Hong Kong, cuộc khủng hoảng không lối thoát (Việt Hoàng)
‘Quả trứng
vàng Hong Kong’ đang biến thành cái ‘gân gà’ cho Bắc Kinh, nuốt vào cũng không
được mà nhè ra cũng không xong. Biết đâu chừng,
cái ‘gân gà’ sẽ làm sụp đổ đế quốc Trung Hoa? Không ai có thể biết được
điều đó. Trước đây Trung Quốc đã đầu tư
vào đảo Hải Nam hàng trăm tỉ USD với mọi ưu đãi đặc biệt nhằm biến nơi đây
thành một trung tâm kinh tế tài chính như Hong Kong hay Singapore nhưng dự án
khổng lồ này có lẽ đã thất bại. (Việt Hoàng)
1/10/2019 là ngày Trung Quốc kỷ niệm 70 năm ngày thành lập
nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (1/10/1949-1/10/2019). Tại quảng trường Thiên
An Môn đã diễn ra một cuộc diễu binh vô cùng hoành tráng và tốn kém với hơn
100.000 người tham dự.
Nhiều loại vũ khí tối tân nhất của Trung Quốc trong
đó có cả đầu đạn hạt nhân và 160 máy bay chiến đấu các loại đã tham gia cuộc diễu
hành khổng lồ. Tất nhiên là chính quyền Trung Quốc có lý do ‘chính đáng’ để tổ chức quốc khánh ầm
ĩ vì năm nay là năm chẵn và hơn bao giờ hết Trung Quốc đang muốn thổi một làn
không khí mới vào tâm hồn người dân của một đất nước hơn 1,4 tỉ người đang phải
đối mặt với những thách thức mới chưa từng có.
Tuy nhiên bất chấp những nỗ lực đó của đảng cộng
sản Trung Quốc, ngày quốc khánh của Trung Quốc đã bị làn khói được tạo ra bởi lựu
đạn cay và vòi rồng của cảnh sát Hong Kong che phủ. Bầu không khí tại Bắc Kinh
cũng mờ đi do ô nhiễm không khí và khói từ các động cơ máy bay, xe tăng đang
tham gia cuộc diễu hành.
Bạo lực giữa những người biểu tình và cảnh sát
Hong Kong tiếp tục dâng cao trong ngày 1/10, ngày mà người Hong Kong đặt tên là ‘ngày tang tóc’.
Lần đầu tiên cảnh sát Hong Kong bắn đạn thật và làm trọng thương một người biểu
tình (một học sinh 18 tuổi). Cuộc đối đầu này sẽ đi về đâu là câu hỏi không có
câu trả lời và không ai có thể đoán được.
Những người biểu tình Hong Kong muốn gì? Đầu
tiên chỉ là yêu cầu chính quyền Hong Kong hủy bỏ dự luật dẫn độ về Trung Quốc.
Mục tiêu này đã thành công khi bà Carrie Lam tuyên bố khai tử dự luật hôm
9/7/2019. Tuy nhiên thay vì giải tán thì những người biểu tình tiếp tục đặt ra
thêm 5 yêu cầu mới trong đó có việc ‘điều tra về việc sử dụng vũ lực quá mức của
cảnh sát Hong Kong’ và nhất là yêu cầu ‘được bầu cử tự do’. Hai yêu cầu này khó
lòng được chính quyền chấp nhận. Cảnh sát Hong Kong đang trên ‘tuyến đầu’ và là
lực lượng duy nhất để đối phó với các cuộc biểu tình, bất cứ hành động chỉ
trích hay phê phán nào của chính quyền đều làm cho lực lượng cảnh sát nao núng
và bất mãn.
Yêu cầu thứ hai càng khó khăn hơn nếu không muốn
nói là vô vọng. Hong Kong là một phần lãnh thổ của Trung Quốc. Việc Bắc Kinh chấp
nhận điều kiện (khi tiếp quản Hong Kong) duy trì tình trạng ‘một quốc gia hai
chế độ’ là một sự nhân nhượng bất đắc dĩ và họ không thể để Hong Kong đi xa
hơn. Nếu chấp nhận cho Hong Kong tự do bầu cử đồng nghĩa với việc Hong Kong
hoàn toàn độc lập như một quốc gia, đó là điều Bắc Kinh không bao giờ chấp nhận
và thế giới không thể can thiệp vì đây là công việc nội bộ của Trung Quốc.
Một lý do nữa khiến Trung Quốc không thể chấp
nhận yêu cầu ‘bầu cử tự do’ của người dân Hong Kong vì nếu làm thế Trung Quốc sẽ
tan vỡ. Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông và nhiều vùng lãnh thổ khác sẽ theo gót
Hong Kong ngay lập tức. Chính vì thế cuộc biểu tình của người Hong Kong đòi ‘tự
do’ là hoàn toàn vô vọng trừ khi Trung Quốc sụp đổ. Người biểu tình Hong Kong sẽ
không bao giờ ‘chiến thắng’ vì họ không thể ‘lật đổ’ được chính quyền Hong Kong
khi mà đảng cộng sản Trung Quốc vẫn còn tồn tại.
Trong cuộc khủng hoảng này, chính quyền Trung Quốc cũng hoàn toàn bế tắc.
Họ không thể làm gì hơn với những người biểu tình Hong Kong. Nhân nhượng cũng
không thể mà đàn áp cũng không thể. Cho dù quân đội Trung Quốc đứng hàng thứ
hai trên thế giới về quân số cũng như vũ khí nhưng họ không thể sử dụng với người
dân Hong Kong. Trước ngày quốc khánh , chủ tịch Tập Cận Bình trả lời phỏng vấn
báo chí rằng Trung Quốc sẽ tiếp tục duy trì tình trạng ‘một nhà nước hai chế độ’,
ông Tập không hề đe dọa hay có ý định sử dụng vũ lực như trong các trường hợp
khác.
Tình trạng hiện tại sẽ tiếp tục kéo dài khi cả
hai phía đều không có ý định nhân nhượng. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi đó? Một
điều mà ai cũng thấy được rằng, khi các cuộc biểu tình kéo dài thì tình trạng bạo
lực sẽ leo thang từ cả hai phía, cảnh sát và người dân. Người dân sẽ gia tăng bạo
lực để gây sức ép buộc chính quyền nhượng bộ và cảnh sát thì sẽ phản công và
đàn áp mạnh tay khi bị khiêu khích và khi không giữ được bình tĩnh. Rốt cuộc, tình
cảm và quan hệ giữa người dân và chính quyền Hong Kong (mà lực lượng cảnh sát
là đại diện) đã và đang đổ vỡ nghiêm trọng. Mối quan hệ này khó mà hàn gắn
trong tương lai. Chưa bao giờ mà hình ảnh của cảnh sát Hong Kong trở nên tồi tệ
và kinh hoàng như vậy trong con mắt người dân Hong Kong và cả thế giới. Lực lượng
cảnh sát Hong Kong vốn được kính trọng vì có tinh thần dân chủ nổi tiếng trong
quá khứ nay đã hoàn toàn biến mất. Tiếp theo, chính quyền Bắc Kinh sẽ là trung
tâm để người dân Hong Kong trút mọi thù ghét và giận dữ. Hình ảnh người biểu
tình nhục mạ quốc kỳ Trung Quốc và hình ảnh Tập Cận Bình đã nói lên điều đó.
Cho dù sau này tình hình trật tự tại Hong Kong có được vãn hồi thì tình cảm của
người dân Hong Kong đối với Bắc Kinh cũng đã chấm hết, ít nhất là trong tâm hồn.
Việc bà Carrie Lam ban bố ‘tình trạng khẩn cấp’ khi cấm người dân không được
đeo khẩu trang càng làm bùng lên ngọn lửa chống đối của người Hong Kong.
Dù chính quyền Trung Quốc có bưng bít đến đâu
thì hình ảnh các cuộc biểu tình và thái độ bất hợp tác của người dân Hong Kong
trong suốt 4 tháng qua sẽ được truyền đi và lan tỏa mạnh mẽ đến các vùng tự trị
tại đại lục như Tây Tạng, Tân Cương và ngọn lửa âm ỉ này có thể thổi bùng lên
thành những đám cháy khổng lồ khi có cơ hội.
Một hậu quả nặng nề nữa đối với Hong Kong khi
cuộc khủng hoảng kéo dài là kinh tế Hong Kong sẽ suy thoái nghiêm trọng. Các
nhà đầu tư quốc tế sẽ nản chí, khách du lịch hay các hoạt động kinh tế thường
nhật sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Đừng quên rằng Hong Kong là trung tâm tài chính lớn
của thế giới, là đầu cầu thu hút đầu tư cho Trung Quốc, một con gà để trứng
vàng. GDP của Hong Kong với 7 triệu dân, năm 2018 là 364 tỉ USD đứng thứ 35 thế
giới, gần gấp đôi GDP của Việt Nam với 100 triệu dân (GDP 240 tỉ USD). ‘Quả trứng
vàng Hong Kong’ đang biến thành cái ‘gân gà’ cho Bắc Kinh, nuốt vào cũng không
được mà nhè ra cũng không xong. Biết đâu chừng,
cái ‘gân gà’ sẽ làm sụp đổ đế quốc Trung Hoa? Không ai có thể biết được
điều đó. Trước đây Trung Quốc đã đầu tư
vào đảo Hải Nam hàng trăm tỉ USD với mọi ưu đãi đặc biệt nhằm biến nơi đây
thành một trung tâm kinh tế tài chính như Hong Kong hay Singapore nhưng dự án
khổng lồ này có lẽ đã thất bại.
Bài học nào cho người
tranh đấu Việt Nam?
Điều ngộ nhận lớn nhất cần nói ngay là phong
trào phản kháng của người dân Hong Kong được tổ chức rất chặt chẽ và bài bản chứ
không phải không có tổ chức như nhiều người Việt suy đoán. Làm sao họ có thể
duy trì được các cuộc biểu tình trong 4 tháng qua và có lúc lên đến cả triệu
người nếu không có tổ chức? Chỉ cần lo nước uống cho chừng đấy con người cũng cần
đến một sự chuẩn bị rất chu đáo và ăn ý. Sự thành công của người dân Hong Kong
là do họ nhanh chóng đạt được đồng thuận với nhau từ trước (sự đồng thuận này
đơn giản và dễ thống nhất hơn hoàn cảnh Việt Nam rất nhiều) và sau đó là phân
công công việc rất hợp lý khiến không cần tổ chức nào ra mặt lãnh đạo để tránh
bị bắt bớ như hồi phong trào Dù Vàng năm 2014. Những khuôn mặt biểu tượng của
phong trào như Hoàng Chí Phong, La Quán Thông, Chu Đình (Joshua Wong, Agnes
Chow, Brian Leung, Nathan Law, Alex Chow, Andy Chan...) không phải tự
nhiên mà xuất hiện, họ được sự ủy nhiệm của các tổ chức chính trị đứng đằng sau
hậu trường. Như chúng tôi đã có dịp trình bày trước đây, cuộc phản kháng đang
diễn ra tại Hong Kong không đơn giản như chúng ta nghĩ mà đây là cuộc ‘đối đầu’
giữa chế độ Trung Quốc và toàn bộ các lực lượng chống Trung Quốc trên toàn thế
giới trong đó có cả các tỉ phú đến từ đại lục.
Hoàn cảnh, dân trí và mục tiêu của phong trào
phản kháng Hong Kong cũng rất khác Việt Nam. Người dân Hong Kong đã sống 99 năm
dưới chế độ bảo hộ của Anh quốc, một chế độ dân chủ bậc nhất trên thế giới vì vậy
tinh thần dân chủ đã có sẵn trong mỗi người Hong Kong. Mục tiêu của họ cũng rõ
ràng là muốn được sống tự do như trước đây bằng cách ‘độc lập’ với chế độ cộng
sản Trung Quốc. Mục tiêu này dù hoàn toàn chính đáng nhưng lại vô vọng vì không
bao giờ được Bắc Kinh chấp nhận. Tự do và độc tài như nước với lửa, không biết
là ai sẽ chiến thắng ai trong cuộc đối đầu ‘châu chấu đá xe’ này.
Phong trào dân chủ Việt Nam không thể có sự đồng
thuận như ở Hong Kong vì chúng ta là một quốc gia với gần 100 triệu dân trong
khi Hong Kong chỉ là một thành phố với 7 triệu dân. Tuy vậy chúng ta lại có thể
đạt được mục đích cuối cùng là dân chủ hóa đất nước trong khi Hong Kong thì
không.
Bài học lớn nhất mà chúng tôi nghĩ rằng người Việt
Nam nên rút ra từ khủng hoảng Hong Kong là cần ủng hộ cho một vài tổ chức chính
trị dân chủ đứng đắn để các tổ chức đó trở nên hùng mạnh và có thể đảm nhận vai
trò đầu tàu, hướng dẫn và lãnh đạo quần chúng khi thời cơ đến. Một tổ chức
chính trị dù đứng đắn, cố gắng và quyết tâm đến đâu cũng không thể làm gì được
nếu không nhận được sự ủng hộ và đồng tình của người dân Việt Nam. Dân chủ hóa
đất nước là công việc chung của tất cả mọi người dân chứ không phải việc riêng
của một tổ chức nào. Một ca sĩ đi hát để lấy tiền mà họ còn mong được khán giả
vỗ tay để hưng phấn. Một tổ chức mà không nhận được sự ủng hộ của người dân thì
đâu có thể kêu gọi hành động hay làm bất cứ điều gì?
Với những người tranh đấu thì cần biết rằng,
trong đấu tranh chính trị thì vấn đề quan trọng nhất vẫn là tổ chức. Quần chúng
chỉ xuống đường khi mọi khâu chuẩn bị đã được hoạch định và lên kế hoạch cụ thể,
rõ ràng. Các tổ chức chính trị có thể chỉ là một thiểu số nhỏ, nhưng khi thiểu
số nhỏ này bằng trí tuệ và sự đứng đắn đã thuyết phục được đa số trí thức và
các tổ chức xã hội dân sự thì họ có thể dẫn dắt và động viên được dư luận và quần
chúng. Quần chúng có thể căm phẫn chế độ độc tài và ủng hộ phong trào đấu tranh
nhưng đặc tính cơ bản của quần chúng là thực dụng, họ chỉ xuống đường vào phút
cuối khi biết thắng lợi là điều chắc chắn. Vậy nên, thuyết phục quần chúng và
sau đó là dẫn đường cho quần chúng luôn là công việc và trách nhiệm của giới
trí thức thông qua các tổ chức chính trị dân chủ.
Việt Hoàng (2/10/2019)