còn là chuyện tiền nữa.
Đó là chuyện niềm tin—và niềm tin thì không thể chi làm hai đợt.
Thu Phương
**************************
Sinh viên và "tiền tập luyện A80" : nơi đầy, nơi vơi và nơi mất tích
Thu Phương, Thoibao.de, 02/12/2025

SINH VIÊN VÀ “TIỀN TẬP LUYỆN A80”: NƠI ĐẦY – NƠI VƠI – NƠI MẤT TÍCH
Một "nỗi bức xúc thầm lặng" của sinh viên bất ngờ bùng lên trên mạng xã hội, và câu chuyện tưởng nhỏ mà lại phơi bày rất nhiều điều về cách vận hành của một hệ thống quen thuộc : đâu đó luôn có thứ chênh lệch vô hình mà sinh viên – hay người dân – không bao giờ được thấy bảng kê.
Theo phản ánh, cùng tham gia chương trình A80 – sự kiện lớn kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9 – sinh viên các trường khác nhận hỗ trợ 1,6 triệu đến 2 triệu, còn sinh viên của trường này chỉ nhận… 940.000 đồng. Không bảng kê. Không hóa đơn. Không giải thích rõ ràng. Thậm chí giấy ký nhận còn không ghi số tiền.
Một phong cách quản lý quen thuộc : điều gì ít quan trọng thì dài dòng thủ tục ; còn điều gì quan trọng – như tiền – thì lại "đơn giản hóa tối đa".
Sinh viên đặt ba câu hỏi rất đời thường nhưng cũng rất sắc bén :
1. Ký giấy mà không ghi số tiền – có đúng quy định ?
Nếu đúng thì thật lạ. Nếu không đúng thì càng khó hiểu hơn.
2. Cùng một chương trình, cùng tập luyện như nhau, tại sao chênh lệch gần gấp đôi ? Ai quyết định ? Tiêu chí gì ? Dựa trên đâu ?
3. Có trường nào cũng "bất ngờ" giống họ không ?
Hay đây là chuyện chỉ xảy ra ở những nơi sinh viên không có điều kiện lên tiếng ?
Những câu hỏi này chính là điều khiến người lớn lúng túng nhất : nó quá hợp lý.
Một sinh viên Cao đẳng Du lịch Hà Nội trả lời phỏng vấn Dân trí cũng nói : sinh viên các trường khác tập đúng như vậy, thậm chí cùng đội hình, cùng thời gian. Vậy mà tiền hỗ trợ chênh lệch rõ rệt. Không ai cần phải suy đoán sâu xa để thấy sự bất bình đẳng ngay trước mắt.
Hiệu trưởng nhà trường cho biết sẽ tổ chức đối thoại với sinh viên vào ngày 1/12. Một cuộc đối thoại mà nhiều người hy vọng không chỉ dừng lại ở việc "giải thích cho xong", mà phải làm sáng tỏ cách chi – cách tính – và quan trọng nhất : minh bạch.
Nhưng câu chuyện này không phải chỉ là chuyện tiền hỗ trợ. Nó là lát cắt phản chiếu một vấn đề lớn hơn : sự mập mờ trong các khoản chi công, đặc biệt là trong những hoạt động mang tính nghi lễ và phô trương.
Các chương trình diễu binh, lễ hội lớn như 30/4, 2/9, A80… thường được biết đến với kinh phí khổng lồ – nhưng hiếm khi được công bố chi tiết. Mọi sự "hào nhoáng" đều rực rỡ trên sân khấu, còn con số thật thì lặng lẽ sau cánh gà. Khi chi phí tổ chức đã không minh bạch, thì chuyện vài trăm nghìn hỗ trợ sinh viên bị "thiếu hụt" trở thành… bình thường đến mức đáng buồn.
Người dân có thể chấp nhận một lễ diễu binh tốn kém. Nhưng người ta không thể chấp nhận việc những người lao động – ở đây là sinh viên – lại nhận mức hỗ trợ thấp hơn một cách khó hiểu, trong khi chính họ là người góp công sức để tạo nên những màn trình diễn hoành tráng đó.
Câu chuyện 940.000 đồng không chỉ là chuyện thiếu hay đủ. Nó là cảm giác bị xem nhẹ, bị bỏ quên, bị xem như những nhân tố "điền vào chỗ trống" cho các sự kiện lớn. Và sự bức xúc này không phải vì 600.000 đồng chênh lệch, mà vì 600.000 đồng đó không biết đi đâu.
Một đất nước chỉ phát triển bền vững khi những khoản nhỏ nhất cũng được minh bạch, khi những người trẻ – tầng lớp đang gánh tương lai – không phải nghi ngờ về sự công bằng ngay từ những trải nghiệm đầu đời.
Bởi vì, đôi khi, niềm tin mất đi đâu phải vì những khoản tiền lớn – mà vì những khoản nhỏ không được giải thích tử tế.
Thu Phương
*****************************
Lào Cai yêu cầu hạn chế đăng hình lãnh đạo lên mạng và câu hỏi về tính minh bạch ?
Hồng Lĩnh, Thoibao.de, 02/12/2025

Lào Cai yêu cầu hạn chế đăng hình lãnh đạo lên mạng và câu hỏi về tính minh bạch?
Mới đây, việc tỉnh Ủy Lào Cai yêu cầu không đăng tải hình ảnh các lãnh đạo tỉnh lên mạng xã hội đang gây tranh luận rộng rãi, trong bối cảnh Hiến pháp Việt Nam khẳng định : Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là nhà nước "của dân, do dân và vì dân".
Theo báo Người Lao Động ngày 28/11 dẫn lời lãnh đạo Tỉnh Lào Cai cho biết động thái này xuất phát từ việc một số cơ quan báo chí đã "đưa tin thiếu khách quan, chưa được kiểm chứng, làm ảnh hưởng đến uy tín lãnh đạo và hình ảnh phát triển của tỉnh".
Tuy nhiên, văn bản này không nêu ví dụ cụ thể về nội dung sai lệch ra sao, cũng như không giải thích cơ sở pháp lý của yêu cầu này như thế nào đã khiến cho dư luận xã hội trong tỉnh đã không đồng tình.
Quyết định ngay lập tức vấp phải phản ứng từ công luận, khi nhiều ý kiến cho rằng hình ảnh lãnh đạo là thông tin công cộng và việc hạn chế tiếp cận có thể ảnh hưởng đến quyền giám sát của người dân.
Một số nhà quan sát cho rằng yêu cầu này đặt ra tiền lệ nguy hiểm, nhất là khi chưa có khẳng định rõ ràng việc báo chí đã đưa tin sai hay chỉ phản ánh những vấn đề mà lãnh đạo tỉnh không muốn công khai ?
Trong bối cảnh mạng xã hội trở thành kênh thông tin có sức ảnh hưởng lớn, việc siết chặt sẽ được nhìn nhận như nỗ lực kiểm soát thông tin nhiều hơn là việc bảo vệ uy tín của lãnh đạo tỉnh.
Một số ý kiến cho rằng thay vì cấm đoán, chính quyền nên công khai, giải thích các vấn đề dư luận quan tâm và minh bạch với báo chí, góp phần củng cố niềm tin và nâng cao trách nhiệm giải trình.
Hiến pháp Việt Nam quy định người dân có quyền tiếp cận thông tin, và báo chí phản ánh hoạt động của cơ quan công quyền không chỉ là trách nhiệm, mà còn là nghĩa vụ cần phải làm.
Việc hạn chế đăng tải hình ảnh lãnh đạo cấp tỉnh có thể đặt ra câu hỏi về mức độ phù hợp với tinh thần của nhà nước pháp quyền, và cam kết công khai minh bạch của chính quyền.
Hồng Lĩnh
******************************
Chuyện chỉ có thể xảy ra ở xứ ta : giảm 10 tháng tù vì ủng hộ người nghèo 1 triệu – chạy án trá hình
Thu Phương, Thoibao.de, 01/12/2025

THANH HÓA: GIẢM 10 THÁNG TÙ VÌ ỦNG HỘ NGƯỜI NGHÈO 1 TRIỆU – CHUYỆN CHỈ CÓ THỂ XẢY RA Ở XỨ TA
Một câu chuyện nghe tưởng như hài kịch nhưng lại là bi kịch của nền tư pháp : tại Thanh Hóa, một bị cáo trộm cắp tài sản đã được giảm 10 tháng tù chỉ vì… nộp 1 triệu đồng ủng hộ quỹ vì người nghèo. Từ 30 tháng xuống 20 tháng — một mức giảm "đáng kinh ngạc", mà giá trị của nó chỉ bằng hai bữa nhậu bình dân thời bão giá.
Bị cáo L.T.Q., 34 tuổi, tham gia vụ trộm một cây tùng la hán trị giá 40 triệu đồng. Bán được 7 triệu, tiêu hết. Bị bắt, ra tòa, nhận 30 tháng tù giam. Nhưng chỉ cần đưa ra một phiếu thu 1.000.000 đồng, bỗng nhiên câu chuyện pháp lý rẽ sang hướng khác : Hội đồng xét xử nhận định đây là "nghĩa cử cao đẹp", "tinh thần tương thân tương ái cần lan tỏa trong cộng đồng", rồi hào phóng giảm ngay 10 tháng tù.
Một triệu đổi 10 tháng tù. Tức là 100.000 đồng = 1 tháng tù.
Ai nhanh trí có thể nhẩm luôn ra "tỷ giá pháp lý" :
1 tháng tự do = 4 đô la Mỹ.
Thật khó để không bật cười trong chua chát.
Một bên là cây tùng la hán trị giá 40 triệu — một tài sản lớn. Một bên là việc nộp lại số tiền tương đương… 2,5% giá trị tài sản bị trộm để xin giảm án. Và điều kỳ lạ hơn là hệ thống tư pháp lại xem đây là tình tiết giảm nhẹ đủ mạnh để cắt 1/3 hình phạt.
Không ai phản đối việc khuyến khích người dân làm từ thiện. Nhưng khi một hành vi phạm pháp nghiêm trọng lại có thể được "chuộc lỗi" bằng 1 triệu đồng, thì câu hỏi lớn nhất không phải là về bị cáo — mà là :
tiêu chuẩn nào đang chi phối việc giảm án ?
Lòng nhân ái ? Hay một cơ chế chấm điểm hình sự mà chỉ cần "đóng góp xã hội" là đủ để làm nhẹ tội ?
Hình ảnh một người dân nghèo vùng lũ đang run rẩy nhận gói mì cứu trợ bỗng trở nên cay đắng hơn khi biết rằng một phiếu ủng hộ Mặt trận Tổ quốc trị giá 1 triệu đồng lại có sức nặng gấp chục tháng tù. Đó không còn là câu chuyện pháp lý. Đó là câu chuyện niềm tin.
Công lý vốn được kỳ vọng phải cân bằng, nghiêm minh, không thể quy đổi bằng tiền. Thế nhưng trong vụ việc này, bản án làm người ta liên tưởng rằng chỉ cần biết "đóng góp đúng chỗ" là hình phạt có thể thay đổi dễ dàng. Một người dân lương thiện cả đời không dám sai phạm, nhưng nếu trót vướng vào pháp luật, liệu họ có biết đường mà "điền vào ô giảm nhẹ" ?
Một triệu đồng chẳng khiến người nghèo ấm lên bao nhiêu, nhưng lại đủ ấm để làm nhẹ tội của một người phạm pháp. Và đó mới là điều khiến xã hội lạnh đi.
Câu chuyện ở Thanh Hóa không chỉ là một bản án. Nó là lời nhắc rằng khi công lý bị chi phối bởi những yếu tố ngoài hành vi phạm tội, thì niềm tin của dân sẽ bị bào mòn, từng chút một — không phải bởi những vụ án lớn, mà bởi những trường hợp nhỏ mà ai cũng nhìn thấy rõ ràng.
Và đau nhất là : điều mà người nghèo cần không phải 1 triệu đồng từ bị cáo, mà là một hệ thống tư pháp không thể mua được bằng bất kỳ khoản nào.
Thu Phương