Tại sao các Đảng cộng sản chưa bị giải thể? (Việt Nguyên)
Chủ nghĩa cộng sản đã hủy hoại tâm hồn và trí tuệ của con người, vết thương mà nó gây ray vẫn đang còn hiện hữu và sẽ kéo dài tại các quốc gia từng theo đuổi nó. VN sẽ mất nhiều thời gian để thức tỉnh và lôi kéo tâm trí người dân ra khỏi mớ hỗn độn đó. Vai trò của giới trí thức và những người còn quan tâm đến vận mệnh của dân tộc là rất lớn lao, nó đòi hỏi những cố gắng vượt bậc và sự kiên nhẫn trong nhiều thập kỷ.
Chuyến
đi qua các nước Âu Châu của Tổng thống Donald Trump chấm dứt bằng cuộc
gặp mặt với Tổng thống Nga V. Putin ngày 16/7/2018 đã cho thấy bộ mặt
chính trị thế giới đang thay đổi, không còn giản dị, tự do, cộng sản và
hậu cộng sản như thời Tổng thống Ronald Reagan. Các nước dân chủ cũng
thay đổi. Tổng thống V. Putin độc tài kiểm soát Nga, Chủ tịch Tập Cận
Bình trên đường thành chủ tịch Trung Quốc muôn năm. Ở các nước Thổ Nhĩ
Kỳ, Ba Lan, Hung Gia Lợi và Phi Luật Tân nền dân chủ trên đường thoái
hóa thành chế độ độc tài.
Thổ
Nhĩ Kỳ với Tổng thống Erdogan đã khiến Âu Châu cảnh giác vì những thủ
đoạn chính trị không khác gì thời Đức Quốc Xã : giam cầm, bắt bớ đối lập
chính trị, chỉ trích tự do ngôn luận, xem tất cả các tiếng nói đối lập
là “kẻ thù của quốc gia” “kẻ thù của nhân dân”, kiểm soát quốc hội,
không còn có sự cân bằng giữa hành pháp và lập pháp.
Tổng
thống Donald Trump với các thủ đoạn chính trị mua bán khi đương đầu với
các nước Gia Nã Đại và Âu Châu, đã làm thế giới giật mình nghĩ đến
Hitler. Đức Quốc Xã dùng chữ “báo chí nói láo” (Lugenpresse) khi đề cập
đến nền truyền thông. Tổng thống Trump xem giới truyền thông báo chí là
“Bọn loan tin vịt” (Fake news) và nói : “Bọn chúng không phải là kẻ thù
của tôi mà là kẻ thù của dân chúng Hoa Kỳ” không khác nào các chính
quyền cộng sản Trung Quốc và Việt Nam khi nói đến giới truyền thông đối
lập luôn luôn gọi : “kẻ thù của nhân dân”. Các tờ báo lớn Washington
Post và New York Times là kẻ thù cần phải được loại bỏ ra Twitter khi 70
triệu chương mục Twitter đã bị loại. Chính quyền Trump xem thường khoa
học nhất là về môi sinh (Bộ Trưởng Scott Pruitt bị bãi nhiệm nhưng tân
bộ trưởng không có lập trường tốt hơn), chính quyền Trump không có các
cố vấn khoa học đầy đủ như các chính quyền tiền nhiệm (ông Trump không
tin vào khoa học và các khoa học gia cũng không tin ông). Đức Quốc Xã
thời 1940 không tin vào khoa học nhất là khoa học Do Thái “của nhà bác
học Einstein” chỉ tin vào tinh thần khoa học của giới bình dân (Volk)
(Tổng thống Trump chỉ tin vào thiên tai, không có vấn đề nhân tai). Dân
Hoa Kỳ cũng chưa từng thấy các thủ đoạn đã được Tổng thống Trump dùng
trong chế độ dân chủ có trên 200 năm : đòi rút giấy phép các đài truyền
hình, báo chí, nhốt đối lập chính trị, gọi những người chỉ trích là lưu
manh, xem thường quyền của FBI và bộ tư pháp.
Hơn
các thế kỷ trước James Madison đã cảnh cáo : “Lương tâm không còn trong
chính quyền sao ?” lương tâm cần thiết để kiểm soát các nhà độc tài,
lương tri nằm trong đầu của mỗi người. Lương tri con người bị đàn áp
trong các chế độ cộng sản Đông Âu bùng lên sau khi chế độ Xô Viết sụp đổ
năm 1991. Chính quyền cộng sản Trung Quốc và Việt Nam vẫn nghĩ kiểm
soát truyền thông, kiểm soát báo chí cùng những chiến thuật mới với kỹ
thuật mạng lưới dùng “robot”, “Blot”, “dư luận viên” dùng các “tin vịt”
là có thể lung lay lương tri của người dân. Luật an ninh mạng là thử
thách cho những người dân Việt còn lương tri biết đâu là lẽ phải.
Giải
thể đảng cộng sản là phương pháp duy nhất để đem lại dân chủ tự do. Bài
học Đông Âu sau khi các chế độ cộng sản sụp đổ là một bài học lịch sử
nhưng các chế độ cộng sản còn lại, Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn, Cuba
vẫn còn đứng vững một phần vì những biện pháp đàn áp của bộ máy tàn bạo
của chế độ cộng sản một phần vì thế giới bước qua giai đoạn mới, quyền
lợi và tiền bạc đứng trên tư duy. Nhà văn Ba Lan Witold Szablowski đã
viết cuốn sách với những chuyện thật trong các xã hội hậu cộng sản và
cộng sản “Các con gấu nhảy múa” : “Các chuyện thật về những người dân
còn luyến tiếc đời sống dưới chế độ độc tài”. Ông Szablowski đã đi du
lịch qua các nước chư hầu Xô Viết, chúng ta gọi là các nước hậu cộng sản
còn ông gọi nhẹ nhàng hơn “những vùng đất thay đổi chế độ” bắt đầu là
Cuba, (hơi không đúng vì Cuba chưa đổi chế độ cộng sản) ông mướn xe hay
đề nghị cho các người Cuba đi quá giang từ nông dân, lính, cảnh sát, bác
sĩ, y tá, linh mục và trẻ em đi đến trường. Nhà độc tài Fidel Castro
đang hấp hối, chế độ cộng sản có thể thay đổi nhưng vẫn còn nhiều người
yêu Fidel. Một bà Cuba da đen có học, thông minh vẫn tin là Fidel Castro
đã giải phóng Cuba thoát ách nô lệ Hoa Kỳ : (Bộ máy tuyên truyền của
Castro không thua gì cộng sản Hà Nội !) “Nhờ chủ tịch, chúng tôi là quốc
gia cuối cùng không còn bị Hoa Kỳ cầm dây dắt. Chúng tôi có nền giáo
dục mạnh và y tế tốt không ai chết đói ở đây. Chỉ cần nhìn vào Dominica
hay Haiti, họ đói vì vẫn còn bị Hoa Kỳ cầm dây xích !” Những người khác
đợi ngày Fidel Castro chết, chế độ thay đổi nhưng vẫn không tin vào tự
do sau Fidel. “Chế độ cộng sản hiển nhiên thất bại nhưng họ không thể
đưa chế độ tư bản vào trong một đêm giống như những người đang chết đói
bổng nhiên được ăn 5 cái bánh Hamburger một lúc, bao tử của họ không thể
tiêu hóa được”.
Hàng
triệu đảng viên đảng cộng sản Việt Nam và cộng sản Trung Quốc đã biết
chế độ cộng sản sai lầm, tin tức khó bị che đậy, mạng lưới thông tin đã
đưa tin tức cập nhật nhưng họ đã nhìn thấy hàng triệu đảng viên các đảng
cộng sản Đông Âu và Nga mất việc làm ổn định và hưu bổng, một trong
những lý do che mờ lương tri khiến họ không trả thẻ đảng. Xã hội hậu
cộng sản Sô Viết và Đông Âu đã cho thấy công xã, hãng xưởng, hầm mỏ phải
đóng cửa, công nhân, nông dân thất nghiệp, đảng viên mất tiền hưu bổng.
Công nhân nhờ tự do chạy qua các nước ngoài làm thợ giặt, nhặt trái
cây, thợ hàn, thợ ống nước, tài xế taxi hay sống trên đường phố…
Szablowski
gặp phản ứng chung của các nông dân làm trong các nông xã : không ai
còn muốn làm vườn làm ruộng sau nhiều thập niên bị chính quyền cộng sản
ép buộc, họ không còn nghị lực để làm việc cho chính họ. Giống như những
con trâu cày bị quất bằng roi khi con trâu được thả ra chúng không còn
sức và không còn muốn cày. Một bà người Ukraine 60 tuổi tên Chermak tâm
sự với ông Szablowski : khi nông xã ở làng đóng cửa chồng bà được cho
hai mẫu rưỡi đất nhưng ông không cảm thấy còn muốn làm ruộng vườn chỉ
muốn uống rượu ! Không may là cả nước Ukraine cũng giống gia đình tôi,
hoặc đi nước ngoài làm việc chăm chỉ hoặc ở lại làng, ngồi dưới gốc cây
lê cầm gậy đập mạnh vào cây hy vọng trái lê sẽ rụng xuống”. Câu chuyện
có vẽ khôi hài nhưng có thật của xã hội hậu cộng sản (không khác nào
Việt Nam !).
Hồn
ma cộng sản không biết mất hẳn ở các nước hậu cộng sản Đông Âu. Ở Gori,
Georgia quê hương của Stalin, ông Szablowski đến viếng viện bảo tàng
Stalin nơi đây giữ lại tất cả vinh quang tàn tích của chế độ Sô Viết như
một đền thờ. Một nữ nhân viên làm việc ở đây đã bày tỏ ý kiến : “Khi
tôi còn học trường cao đẳng tôi được dạy Stalin là nhà lãnh đạo xuất
chúng, nay chế độ thay đổi tôi dạy sinh viên Stalin là tên độc tài, kẻ
tội đồ gây nhiều tội ác. Tôi không nghĩ là đúng, chính sách tái định cư
là để dân sống trong hòa bình, tàn sát đã xảy ra không vì chính sách mà
vì trùm mật vụ Beria. Nạn đói ở Ukraine ? Đó là vì thiên tai,” ý kiến
của cô đã khiến người viết nghĩ đến những bào chữa của cộng sản Việt Nam
và cộng sản Trung Quốc về những tội ác cải cách ruộng đất, Mậu Thân và
Thiên An Môn. Ông Hồ và ông Mao hoàn toàn vô tội, lãnh đạo anh minh, tất
cả là vì cán bộ thi hành sai lầm chính sách !
Nhớ
lại thời Xô Viết, bà bày tỏ tiếp : “Dân chúng đã mất trí. Hãy nhớ lại
thời liên bang Xô Viết, ai cũng có việc làm. Trẻ con đi học miễn phí”.
Nhớ
lại chế độ cộng sản ngu xuẩn, ông Szablowski nghĩ là thời trước quan hệ
giữa người dân tốt hơn bây giờ, khi không có điện thoại thông minh, dân
có nhiều giờ nói chuyện với nhau bạn bè thăm nhau nhiều hơn (ở điểm này
ông đã lầm lẫn giữa thời đại truyền thông kỹ thuật và thời cộng sản,
trong xã hội cộng sản con người luôn luôn nghi ngờ nhau và có nhiều thì
giờ để báo cáo hơn là thăm viếng !) Điểm này của Szablowski cho thấy
những người đã sống dưới chế độ cộng sản lại nuối tiếc quá khứ, sống
trong mộng, vật chất thiếu thốn sống chung đụng trong những cư xá chật
hẹp, ở nơi làm việc công nhân không sản xuất luôn luôn bên tai phải nghe
những lời tuyên truyền của cán bộ với chính sách vô sản không có giờ
nghe nhạc ! Con người chỉ nhớ những kỷ niệm tốt !
Hệ
thống tư bản, nhất là ở Nga sau 1991, hậu cộng sản Đông Âu và Trung
Quốc, không phải là tư bản thật. Tư hữu hóa hãng xưởng vào tay một nhóm
quyền lực, một bọn độc quyền từ tài chính đến quyền lực vì vậy công nhân
đã nhớ thời Xô Viết. Không thất nghiệp, có tiền để dành, có tiền hưu, y
tế bảo đảm, giáo dục miễn phí. Điều nguy hiểm là nỗi tiếc nuối chế độ
gia tăng trong các thành phần trẻ tuổi sinh sau thời Xô Viết sụp đổ.
Thống kê năm 2016 cho thấy 27% thanh niên 18 đến 24 tuổi và 85% người
trên 65 tuổi đã cho sự sụp đổ của Xô Viết là một sai lầm (không khác gì
đảng viên cộng sản Việt Nam sợ mất quyền lợi đảng). Nuối tiếc chế độ Xô
Viết hiện ra mọi nơi trong nước Nga của Putin từ chương trình truyền
hình, ca nhạc, quần áo, nhãn hiệu rượu, kẹo bánh, đồ chơi, trẻ em .v.v…
Giản dị là nhiều người không thích ứng với xã hội mới, họ giống những
con gấu ở vùng Tây Nam Bảo Gia Lợi. (gấu là biểu tượng của Nga, Rồng là
biểu tượng của Trung Quốc).
Những
con gấu nhảy múa được Witold Szablowski ví với người dân sống trong xã
hội cộng sản. Công viên gấu nhảy múa ở Âu Châu là nơi nuôi gấu lớn nhất
sau khi gấu được cứu từ những thợ săn, ở thành phố Belitsa trên rặng núi
Rita vùng Tây Nam Bảo Gia Lợi, công viên là nơi du khách thăm viếng
nhiều nhất. Công viên được quản lý bởi hội săn sóc súc vật Four Paws
(Bốn móng) từ năm 1990 sau khi các chế độ cộng sản sụp đổ. Hội hy vọng
là những con gấu này cũng sẽ hưởng được tự do như những người dân sau
chế độ cộng sản !
Từ
nhiều thế kỷ, các gấu con bị bắt từ gấu mẹ, được nuôi và huấn luyện,
dạy gấu nhảy với dây xỏ mũi, bắt gấu nhảy trên tấm kim loại nóng bỏng.
Chủ gấu đánh gấu bể răng. Gấu được nhảy và làm trò xiếc, bắt chước các
diễn viên nổi tiếng được người nuôi đấm bóp bù lại khổ hình gấu phải
chịu. Dân trong làng thích xem gấu nhảy, một giải trí hiếm ở các làng
không có đài truyền hình hay các phương tiện giải trí khác.
Gấu
được dạy những phong tục tập quán của con người, sống như người với
bánh mì trắng, uống rượu, làm việc quanh năm ngay cả mùa đông là mùa gấu
ngủ. Gấu dần dần mất bản năng thiên nhiên, quên ngủ mùa đông, quên khả
năng đi săn, đi tìm đồ ăn, khả năng quyến rũ gấu khác phái, gấu quên cả
cách di chuyển tự do chỉ đợi xích xiềng dẫn dắt ! Hội súc vật Four Paws
khám phá ra là các con gấu và thú vật từ trước đến nay không biết tự do
là gì thì không dễ dạy sống tự do. Trong sách Witold Szablowski đã ví
những con gấu vùng Belitsa được giải phóng giống như dân Đông Âu đã sống
quá lâu dưới chế độ cộng sản.
Những
người nuôi gấu học được bài học : “Những con gấu được giải thoát về
nuôi phải được tự do từ từ, sau vài ngày ở trong động nhân tạo gấu sẽ
quen dần, trước hết là gỡ dây ở lỗ mũi, sau vài ngày gấu được ở trong
vườn có hàng rào ngăn cách với các con gấu khác. Các gấu mới đến dần dần
ngửi được mùi các gấu khác, nhìn thấy bạn, ăn gần bạn nhưng không được
tiếp cận mật thiết, bản tính thiên nhiên trở lại, gấu từ từ đi săn mồi
và ngủ trong mùa đông”. Bị giam cầm lâu, gấu có tâm trạng của người tù,
khi thấy người chúng sẽ đứng lên nhảy múa. Khi được thả về rừng, gấu
thiếu khả năng sống còn hoặc là chết vì lạnh hoặc bị con gấu khác tấn
công, gấu phải lục thùng rác tìm thức ăn và bị người bắn chết.
Các
ông bà chủ của các con gấu bị bắt làm xiếc, nhớ gấu và cảm thấy mình
không làm lỗi gì (giống cán bộ cộng sản !) Họ cảm thấy là họ đã yêu gấu
và xem gấu như người trong gia đình !
Chính
nhà văn Szablowski và ký giả Bảo Gia Lợi Krasimir Krumov ở Warsaw Ba
Lan cũng có cảm tưởng như mấy con gấu khi các nước Đông Âu thoát vòng
cộng sản : “chúng tôi có cảm tưởng như sống trong phòng thí nghiệm. Kể
từ giai đoạn chuyển tiếp từ xã hội chủ nghĩa qua dân chủ bắt đầu ở Ba
Lan năm 1989, đời sống chúng tôi trở thành dự án nghiên cứu tự do. Tự do
là gì, xử dụng tự do đã có được như thế nào và cái giá phải trả cho tự
do ? Chúng tôi học được là những con người tự do biết tự lo cho chính
mình, cho xã hội, cho tương lai, ăn uống, ngủ v.v… còn chính quyền xã
hội chủ nghĩa luôn luôn dòm ngó vào đời sống riêng tư của người dân từ
giường ngủ cho tới bữa ăn.”
Giải
thể chế độ cộng sản, tiếng kêu gọi của những người có lương tri đang
đụng phải bức tường chủ nghĩa quốc gia quá khích. Ở Việt Nam và Trung
Quốc, chủ thuyết Khổng Tử bị Tâp Cận Bình xuyên tạc qua các viện Khổng
Tử, Tập Cận Bình chỉ hô hào “Trị quốc, Bình thiên hạ” “trên Vua dưới
Tôi” để giữ chế độ độc tài trong đó con người là nô lệ. “Nhân, Nghĩa,
Lễ, Trí, Tín” và “Thượng bất chính, hạ tất loạn” những lời dạy đúng này
của ngài bị bỏ qua. Tội nghiệp Khổng Tử !
Việt Nguyên
Nguồn : Người Việt, 25/07/2018