Nợ? Không lo! Đã có dân trả (Trân Văn)
Đến giờ đã có khá nhiều dấu hiệu cho thấy, dự án khai thác bauxite ở
Tây Nguyên trở thành “chủ trương lớn của Đảng CSVN”, gây ra đủ loại
thiệt hại nghiêm trọng cho kinh tế - xã hội – môi trường, không đơn
thuần là vì ngu dốt.
11 bộ (Kế hoạch – Đầu tư, Tài nguyên - Môi trường, Khoa học - Công
nghệ, Giao thông - Vận tải, Nông nghiệp - Phát triển nông thôn, Thông
tin - Truyền thông, Công Thương, Tài chính, Quốc phòng, Công an, Xây
dựng), chính quyền hai tỉnh Lâm Đồng, Đắk Nông và hai tập đoàn nhà nước
là Than – Khoáng sản (TKV), Điện lực (EVN), vẫn chưa khảo sát xong và
chưa có báo cáo cuối cùng về dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên.
Theo chỉ đạo của Thủ tướng Việt Nam thì 11 bộ, chính quyền hai tỉnh
Lâm Đồng, Đắk Nông và TVN, EVN sẽ phải kháo sát, báo cáo về năm khía
cạnh có liên quan tới dự án này: Chủ trương, hiệu quả sử dụng vốn, công
nghệ, thị trường, sản phẩm.
Bởi Thủ tướng Việt Nam không ấn định thời gian nên chưa rõ bao giờ sẽ
có báo cáo chính thức (?), sau đó báo cáo có được công bố rộng rãi hay
không (?) và quan trọng nhất là có thừa nhận sai lầm, đồng thời có truy
cứu trách nhiệm những cá nhân chủ trương và thúc đẩy việc khai thác
bauxite ở Tây Nguyên hay không?
***
Dựa trên kết quả khảo sát của giới địa chất Liên Xô - xác định trữ
lượng bauxite ở khu vực Tây Nguyên khoảng tám tỉ tấn, năm 2001, Ban Chấp
hành Trung ương (BCH TƯ) của Đảng CSVN khóa 9, xác định phải khai thác
bauxite ở Tây Nguyên và nhấn mạnh đó là “chủ trương lớn” của đảng này.
Sau đó, Ban Chấp hành Trung ương của Đảng CSVN khóa 10 tái tuyên bố,
khai thác bauxite ở Tây Nguyên là “chủ trương nhất quán” của giới lãnh
đạo Đảng CSVN.
Không chỉ các chuyên gia, trí thức, báo giới, một số tôn giáo, dân
chúng mà nhiều cựu viên chức cao cấp của chính quyền CSVN đã cùng lên
tiếng ngăn cản việc thực hiện kế hoạch khai thác bauxite ở Tây Nguyên.
Đã có rất nhiều phân tích cặn kẽ cho thấy, nếu thực hiện dự án khai thác
bauxite ở Tây Nguyên, Việt Nam sẽ chìm trong nợ, môi trường – hệ sinh
thái ở khu vực Tây Nguyên sẽ bị hủy diệt, Tây Nguyên sẽ thiếu cả nước
lẫn điện, hàng tỉ tấn bùn đỏ do khai thác bauxite thải ra sẽ là một quả
bom bùn lơ lửng trên đầu miền Nam, chưa kể nó còn mở toang cửa cho công
nhân Trung Quốc tràn vào, cư trú tại một trong những khu vực trọng yếu
về an ninh, quốc phòng,…
Bất chấp các khuyến cáo và phân tích thiệt hơn, cuối năm 2007, ông
Nguyễn Tấn Dũng, lúc đó là Thủ tướng Việt Nam vẫn phê duyệt kế hoạch
khai thác bauxite tại Tây Nguyên. Tổng vốn đầu tư trong hai năm từ 2007
đến 2029 là 3,1 tỉ Mỹ kim.
***
Sau khi ngốn hết 15.415 tỉ đồng, Nhà máy Alumin Tân Rai ở Lâm Đồng
bắt đầu được vận hành vào tháng 3 năm 2013 và chỉ tính đến tháng 9 năm
ngoái, nhà máy này đã lỗ khoảng 3.700 tỉ đồng. Tương tự, sau khi ngốn
hết 16.821 tỉ đồng, Nhà máy Alumin Nhân Cơ ở Đắk Nông bắt đầu vận hành
vào tháng 11 năm ngoái. Đến tháng 8 vừa qua, chính quyền tỉnh Đắk Nông
cho biết, họ hết sức thất vọng khi năm nay, Nhà máy Alumin Nhân Cơ chỉ
có thể đóng góp cho ngân sách của cả trung ương lẫn địa phương (thuế)
chừng 150 tỉ đồng, bằng ¼ so với dự trù (437 tỉ đồng), thành ra chính
quyền tỉnh Đắk Nông đề nghị chính phủ cho họ hưởng luôn khoản 78 tỉ đồng
- tương đương 52% - mà lẽ ra phải chuyển cho ngân khố quốc gia.
Đến giờ đã có khá nhiều dấu hiệu cho thấy, dự án khai thác bauxite ở
Tây Nguyên trở thành “chủ trương lớn của Đảng CSVN”, gây ra đủ loại
thiệt hại nghiêm trọng cho kinh tế - xã hội – môi trường, không đơn
thuần là vì ngu dốt.
Tháng 3 năm nay, Thanh tra của Bộ Tài chính kết luận: Năm 2006, lúc
vận động cho dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên, TKV chỉ có ý định đầu
tư 7.787 tỉ đồng vào Nhà máy Alumin Tân Rai ở Lâm Đồng. Sau khi giới
lãnh đạo Đảng CSVN xác định, khai thác bauxite ở Tây Nguyên là “chủ
trương lớn, nhất quán”, TKV đã nâng vốn đầu tư vào Nhà máy Alumin Tân
Rai ở Lâm Đồng (15.500 tỉ đồng). Dù vốn đầu tư tăng gấp đôi nhưng công
suất của Nhà máy Alumin Tân Rai chỉ tăng chưa tới 1/10.
Nhà máy Alumin Nhân Cơ cũng vậy. Lúc đầu, TKV chỉ có ý định đầu tư
3.285 tỉ đồng vào nhà máy này nhưng sau khi khai thác bauxite ở Tây
Nguyên trở thành “chủ trương lớn, nhất quán”, TKV đã nâng vốn đầu tư vào
Nhà máy Alumin Nhân Cơ lên năm lần (16.821 tỉ đồng). Dù vốn đầu tư tăng
gấp năm lần, công suất của Nhà máy Alumin Nhân Cơ chỉ tăng hơn gấp đôi.
Dẫu Nhà máy Alumin Tân Rai ở Lâm Đồng thua lỗ trầm trọng vì giá quặng
trên thị trường thế giới liên tục sụt giảm, mức tiêu hao năng lượng,
nguyên vật liệu, hóa chất và nước cao hơn mức trung bình của thế giới
nên giá thành rất cao, không thể cạnh tranh, dẫu tháng 8 năm 2014, TKV
công khai thú nhận, cả Nhà máy Alumin Tân Rai và trong tương lai, Nhà
máy Alumin Nhân Cơ sẽ tiếp tục lỗ, ít nhất là hơn một thập niên nữa mới
có thể thu hồi vốn nhưng tháng 3 năm 2016, dựa vào yếu tố khai thác
bauxite ở Tây Nguyên là “chủ trương lớn, nhất quán” của Đảng CSVN, Bộ
Công Thương Việt Nam đã đề nghị và chính phủ Việt Nam đã chuẩn y, “hỗ
trợ” thêm cho kế hoạch khai thác bauxite tại Tây Nguyên khoảng 5.000 tỉ
trong 10 năm từ 2016 đến 2025. Theo một số chuyên gia, nếu tính cả hỗ
trợ về giá điện thì khoản “hỗ trợ” phải tới 1,2 tỉ Mỹ kim!
Bởi thiếu thông tin nên người ta không biết các khoản “hỗ trợ” có bao
gồm chi phí khắc phục hậu quả những vụ bùn đỏ tràn ra bên ngoài khuôn
viên các nhà máy alumin Tân Rai và Nhân Cơ hay chưa? Từ tháng 10 năm
2014 đến nay, thỉnh thoảng, bùn đỏ từ hai nhà máy alumin tại Tân Rai và
Nhân Cơ lại tràn ra ngoài. Ông Nguyễn Văn Ban, cựu Trưởng ban Nhôm –
Titan của TKV, từng nhận định đó là hệ quả tất nhiên của… “công nghệ
Trung Quốc”.
***
Khoan kể tới 32.000 tỉ đồng đã đầu tư cho kế hoạch khai thác bauxite ở
Tây Nguyên không những không hề sinh lợi mà còn tạo thêm nợ nần do phải
trả lãi và bù đắp các khoản thua lỗ, chủ trương khai thác bauxite ở Tây
Nguyên đã hủy diệt tương lai của nhiều cá nhân, gia đình. Chẳng hạn
trường hợp ông Đinh Đăng Định.
Ông Định, 51 tuổi, từng là một sĩ quan của quân đội CSVN. Sau khi
giải ngũ, làm việc cho nhiều công ty khác nhau, ông trở thành giáo viên
dạy Hóa của trường trung học Lê Qúy Đôn ở huyện Tuy Đức, tỉnh Đắk Nông.
Ông Định là một trong những người tích cực vận động dân chúng Đắk Nông
ký tên vào kiến nghị yêu cầu không khai thác bauxite tại Tây Nguyên, vừa
để bảo vệ môi trường của Tây Nguyên và vùng Đông Nam bộ, vừa nhằm ngăn
chặn Trung Quốc đặt chân vào khu vực này.
Ông Định bị bắt năm 2011. Năm 2012 bị hệ thống tư pháp Việt Nam kết
án sáu năm tù vì “tuyên truyền chống nhà nước”. Nhiều lần ông Định được
khuyến dụ nhận tội để hưởng “chính sách khoan hồng, nhân đạo của Đảng và
nhà nước” song ông cương quyết từ chối. Trong tù, sức khỏe của ông suy
kiệt trầm trọng và giờ chót mới được thăm khám, kết luận là ung thư bao
tử.
Đại diện nhiều chính phủ, nhiều tổ chức quốc tế đã liên tục kêu gọi
chính quyền Việt Nam phóng thích ông Định để ông nhắm mắt bên cạnh những
người thân. Tháng 2 năm 2014, chính quyền Việt Nam loan báo đã cho ông
Định tạm hoãn thi hành án trong 12 tháng. Tháng 3 năm 2014, Tòa án tỉnh
Đắk Nông đến tư gia trao cho ông “Quyết định đặc xá”. Đầu tháng 4 năm
2014, ông Định qua đời để lại ba đứa con dại…
Chủ trương khai thác bauxite ở Tây Nguyên cũng là nguyên nhân hủy diệt nhiều khu vực, nhiều doanh nghiệp.
Song song với kế hoạch khai thác bauxite ở Tây Nguyên, TKV đề nghị
xây dựng một hải cảng tại khu vực Kê Gà thuộc xã Tân Thành, huyện Hàm
Thuận Nam, tỉnh Bình Thuận để tiếp nhận – xuất cảng quặng khai thác từ
Tây Nguyên. Theo dự trù, cảng Kê Gà chiếm 2,3 cây số bờ biển, diện tích
366 héc ta, chi phí đầu tư lên tới một tỉ Mỹ kim. Đề nghị của TKV đã
khiến tất cả các dự án xây dựng resort đã được cấy giấy phép đầu tư và
đang triển khai ở Kê Gà bị đình chỉ để thu hồi đất, giao cho TKV.
Năm 2009, TKV tổ chức lễ khởi công xây dựng cảng Kê Gà nhưng sau đó,
366 héc ta ở Kê Gà bị bỏ hoang vì rõ ràng, bauxite tưởng vậy mà không
phải vậy. Thế nhưng mãi đến năm 2013, ông Nguyễn Tấn Dũng, lúc đó là Thủ
tướng Việt Nam mới chính thức tuyên bố hủy bỏ kế hoạch xây dựng cảng Kê
Gà và yêu cầu các bộ hữu trách trong chính phủ Việt Nam phối hợp với
chính quyền tỉnh Bình Thuận giải quyết thiệt hại cho các doanh nghiệp du
lịch từng đầu tư vào khu vực Kê Gà! Nhiều doanh nghiệp trong số này đã
mấp mé bên bờ vực phá sản.
Bộ Công Thương đã từng tổ chức giám định thiệt hại nhưng những doanh
nghiệp phải gánh chịu hậu quả của dự án cảng Kê Gà không đồng ý vì hai
lý do: (1) Mức độ thiệt hại được bên gây thiệt hại (TKV) thừa nhận thấp
hơn nhiều so với thiệt hại thực tế. Chính quyền tỉnh Bình Thuận, trung
gian giữa hai bên (gây thiệt hại và bị thiệt hại) ước tính thiệt hại là
85,7 tỉ đồng nhưng TKV chỉ đồng ý bồi thường 37,4 tỉ đồng. (2) Dù tổng
số thiệt hại thấp hơn nhiều so với thiệt hại thực tế nhưng những doanh
nghiệp bị thiệt hại vẫn chưa nhận được đồng nào.
Cho dù khoản bồi thường là 85,7 tỉ đồng hay 37,4 tỉ đồng thì chắc
chắn tiền bồi thường cũng sẽ được lấy từ ngân sách. Ở Việt Nam, nợ nần
là thứ mà chính phủ không hề lo.
VOA