Cái chết của ông Trần Đại Quang và 'các đồng chí khác'...(Võ Thị Hảo)
Để người thân không phải khóc cho cái chết quá sớm vì 'một
loại virus hiếm và độc hại' hay vì miếng khác, cơn ớn lạnh
của các đồng chí đang ở trong bộ máy quyền lực có thể là
một sự cảnh tỉnh qua cái chết của ông Trần Đại Quang, vì dẫu
ông có chết tự nhiên vì bệnh thì bản thân ông dường như đã bị
'ghẻ lạnh' từ ngay khi ông đang là Chủ tịch nước. Họ nên tự
bảo vệ mình bằng cách cần tận dụng vị trí để xây dựng một
thể chế có dân chủ, minh bạch, có giám sát quyền lực và
chính họ sẽ được giám sát và bảo vệ bằng tự do ngôn luận và
nhân quyền. Đó mới là lá chắn bảo vệ vững chắc nhất cho mỗi
công dân. (Võ Thị Hảo)
Ông Trần Đại Quang đã chết vào sáng 21.09.2018...Tin từ UB
bảo vệ sức khỏe TƯ nói rất mập mờ: 'đồng chí đã mắc loại
virus hiếm và độc hại, trên thế giới chưa có thuốc chữa', đưa
về cái chết của ông trước khi nhà nước tung ra cáo phó.
Miếng 'virus hiếm':
Điều lạ là rất ít người ngạc nhiên về cái chết của ông.
Lâu nay đã có vô số lời đồn đoán rằng ông đã bị vô hiệu hóa
và đầu độc theo kiểu Nguyễn Bá Thanh trước đây. Đúng sai không
rõ, nhưng những dịp ông vắng mặt dài ngày đi chữa bệnh ở Nhật
đã được những trang 'lề dân' đưa tin, dù báo chí chính thống
im bặt. Trong những tháng gấn đây, gương mặt tiều tụy và dáng
đi kiệt sức của ông đã được dân mạng đưa cận cảnh kèm lời
bình luận về một cái chết không xa được báo trước.
Dưới thời cai trị của ông Trần Đại Quang, đặc biệt từ khi
ông làm Bộ trưởng công an năm 2011 rồi từ 2.04.2016 lên làm Chủ
tịch nước, nhân quyền và tự do ngôn luận bị đàn áp tàn bạo
tăng tốc. Đặc biệt nhất là công an giả dạng côn đồ cài cắm
vào những cuộc biểu tình ôn hòa để chính quyền lấy cớ đàn
áp dân. Công an cũng giả dạng côn đồ đi đánh đập những nhà bất
đồng chính kiến và dân oan khiếu kiện. Thậm chí công an và
quân đội còn kết hợp cùng nhau thành những đội quân mang vũ
khí hùng hậu chỉ để hỗ trợ doanh nghiệp cướp đất của dân,
buộc người dân phải dật dờ trôi dạt đầu đường xó chợ. Đến khi
dân khiếu kiện về cái sai của việc làm trái pháp luật của
chính quyền, doanh nghiệp và công an thì những người có trách
nhiệm thờ ơ, dân lại bị đánh đập, đàn áp tiếp với những tội
vu cáo là 'gây rối trật tự công cộng' với những bản án phi
pháp hết sức nặng nề và có những người phải tự thiêu vì quá
oan trái. Vụ án Đồng Tâm, Thủ Thiêm... chỉ là một vài trong
số những ví dụ khiến người dân phẫn nộ.
Ông Trần Đại Quang, đã hẳn là một trong những nhân vật quan
trọng tạo tác 'nền công an trị' nhấn chìm quốc gia này trong
đàn áp bất đồng chính kiến và bạo lực. Trong bức màn bưng
bít thông tin bí mật, có lần nào ông đã 'tỉnh giấc' và phát
biểu đôi lời đứng về phía dân chúng? Những gì ông và các cá
nhân trong hệ thống cầm quyền VN đã gây hại cho dân từ trước
đến nay đương nhiên sẽ được lịch sử ghi nhận và được phán xét
công bằng, như những bài học cần nhắc mãi để VN và nhân loại
cần nhận diện và ngăn chặn ngay từ ban đầu nền độc tài toàn
trị gây hậu họa cho dân.
Chết hay 'mất tích' hay bị thay thế?
Đáng tiếc là cái chết của ông Trần Đại Quang chưa hẳn là
một cái chết thông thường. Nghi vấn về cái chết của ông đặt ra
những câu hỏi quan trọng về thực trạng phân rã của hệ thống
cầm quyền, đặc biệt là đảng. Phải chăng, cái chết của ông là
của 'một trong những đồng chí khác' nằm trong hệ thống cầm
quyền, vốn đã bất thường nhưng còn bất thường hơn dưới thời
vai trò của Chính phủ và Chủ tịch nước, Quốc hội hoặc bên
trong là nhập làm một, hoặc bị chèn ép hoàn toàn lu mờ kể
từ sau Đại hội 12 của đảng CS VN, với sự lên ngôi cầm quyền
gần như tuyệt đối của nhóm ông Nguyễn Phú Trọng, sau khi ông
thống lĩnh cả ruột gan của hệ thống tổ chức đảng Bộ Công an
và Bộ quốc phòng?
Sau dồn dập những văn bản hợp tác hoàn toàn bất bình đẳng,
gây thiệt hại cho VN được ký kết giữa đảng CSVN và TQ, cho đến
việc thúc đẩy QH thông qua Luật đặc khu, đã thông qua luật An
ninh mạng, và gần đây nhất là việc cho lưu hành đồng Nhân dân
tệ TQ song song với đồng VN dưới danh nghĩa là 'ở vùng biên
giới', rồi chấp nhận cùng TQ khai thác biển Đông, trong khi rõ
ràng là để mặc cho TQ xâm lược biển , thì vai trò của Chủ
tịch nước và Thủ tướng CP, Quốc hội VN càng trở nên mờ nhạt.
Hồi 19.06.2018, ông được dư luận cho là đã bị 'bịt miệng', khi
phát biểu trước cử tri và báo chí rằng ủng hộ việc đưa luật
Biều tình ra QH xem xét. Lời nói của ông hoàn toàn không có gì
sai nhưng phải chăng sự sợ hãi của kẻ nắm quyền lực tuyệt
đối đã ép buộc ông phủ nhận lời ông đã nói và báo Tuoitre
Onleine đã phải đình bản oan uổng 3 tháng trời?
Ông Trần Đại Quang khi còn sống đã là một người ngoan trong hệ thống. Cũng như ông Đinh Thế Huynh
hay ông Phùng Quang Thanh...đang mất tích với lý do 'chữa bệnh'
đâu đó và khả năng là 'chết trong khi đang sống'. Đó là cái
chết tức tưởi của những 'đồng chí khác' dù họ vốn vấn ngoan.
Các đồng chí trong hệ thống cầm quyền tham nhũng, đã rất
nhiều đồng thuận với nhau để đàn áp dân, mỵ dân và ngu dân,
đồng thuận cùng bán rẻ đất nước. Các đồng chí ấy đã cùng
chia chác nhau, sát cánh bên nhau hưởng nhiều quyền lợi đen nhưng
đến một ngày vì những lý do nào đó các đồng chí bỗng dưng
không sát cánh với nhau nữa. Một số đồng chí liền trở thành
những 'đồng chí khác'.
Có thể chỉ vì 'đồng chí khác ấy đã biết quá nhiều. Biết
quá nhiều là tội lớn cần loại trừ, kể cả khi đồng chí ấy
'cắn rơm cắn cỏ' lạy lục ngoan thật là ngoan. Và khi đó xẩy ra
những cuộc ốm, cuộc mất tích, cuộc chết vì bệnh bất
thường...Đó là cái chết của 'những đồng chí khác'.
Cái đồng thuận và sát cánh vì lý tưởng đẹp mới là cái
đồng thuận lâu dài, vì trong đó những người đồng thuận và sát
cánh bên nhau vì những quyền lợi chung ấy chỉ là sự hy sinh
quyền lợi riêng vì đất nước, không phải dính sự nhầy nhụa của
những bàn tay đen chia chác dưới gầm bàn quyền lực và dự
án... Còn sự đồng thuận để chia chác lợi ích nhóm thì đương
nhiên rất dễ tan vỡ.
Của cải từ dân dù tha hồ róc xương đẽo cốt nhưng chẳng là
vô hạn. Những miếng mồi công quỹ treo lửng lơ trước mồm vô số
'con sói không đói nhưng hễ thấy mồi là nuốt chửng'. Có những
nhóm 'đồng chí sói nanh vuốt' dài hơn và cuộc chiến là một
mất một còn. Khi đó xẩy ra cái chết của 'những đồng chí
khác'.
Cuộc thay đổi nhân sự cấp tập từ trung ương tới địa phương
trên mọi lĩnh vực, rộng khắp, đặc biệt trong Bộ Công an và Quân
đội cũng không loại trừ 'cái chết, dù là theo nghĩa đen hay
nghĩa bóng của 'các đồng chí khác'. Những đồng chí tại vị
từ trước đã đành rất tệ, đụng đâu cũng có thể kết tội tham
nhũng và cố ý làm trái và có thể cách chức, hạ bệ ngon
lành, thậm chí đưa vào tù hoàn toàn không oan. Bởi vậy, việc
thay thế bằng những đồng chí mới, không phải giỏi hơn, trong
sạch hơn, mà là vì cánh hẩu hơn, là một việc quá dễ dàng mà
các đồng chí bị thay thế phải ngậm miệng, không dám 'á' lên
một tiếng. Giữ được miếng ăn và tài sản tham nhũng đã là may
lắm rồi với họ.
Và, người VN cũng như thế giới sẽ biết, sớm thôi, có bao
nhiêu đồng chí trong bộ máy mới là 'người lạ' được hà hơi từ
TQ lên nắm cính quyền VN để đảm bảo đường ray cho TQ tha hồ tung
tác.
Nếu 'các đồng chí khác' không tự vệ:
Cái chết hoặc nhiều kiểu biến mất của các 'đồng chí
khác', với lý do mập mờ là 'virus hiếm và độc hại' hoặc một
lý do nào khác, cho sự lên ngôi vị của một số đồng chí 'được
bình đẳng hơn các đồng chí khác', đương nhiên không ai có thể
thấm thía hơn những người đã và đang nắm hệ thống cầm quyền.
Khi cần, các đồng chí hết đợt này đến đợt khác có thể tặng
nhau một miếng ``virrus hiếm'. Cải cách ruộng đất chỉ là một
trong những ví dụ.
Có lẽ hơn ai hết, một số người trong bộ máy quyền lực,
trong đó là những người nắm vũ khí như quân đội và công an,
đang khóc cho ông Trần Đại Quang – thủ trưởng của họ - dù hầu
hết dân không có cảm hứng khóc ông.
Để người thân không phải khóc cho cái chết quá sớm vì 'một
loại virus hiếm và độc hại' hay vì miếng khác, cơn ớn lạnh
của các đồng chí đang ở trong bộ máy quyền lực có thể là
một sự cảnh tỉnh qua cái chết của ông Trần Đại Quang, vì dẫu
ông có chết tự nhiên vì bệnh thì bản thân ông dường như đã bị
'ghẻ lạnh' từ ngay khi ông đang là Chủ tịch nước. Họ nên tự
bảo vệ mình bằng cách cần tận dụng vị trí để xây dựng một
thể chế có dân chủ, minh bạch, có giám sát quyền lực và
chính họ sẽ được giám sát và bảo vệ bằng tự do ngôn luận và
nhân quyền. Đó mới là lá chắn bảo vệ vững chắc nhất cho mỗi
công dân.
RFA