Nhìn vào người đứng đầu biết vận mệnh của đảng, của quốc gia (Song Chi)
"Giữa tình cảnh đất nước đang bị Trung Quốc o ép về mọi mặt, người
dân rất mong nhìn thấy một chính khách, một lãnh đạo quốc gia mạnh mẽ,
đầy bản lĩnh, dám ăn to nói lớn nghĩ lớn làm việc lớn, có tham vọng đưa
đất nước trở thành một cường quốc trong khu vực và không sợ hãi trước
bất cứ mưu đồ xâm lăng, thôn tính của bất cứ cường quốc nào, chứ không
phải cái vẻ khiêm nhường "nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn" như ông Trọng!". (Song Chi)
Cuối
cùng thì ông Tổng bí thư đảng cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng cũng
đã kiêm luôn chức danh Chủ tịch nước sau phiên họp của Quốc hội vào ngày
23/10 vừa qua.
Như
vậy, ngoại trừ ông Hồ Chí Minh, người sáng lập ra Đảng Cộng sản Việt
Nam cũng là Chủ tịch nước đầu tiên và giữ cương vị này trong một thời
gian dài (đến tháng 9/1969) và ông Trường Chinh, đang làm Chủ tịch Hội
đồng Nhà nước được bầu giữ cương vị Tổng bí thư thay cho ông Lê Duẩn qua
đời tháng 7/1986 và đảm nhiệm đến tháng 12/1986, đến nay mới có ông
Nguyễn Phú Trọng một mình ngồi luôn 2 ghế.
Vở
hài kịch độc diễn của ông Nguyễn Phú Trọng, người duy nhất có tên trong
danh sách để bầu Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam nhiệm
kỳ 2016-2021 đã hạ màn với kết quả : ông Nguyễn Phú Trọng trở thành Chủ
tịch nước với 99,79% phiếu (476/477 Đại biểu quốc hội, tức là chỉ có 1
người không bầu cho ông Trọng). Một tỷ lệ không tưởng, chỉ có trong
những quốc gia độc tài, ngu dân !
Nhưng
vở kịch độc diễn ấy cũng đã nói lên một điều, ông Trọng đã hoàn toàn
"chiến thắng" trong cuộc chiến tiêu diệt các đối thủ chính trị, và hoàn
toàn kiểm soát từ bên đảng cho tới Quốc hội bù nhìn !
Tháng
10/2012 khi đọc đọc diễn văn bế mạc Hội nghị lần thứ 6 Ban chấp hành
Trung ương Đảng, ông Nguyễn Phú Trọng đã không dấu được sự nghẹn ngào
uất ức vì đã không thể lật đổ được ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Mặc
cho bao nhiêu lời đồn đoán về một sự thay đổi nhân sự cấp cao trước đó,
ông Nguyễn Tấn Dũng thoát khỏi bị trừng phạt dù bị phê bình, thậm chí
"tên của người mà ai cũng biết là ai" còn không được đề cập đến, ông
Trương Tấn Sang khi đó là Chủ tịch nước trong một cuộc họp tiếp xúc cử
tri ở Thành phố Hồ Chí Minh đã gọi "một đồng chí trong Bộ chính trị
không bị thi hành kỷ luật" là "đồng chí X" (cái biệt danh "đồng chí X"
này đã gắn chết với ông Nguyễn Tấn Dũng suốt một thời gian dài trên các
trang blog, mạng xã hội). Nhớ lại hình ảnh ông Trọng khi đó để thấy ông
Trọng đã đi được một chặng đường dài, bây giờ thì chả có ai dám ngáng
đường ông !
Một con người thần phục Tàu và cực kỳ tham vọng quyền lực !
Gần
đây có hai nhân vật lãnh đạo, và từng là lãnh đạo, thuộc hàng top của
đảng cộng sản Việt Nam qua đời-Trần Đại Quang và Đỗ Mười. Trong lúc nhà
cầm quyền cho tổ chức tang lễ long trọng, rình rang, cho báo chí viết
những bài tụng ca hết lời về cuộc đời, về "thành tích cách mạng" của cả
hai, thì trên mạng xã hội và trong dư luận quần chúng chỉ thấy có những
cảm xúc vui mừng, hả hê, căm hận, khinh ghét... Bởi đối với lịch sử, đối
với đất nước, nhân dân, cả hai nhân vật này đều là những tội đồ, từng
gây ra bao tội ác, bao sai lầm cho dân cho nước.
Song,
có sự khác nhau trong nguyên nhân gây ra tội ác giữa thế hệ lãnh đạo
cộng sản thời kỳ đầu như Đỗ Mười (hay Hồ Chí Minh, Lê Duẩn-đã chết, Lê
Đức Anh-sắp chết...) và các thế hệ lãnh đạo gần đây từ cấp trung ương
như Trần Đại Quang, Nguyễn Tấn Dũng… cho tới đám quan chức địa phương.
Đó là, tội ác của Đỗ Mười và thế hệ cộng sản đời đầu là do cuồng tín,
cuồng đảng, dốt nát, không biết trời cao đất rộng là gì (nên mới có
những chuyện như quyết đánh miền Nam đến cùng, quyết cải tạo tư bản, cải
tạo công thương nghiệp, phát nát kinh tế, văn hóa miền Nam vì muốn biến
miền Nam thành giống như miền Bắc, mê muội tin vào tình đồng chí với
Liên Xô, Trung Quốc…) Còn tội ác của Trần Đại Quang và thế hệ cộng sản
sau này là do lòng tham vô đáy, họ không còn tin gì vào chủ nghĩa xã
hội, học thuyết Mác Lê hay lý tưởng của đảng, họ bảo vệ đảng, bảo vệ chế
độ là để bảo vệ những quyền lợi của mình và của con cháu mình, họ cũng
chẳng còn tin vào Nga hay Tàu nhưng vì hèn, vì sợ mất đảng, mất chế độ
mà quỵ lụy với Tàu…
Nhưng,
riêng ông Nguyễn Phú Trọng thì dường như lại có phần giống với thế hệ
lãnh đạo trước kia -vẫn bám vào lý luận Mác Lênin, bám vào chủ nghĩa xã
hội, đồng thời có nhiều nét nguy hiểm- một kẻ tham quyền lực nhưng bây
giờ lại có quyền lực tuyệt đối trong tay, hơn mọi lãnh đạo gần đây, và
sự thần phục Tàu tuyệt đối !
Một
mặt, Nguyễn Phú Trọng nhất nhất học theo Tập Cận Bình. Họ Tập có phong
trào chống tham nhũng "đả hổ, diệt ruồi, săn sói, quét muỗi" thì Nguyễn
Phú Trọng cũng nêu cao quyết tâm chống tham nhũng. Nhưng tham nhũng ở
Trung Quốc hay ở Việt Nam thì không thể nào tiêu diệt được, một khi hai
quốc gia này còn tồn tại mô hình thể chế chính trị độc tài độc đảng với
quyền lực của đảng cộng sản đứng trên cả luật pháp, tư pháp, hành pháp
lẫn truyền thông. Cho nên chống tham nhũng ở hai quốc gia này chỉ là
tiêu diệt phe cánh mà thôi. Trọng cũng học theo Tập tiêu diệt tất cả
những ai có nguy cơ ngáng đường hoặc có khả năng thay thế mình.
Hiện
tại ở Trung Quốc, quyền lực của Tập Cận Bình cực lớn. Việc tư tưởng của
Tập Cận Bình được đưa vào bản hiến pháp sửa đổi sau phiên họp của Đảng
Cộng sản Trung Quốc trong tháng 1/2018 đã đặt ông Tập ngang hàng với hai
cố lãnh đạo Trung Quốc là Mao Trạch Đông và Đặng Tiểu Bình. Chưa kể,
Đảng Cộng sản Trung Quốc hôm 25/02/2018 đã đề xuất bỏ điều khoản giới
hạn thời kỳ nắm quyền hai nhiệm kỳ của chủ tịch trong hiến pháp nước
này, mở đường cho ông Tập Cận Bình nắm quyền vĩnh viễn, chẳng khác nào
một ông Vua.
Nguyễn
Phú Trọng có lẽ cũng mơ có quyền lực lớn như thế, nhưng dù cho hiện tại
Trọng đã diệt hết mọi đối thủ chính trị và nắm cả hai chức danh, thì từ
tầm nhìn, tư duy, năng lực, cho tới bản lĩnh, ông Trọng vẫn cứ thua Tập
Cận Bình rất xa, và cũng không có được uy tín, thiện cảm hay sự kính nể
của dư luận nhân dân có hiểu biết, quan tâm về chính trị. Ông Trọng vẫn
bị "chết" với cái xú danh "Trọng lú" chả biết có từ bao giờ.
Mặc
khác, Nguyễn Phú Trọng lại thích tạo phong cách giản dị, liêm khiết, ăn
mặc xuề xòa như cách lãnh đạo thời kỳ đầu và cũng muốn được như Hồ Chí
Minh nên cho báo chí bơm thổi, tụng ca về mình, có những bài báo còn gọi
ông Trọng là "Người", là "Ngài", hơn cả Hồ Chí Minh hồi xưa chỉ được
gọi là "Người" !
Đó
là một con người như thế nào ? Bề ngoài thì ra vẻ khiêm nhường, khiêm
tốn, đạo đức, nhưng bên trong thì tham vọng quyền lực kinh hoàng. Bề
ngoài thì lì lì, như lú lẫn, nhưng bên trong thì nghĩ trăm mưu nghìn kế
diệt đối thủ, diệt tất cả những ai ngáng đường, lúc nào cũng "nghĩ mình
phận mỏng cánh chuồn", tuổi cao, sức yếu, tài không bao nhiêu, nhưng
nhất định không chịu nhường ghế mà cứ ngồi đó để đưa đất nước này đi
theo con đường chủ nghĩa xã hội "không biết đến hết thế kỷ này đã có hay
chưa". Mang tiếng là có chữ, ít gì cũng "Cử nhân Văn chương" Khoa Văn,
trường Đại học Tổng hợp Hà Nội, là Tiến sĩ ngành khoa học lịch sử ở Liên
Xô cũ, thực ra là Tiến sĩ ngành xây dựng đảng, rồi thì được phong là
Giáo Sư (bằng cấp lãnh đạo nước này lúc nào cũng rất to, chính trị gia
các nước nghe cứ mà phát sốt), nhưng cú đánh đầu tiên sau khi xưng Vương
là đánh vào một trí thức, đánh vào việc xuất bản sách nâng cao kiến
thức, mở rộng hiểu biết cho nhân dân ! Tiếp theo là kiên trì với những
dự luật bóp miệng dân như dự luật An ninh mạng !
Hình ảnh một chính khách, lãnh đạo quốc gia trông cũ kỹ, lạc hậu so với thế giới !
Một trong những bài báo nịnh bợ lộ liễu đăng trên một trang web rất khả nghi là thaotin.net viết về ông Trọng : "Chiếc áo cũ rách cổ tay và nhân cách giản dị của Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng" ! Thật
ra thời ông Hồ, ông Duẩn, thậm chí đến thời ông Linh, ca tụng lãnh đạo
ăn mặc giản dị, áo rách cũng còn hợp người hợp cảnh, còn thời đại bây
giờ lãnh đạo là phải ăn mặc cho tử tế, tác phong hiện đại, văn minh,
trông con người nhìn là biết có bản lĩnh, có đầu óc ; ngay như họ Tập
bây giờ cũng ăn mặc bệ vệ, đi đâu cũng có phu nhân sang trọng đi kèm,
vậy mà lũ bồi bút vẫn cố mà khen cái sự giản dị áo rách của ông Tổng !
Áo rách, áo cũ, tác phong quê mùa chỉ là tiểu tiết, đáng nói hơn, là đầu
óc, tư duy cũ kỹ, bảo thủ, lạc hậu của ông Trọng, mở miệng ra là lý
luận Mác Lênin, lý tưởng xã hội chủ nghĩa, sự ưu việt của đảng...
Chưa
kể, giữa tình cảnh đất nước đang bị Trung Quốc o ép về mọi mặt, người
dân rất mong nhìn thấy một chính khách, một lãnh đạo quốc gia mạnh mẽ,
đầy bản lĩnh, dám ăn to nói lớn nghĩ lớn làm việc lớn, có tham vọng đưa
đất nước trở thành một cường quốc trong khu vực và không sợ hãi trước
bất cứ mưu đồ xâm lăng, thôn tính của bất cứ cường quốc nào, chứ không
phải cái vẻ khiêm nhường "nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn" như ông Trọng !
Nhưng tất nhiên, một lãnh đạo như thế chỉ có thể tìm được trong một cơ
chế tự do, dân chủ với lá phiếu của người dân chứ không phải trong một
thể chế chính trị độc tài đang ở vào thời kỳ mục ruỗng như ở Việt Nam.
Và một con người do một thể chế như vậy tạo ra như ông Tổng Trọng, tất
cả thì giờ lẫn mưu mô dành để diệt phe này phe kia và nghĩ cách làm sao
để đảng cộng sản tồn tại lâu dài, kể cả dựa vào Trung Quốc, thì làm sao
mà dám nghĩ đến chuyện thay đổi, bỏ đảng, bỏ Tàu !
Nhìn
vào hình ảnh một lãnh đạo đảng, lãnh đạo quốc gia như thế, để thấy rằng
vận mệnh nước này còn tăm tối lâu, nếu như người dân không tỉnh thức !
Song Chi
Nguồn : RFA, 28/10/2018 (songchi's blog)