Dứt khoát không trung thành mù quáng với đảng cộng sản (Trung Nguyễn)
Tôi viết bài này để các anh em trong quân đội, công an đọc, nhất là
các anh em trong Lực lượng 47 đọc và cùng thảo luận trong các đơn vị
quân đội mà các anh em đang công tác. Tôi không phải là “thế lực thù
địch” mà là đồng đội của các anh em. Nhiều bà con, họ hàng, bạn bè của
tôi đang là sỹ quan. Nếu có giặc đến thì tôi là người cầm súng cùng với
anh em bảo vệ đất nước chứ không phải những người đang rao giảng cho các
anh em về lòng trung thành với đảng cộng sản.
Mới đây, một quan chức và cũng là một trí thức xã hội chủ nghĩa là Thượng tướng – Bộ trưởng công an Tô Lâm có viết một bài dài trên các báo công an. Dù bài viết dài nhưng nội dung bài viết vẫn chỉ xoay quanh ý chính là lực lượng công an phải trung thành với đảng cộng sản: “công an chỉ biết còn đảng [cộng sản] thì còn mình”.
Hẳn là giới lãnh đạo cộng sản rất yên lòng khi nghe hết tướng quân
đội lại đến tướng công an bày tỏ lòng trung thành với họ. Giới lãnh đạo
thì vậy, thế còn các anh em lính trẻ thì sao? Tôi vẫn nghĩ cần phải chỉ
ra cho các anh em trẻ trong lực lượng vũ trang, gồm cả quân đội và công
an, thấy rõ các anh em cần phải trung thành với ai.
Dân trả lương cho lực lượng vũ trang chứ không phải đảng cộng sản
Đầu tiên, cần khẳng định rõ ràng rằng tiền lương, tiền phụ cấp, và
mọi thứ bổng lộc khác mà sỹ quan quân đội, công an được hưởng đều là từ
tiền thuế của dân. Giới lãnh đạo cộng sản hoàn toàn không có gì để cho
các anh em cả. Chính họ tự nhận là họ thuộc tầng lớp vô sản, không hề sở
hữu tài sản gì, đi làm cách mạng để “bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay
mình” (lời Quốc Tế Ca).
Để có tiền trả lương nhằm mua sự trung thành của các anh em, giới
lãnh đạo cộng sản không ngần ngại tăng thuế phí vô tội vạ gây gánh nặng
và oán thán cho dân khắp nơi. Các anh em có thể thấy vui khi thấy tiền
lương mình tăng một chút nhưng bù lại, gia đình, họ hàng và chính anh em
phải trả tiền đổ xăng cao hơn, mua đồ mắc hơn vì các sắc thuế đều tăng.
Cái tuyệt chiêu này gọi là “lấy mỡ nó rán nó”. Giới lãnh đạo cộng sản
bắt con em nhân dân đi nghĩa vụ công an, quân đội, rồi lấy tiền thuế
của nhân dân đóng trả lương cho con em nhân dân để đi làm “công cụ bạo
lực” bảo vệ “chính quyền cách mạng” cho họ. Thật quá sức “tài tình” và
“khéo léo”!
Dân không chỉ đóng thuế để nuôi lực lượng vũ trang mà còn nuôi cả bộ
máy đảng cộng sản. Luật Ngân sách nhà nước ghi rõ là bảo đảm kinh phí
cho đảng cộng sản và mặt trận tổ quốc. Giới lãnh đạo cộng sản tự xưng là
đại diện cho nhân dân lao động nhưng họ không hề lao động mà ăn bám vào
đồng thuế đẫm mồ hôi nước mắt của nhân dân, của chính họ hàng, người
thân, bạn bè các anh em lính tráng.
Nếu dân không phải nuôi bộ máy đảng cộng sản, mặt trận ăn bám thì
tiền lương dành cho quân đội, công an đã cao hơn nhiều, và quân đội đã
có thể có tiền để mua được nhiều trang thiết bị, vũ khí hiện đại hơn.
Vậy thì lý do gì để anh em lính tráng trung thành với họ?
Sao dám giao tính mạng cho những người không biết đánh trận?
Giới lãnh đạo cộng sản nói chung, các tướng lãnh công an, quân đội
nói riêng, đòi hỏi các anh em lính tráng phải trung thành với họ. Thế
thì một câu hỏi đặt ra là khả năng cầm quân đánh trận của họ đến đâu.
Nếu để ý tin tức một chút thì anh em sẽ thấy là giới lãnh đạo cộng
sản không có khả năng bảo vệ đất nước. Ví dụ là tháng 7/2017, công ty
Repsol phải rút khỏi dự án Cá Rồng Đỏ trong vùng biển đặc quyền kinh tế
của Việt Nam do áp lực quân sự từ Trung Quốc. Tướng lãnh Việt Nam không
thấy nói cho dân biết kế sách bảo vệ đất nước thế nào mà chỉ thấy đòi
kinh doanh kiếm tiền, đòi “phong tướng” nếu không thì sẽ “tâm tư”, theo
lời trần tình của ông cựu Bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh.
Hiện tại thì các tướng lãnh quân đội, công an đang suy nghĩ làm sao
đè bẹp được ý chí phản kháng của người dân Đồng Tâm và cướp đất của dân
Đồng Tâm, Hà Nội được êm thắm. Những tướng tá như vậy có đáng để anh em
trung thành?
Xa hơn, ngày 14/3/1988, 64 chiến sỹ hải quân Việt Nam chết thảm tại
đảo Gạc Ma vì “lãnh đạo cấp cao” của đảng cộng sản ra lệnh cho bộ đội
không được nổ súng chống lại quân xâm lược. Đây là theo lời tiết lộ của
tướng Lê Mã Lương và clip vẫn còn đầy trên Youtube.
Chưa kể là sau này, tất cả những người lính chiến đấu với quân xâm
lược Trung Quốc ở cả mặt trận biên giới phía Bắc từ năm 1979 đều bị
truyền thông, lịch sử đảng cộng sản lãng quên. Bia tưởng niệm bị đục bỏ.
Những người dân đi tưởng niệm các liệt sỹ hi sinh vì nước thì bị đánh
đập, đe dọa.
Những cựu chiến binh ở chiến trường Campuchia từ năm 1979 cũng bất
bình như vậy. Họ cũng chiến đấu để bảo vệ quốc gia nhưng giới lãnh đạo
cộng sản vì muốn làm người em tốt của Trung Cộng nên đã xóa bỏ lịch sử.
Ngay cả cái gọi là “Cuộc tổng tấn công và nổi dậy Mậu Thân 1968” đang
được kỷ niệm rầm rộ, anh em cũng thấy là giới lãnh đạo cộng sản dù biết
là đánh không thắng nhưng vẫn xua lính vào chỗ chết. Không hề có chuyện
dân đồng tình với đảng cộng sản và “nổi dậy”. Việc những hình ảnh chết
chóc của cuộc chiến tác động đến dư luận Mỹ đòi hỏi rút quân về nước
hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ. Anh em có thể đọc thêm cuốn “Điệp
viên yêu chúng ta” (The spy who loved us) của Thomas Bass nói về điệp
viên Phạm Xuân Ẩn để có thêm thông tin.
Do đó, nếu trung thành với giới lãnh đạo cộng sản thì anh em nên
chuẩn bị tinh thần là sẽ có thể chết tức tưởi vì có súng đạn trong tay
cũng không được bắn, hay biết là không thể đánh mà vẫn bị ép vào chỗ
chết, và có chết thì sẽ bị lãng quên. Suy cho cùng, anh em chỉ là “công
cụ bạo lực” cho họ, không dùng được nữa thì vứt bỏ. Anh em đừng mong là
khi chết anh em sẽ được chôn cùng họ ở nghĩa trang cao cấp Mai Dịch hay
nghĩa trang Yên Trung 1,400 tỷ.
Nếu tôi ở vào vị trí như 64 chiến sỹ hải quân ở Gạc Ma, chắc chắn tôi
sẽ chống lệnh của “lãnh đạo cấp cao” và bắn trả quân xâm lược Trung
Quốc. Thật sự tôi không tán thành cái chết cam chịu tuân phục cấp trên
mù quáng như vậy.
Đảng cộng sản và bác Hồ không “đẻ” ra anh em
Một ngụy biện thường thấy của các “giáo sư tiến sỹ” xã hội chủ nghĩa
như ông Tô Lâm là bác Hồ và đảng cộng sản đã thành lập ra quân đội nhân
dân và công an nhân dân thì quân đội và công an phải trung thành với
đảng cộng sản.
Cần phải nói ngay rằng đây là chuyện giả dối. Những người lính đầu
tiên gia nhập đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân là để giải phóng
đất nước khỏi thực dân và phát-xít chứ không phải gia nhập quân đội để
bảo vệ quyền lợi cho riêng đảng phái nào. Anh em cứ đọc 10 lời thề đầu
tiên của đội là sẽ rõ. Bản thân ông Hồ cũng khẳng định quân đội “trung
với nước, hiếu với dân”. Chuyện “trung với đảng, hiếu với dân” là lời lẽ
bịa đặt của giới lãnh đạo cộng sản.
Nếu lúc đó giới lãnh đạo cộng sản “huỵch toẹt” là họ chỉ lợi dụng
xương máu anh em trong quân đội để thâu tóm quyền lực và quyền lợi, biến
“trung với nước” thành “trung với đảng” thì chắc chắn không có ai theo
họ làm cách mạng hết.
Chính ông Lê Kiên Thành, con trai của cố Tổng bí thư đảng cộng sản Lê
Duẩn, trong bài viết mới đây đã công nhận 90% liệt sỹ nằm lại Trường
Sơn không phải là đảng viên cộng sản mà họ vẫn chết vì [điều mà họ tin
là] lợi ích dân tộc. Thắng lợi chiến tranh hay cách mạng gì thì cũng là
do dân hy sinh là chính mà thôi. Giới lãnh đạo cộng sản nhận vơ hết công
trạng của họ rồi bắt anh em lính tráng phải trung thành với họ là
chuyện gian trá.
Nhân dân không biết ra lệnh
Mọi văn kiện của đảng cộng sản hay như bài viết mới đây của ông Tô
Lâm đều thêm “nhân dân” vào sau phần “trung thành với Đảng, Nhà nước”
cho dân đỡ tủi. Thế nhưng “nhân dân” là một khái niệm rất tổng quát.
Liệu có người dân cụ thể nào có thể ra lệnh cho quân đội, công an hay
không? Đó thực sự chỉ là một trò mị dân.
Ở các nước thật sự “dân chủ, công bằng, văn minh”, lực lượng vũ trang
chỉ trung thành với Hiến pháp, và qua đó lực lượng vũ trang trung thành
với nhân dân một cách thực chất. Lực lượng vũ trang chấp hành mệnh lệnh
của người lãnh đạo được dân bầu ra qua bầu cử đa đảng tự do và công
bằng. Tuy nhiên, nếu người lãnh đạo đó vượt quyền hạn do Hiến pháp trao
cho và ra lệnh cho lực lượng vũ trang đàn áp dân thì lực lượng vũ trang
có quyền từ chối không chấp hành mệnh lệnh.
Ở Việt Nam, lực lượng vũ trang “nhân dân” đi đánh đập những người dân
tưởng niệm những liệt sỹ đã chống giặc Tàu xâm lược, đánh những người
dân đi khiếu kiện đất đai như cụ Lê Đình Kình, đi kinh doanh bất chấp
luật pháp để kiếm tiền như vụ Vũ nhôm… Xương máu các anh em chiến sỹ bị
lợi dụng, lạm dụng chỉ để bảo vệ cái ghế bất hợp pháp của đảng cầm
quyền, làm đầy túi tham cho họ.
Nhắn nhủ
Tôi viết bài này để các anh em trong quân đội, công an đọc, nhất là
các anh em trong Lực lượng 47 đọc và cùng thảo luận trong các đơn vị
quân đội mà các anh em đang công tác. Tôi không phải là “thế lực thù
địch” mà là đồng đội của các anh em. Nhiều bà con, họ hàng, bạn bè của
tôi đang là sỹ quan. Nếu có giặc đến thì tôi là người cầm súng cùng với
anh em bảo vệ đất nước chứ không phải những người đang rao giảng cho các
anh em về lòng trung thành với đảng cộng sản.
Giới lãnh đạo cộng sản ngoài chuyện bất lực trong việc bảo vệ chủ
quyền quốc gia, còn tỏ ra bất lực trong việc phát triển kinh tế. Đơn cử
như chuyện phát triển công nghiệp ô tô là một sản phẩm cực kỳ quan trọng
trong việc công nghiệp hóa thành công thì đến giờ này Bộ Công thương và
Bộ Tài chính vẫn cãi nhau ỏm tỏi về việc áp dụng thuế cho ô tô như thế
nào. Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc thì ra lệnh tính cả nền kinh tế ngầm vào
GDP để GDP cao hơn, và có thể vay nợ nhiều hơn. Đảng cộng sản tiếp tục
cầm quyền bất hợp pháp không do dân bầu thì đất nước tiếp tục lụn bại về
kinh tế, và qua đó gây suy giảm khả năng chiến đấu của lực lượng vũ
trang vì không có tiền mua sắm trang thiết bị, vũ khí.
Nếu giới lãnh đạo cộng sản không thay đổi sang dân chủ thực chất thì
cuối cùng chắc chắn sẽ có biến động chính trị – xã hội lớn. Khi đó, hẳn
anh em đã biết phải đứng về phía ai, nhân dân hay giới lãnh đạo cộng
sản?
Tiếng Dân