Quân đội làm kinh tế - lợi ít hại nhiều, phúc nhỏ hoạ lớn (Phạm Đình Trọng)
Quân đội cố giành chức năng làm
kinh tế cho thấy thống lĩnh quân đội hiện nay chỉ là mấy ông tướng nông
dân, những người chỉ có tầm nhìn quá hạn hẹp, không vượt ra khỏi mảnh
ruộng manh mún, riêng tư của gia đình mình. Những ông tướng nắm sức mạnh
quân sự của đất nước, bảo đảm lợi ích của đất nước là toàn vẹn lãnh
thổ, bảo đảm lợi ích của nhân dân là được sinh sống trên đất nước bình
yên, là thế đứng của dân tộc Việt Nam trước thế giới. Ở tầm quốc gia lớn
lao như vậy nhưng những ông tướng nông dân cố níu giữ chức năng quân
đội làm kinh tế là đã đặt lợi ích cục bộ của nhóm quyền lực nhà binh lên
trên lợi ích của đất nước, của nhân dân. Quân đội làm kinh tế thực ra
chỉ là nhóm quyền lực nhà binh khai thác năng lực quân đội vào hoạt động
kinh tế mang lại lơi nhuận cho nhóm quyền lực nhà binh mà thôi.
Quân đội làm kinh tế đã phá hỏng cả hai yếu tố về tổ chức bắt buộc
phải có của quân đội là tập trung và chuyên nghiệp. Quân đội làm kinh tế
thì đội quân đó chỉ là những lao binh chuyện nghiệp và những chiến
binh nghiệp dư.
1. Chiếc bóng của quyền lực
Được đảng chia cho chiếc ghế quyền lực Thủ tướng Chính phủ và được Quốc
hội theo lệnh đảng bỏ phiếu hợp thức hóa sự chia chác đó, ngày 27.6.2006
trên diễn đàn Quốc hội, ngay sau cuộc bỏ phiếu chỉ là thủ tục, trong
niềm phấn khích, hào hứng, ông Thủ tướng mới Nguyễn Tấn Dũng nghiêm
trang, trịnh trọng tuyên bố: Tôi kiên quyết và quyết liệt chống tham
nhũng. Nếu tôi không chống được tham nhũng, tôi xin từ chức ngay.
Ở phương diện quốc gia, ông Thủ tướng Dũng nói như đinh đóng cột về
chống tham nhũng trước Quốc hội, trước tai mắt quốc dân, trước truyền
thông trong nước và thế giới nhưng Chính phủ của ông Dũng lại là Chính
phủ tham nhũng tàn bạo nhất, tồi tệ nhất, ngang nhiên nhất, bòn rút,
cướp bóc của dân, đục khoét, vơ vét của nước khủng khiếp nhất. Những vụ
tham nhũng, thất thoát hàng trăm ngàn tỉ đồng ở Vinashine, Vinalines,
PVC (Tổng công ty xây lắp dầu khí)..., những vụ cướp đất đổ máu ở Văn
Giang, Dương Nội... những vụ do tham nhũng rước thảm họa về hủy diệt sự
sống, hủy diệt kinh tế đất nước như Bô xít Tây Nguyên, rước thảm họa về
trút xuống đầu dân như thép Formosa, nhiệt điện Vĩnh Tân, giấy Hậu
Giang... đều diễn ra dưới thời ông Thủ tướng “quyết liệt chống tham
nhũng”.
Trong thực đơn tham nhũng thì tham nhũng quyền lực là món béo bở nhất,
ngon xơi nhất và xơi bẫm nhất. Dù tham nhũng quyền lực gây nguy hại lớn
nhất, lâu dài nhất cho đất nước, ông Thủ tướng Dũng cũng không từ. Chỉ
xin dẫn một minh chứng. Thời ông Dũng đầy quyền lực, ủy viên Bộ Chính
trị, Thủ tướng Chính phủ, hai con trai ông Dũng chẳng có tài cán, công
trạng gì, chỉ là những cậu ấm nhung lụa vẫn liên tiếp nhảy cóc rất “đúng
qui trình” trên những chiếc ghế quyền lực lớn. Đó chính là sự tham
nhũng quyền lực.
Bằng tấm gương tham nhũng của mình, ông Thủ tướng Dũng đã bật đèn xanh
cho cả bộ máy quản lí nhà nước của ông hối hả tham nhũng, ngang nhiên
tham nhũng, quyết liệt tham nhũng. Thủ tướng Dũng và cả Chính phủ của
ông Dũng tham nhũng như tằm ăn rỗi. Một Chính phủ ăn tàn phá hại, vay nợ
khắp thế giới nhưng vay bao nhiêu cũng không đủ cho những cái dạ dày
tham nhũng như những cái thùng không đáy, chỉ chồng chất thêm gánh nợ
khổng lồ lên đôi vai gầy của đất nước và đè nặng trĩu xuống tấm lưng
còng của người dân. Vậy mà ông Dũng không từ chức như lời hứa mà ông còn
làm một lèo hai nhiệm kì Thủ tướng làm cho nền kinh tế đất nước tiêu
điều, lụn bại, xã hội đen tối, thối nát, văn hóa thấp kém, đạo đức suy
đồi, thẩm mĩ xã hội méo mó, bệnh hoạn chưa từng có từ trước đến nay.
Tham nhũng là tội phạm và chỉ có quyền lực mới có thể tham nhũng vì thế
người có quyền lực nào cũng tỏ ra mình trong sạch, liêm khiết, miễn trừ
với tham nhũng bằng lớn tiếng chống tham nhũng. Nhưng quyền lực luôn có
xu hướng lạm quyền và thiên lệch nhằm mang lại lợi ích cho người có
quyền. Đó là tham nhũng. Tham nhũng thực sự là chiếc bóng lù lù phía sau
quyền lực.
Nhận ra chiếc bóng tham nhũng đen tối luôn đồng hành cùng quyền lực, từ
thế kỉ 18, các nước bước vào kỉ nguyên công nghiệp sau cách mạng tư sản
dân quyền đã phân chia quyền lực nhà nước thành ba nhánh, tam quyền phân
lập, để giám sát lẫn nhau. Ba nhánh quyền lực hoàn toàn riêng biệt, độc
lập, lập pháp - hành pháp - tư pháp, như ba ngọn đèn pha từ ba góc của
tam giác quyền lực chiếu vào nhau, quét đi bóng đen tham nhũng của quyền
lực.
Nhà nước độc tài cộng sản dù có tam quyền nhưng không phân lập. Cả ba
nhánh quyền lực lập pháp - hành pháp - tư pháp đều đặt dưới sự thao
túng, chỉ đạo của đảng cộng sản, đều chỉ là những sân khấu, những sàn
diễn do đảng cộng sản là tổng đạo diễn. Thao túng, chỉ đạo, điều khiển,
chỉ huy diễn xuất cả lập pháp và tư pháp là đảng đã đứng ngoài và đứng
trên pháp luật. Điều 16 Hiến pháp xác nhận: Mọi công dân đều bình đẳng
trước pháp luật. Nhưng chỉ thị 15 của đảng cộng sản lại cho đảng viên
được quyền đứng ngoài Hiến pháp, đứng trên pháp luật khi qui định cơ
quan điều tra phải báo cáo cấp ủy đảng và được cấp ủy đảng cho phép mới
được điều tra đảng viên vi phạm pháp luật. Quan chức có quyền lực nhà
nước cũng là đảng viên có quyền lực lớn trong đảng, dù có tội tày đình,
pháp luật đành bó tay không dám động đến.
Thời Thủ tướng Dũng, một ông trong Chính phủ là Tổng Thanh tra, trong
đảng là ủy viên trung ương. Từ một cán bộ đảng với mức sống bình thường
như mọi cán bộ vô sản trong xã hội Việt Nam đang còn phải xóa đói giảm
nghèo. Chỉ sau một thời gian ngắn có quyền lực lớn ông bỗng có khối tài
sản khổng lồ, biệt phủ hoành tráng, nhà đất thênh thang ở Sài Gòn, ở quê
nhà, cùng những dấu hiệu đầy đủ, rõ ràng của tham nhũng trong đề bạt bổ
nhiệm quan chức dưới quyền. Nhưng pháp luật chỉ xăm soi hùng hổ điều
tra và quyết liệt xử tù nặng một thanh niên dân đen thất nghiệp vì quá
đói phải cướp ổ bánh mì vài ngàn đồng. Còn ông quan đảng viên có dấu
hiệu tham nhũng hàng trăm tỉ đồng thì pháp luật không được phép vào
cuộc. Và ông quan thanh tra là ủy viên trung ương đảng có biểu hiện đầy
đủ và rõ ràng của tham nhũng chỉ phải nhận kỉ luật nhẹ nhàng, êm ái
trong nội bộ đảng vì “có dấu hiệu vi phạm về tài sản, chế độ chính sách
của Nhà nước”. Có dấu hiệu vi phạm về tài sản, chế độ chính sách Nhà
nước là đã vi phạm pháp luật. Nếu được vào cuộc, pháp luật không thể
dừng lại ở dấu hiệu vi phạm.
Từ thế kỉ 18, nhà nước văn minh hiện đại với tam quyền phân lập đã xuất
hiện trên thế giới. Người dân ở đó được thực sự làm chủ nhà nước. Bằng
lá phiếu thực sự tự do, người dân bầu ra ba nhánh quyền lực riêng biệt,
độc lập kiểm soát nhau, ngăn chặn tham nhũng, trước hết là ngăn chặn
tham nhũng quyền lực. Đến tận thế kỉ 21, xã hội Việt Nam vẫn đen tối,
ngột ngạt trong xã hội tập quyền đảng trị. Nền văn minh tập quyền đảng
trị đã kéo xã hội Việt Nam lùi về tận thời văn minh lãnh chúa, tụt lại
sau văn minh của loài người ít nhất ba thế kỉ.
Nền văn minh tập quyền đảng trị là nền văn minh của quyền lực độc tài.
Quyền lực của nhân dân bị đảng tước đoạt rồi đem chia chác trong nội bộ
đảng. Độc đảng thao túng quyền lực. Không có tam quyền phân lập, không
có quyền lực giám sát quyền lực. Đó là mảnh đất màu mỡ của tham nhũng.
Những người có quyền lực nhà nước đều là những yếu nhân vai vế trong
đảng, đều được chỉ thị 15 đặt ngoài Hiến pháp, đặt trên pháp luật. Đó là
những hạt giống đỏ đầy khát vọng quyền lực và khát vọng vinh thân phì
gia được cấy vào mảnh đất màu mỡ tham nhũng.
Một quyền lực đơn lẻ lạm quyền để vụ lợi đã vô cùng nguy hại. Quyền lực
càng lớn, nguy hại càng rộng. Lịch sử Việt Nam đang phải chứng kiến và
ghi nhận từ thời Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng những quyền lực nhà nước liên
kết với nhau và liên kết với quyền lực đồng tiền thành những nhóm lợi
ích lớn và đầy sức mạnh mang danh tổ chức đảng cộng sản, mang danh tổ
chức nhà nước cộng sản thao túng nền kinh tế, thao túng đời sống xã hội
chỉ vì lợi ích nhóm. Sự thao túng của những nhóm lợi ích có quyền lực
nhà nước đã đẩy hàng triệu người dân vào cảnh thất cơ lỡ vận, không còn
đường sống. tạo ra dòng dân oan ngày càng đông, vật vờ như những bóng ma
đói năm 1945. Làm chảy máu xối xả ngân khố. Gây nguy khốn cho nước. Xã
hội ngày càng bất công, bất an và bất bình.
Trong những nhóm lợi ích đó có nhóm lợi ích military, nhóm lợi ích nhà
binh của những ông tướng và đứng đầu là tướng bốn sao, Bộ trưởng Bộ Quốc
phòng Phùng Quang Thanh. Nhóm lợi ích cực mạnh của những công thần mang
lon tướng nắm giữ sức mạnh an ninh quốc phòng.
2. Chiếc bóng của quân đội làm kinh tế
Ngày 18.12.2007, trước Ủy ban Thường vụ Quốc hội, ông tướng bốn sao, Bộ
trưởng bộ Quốc phòng Phùng Quang Thanh cũng trang nghiêm và trịnh trọng
không kém ông Thủ tướng Dũng khi tuyên bố chống tham nhũng. Ông Dũng
hùng hồn còn ông Thanh thì đầy tâm tư khi khẳng định: Việc chuyển các
lực lượng quốc phòng làm kinh tế ra ngoài cho các bộ dân sự quản lí là
chắc chắn, chứ các đơn vị quốc phòng loay hoay lo xây dựng, làm kinh tế
cũng mệt mỏi... Phải tách ra để quân đội tập trung lo việc huấn luyện,
xây dựng quân đội chính quy hiện đại, phòng thủ đất nước.
Hai nhiệm kì ông Thanh đứng đầu Bộ Quốc phòng cũng trong hai nhiệm kì
ông Dũng đứng đầu Chính phủ. Vừa nhậm chức, ông Dũng Thủ tướng mạnh mẽ
tuyên bố chống tham nhũng thì ông Thanh Bộ trưởng ngay đầu nhiệm kì thứ
nhất cũng phải dứt khoát hứa hẹn quân đội không làm kinh tế. Nhưng ông
Thủ tướng đã không chống tham nhũng mà còn hối hả tham nhũng thì quân
đội tội gì phải nhả mảnh đất kinh tế màu mỡ.
Trong suốt hai nhiệm kì đứng đầu bộ Quốc phòng của tướng Thanh, quân đội
ào ạt tràn ra làm kinh tế với tốc độ vũ bão, gấp gáp, hối hả như sợ
không kịp, như sợ vuột mất thời cơ, với lực lượng hùng mạnh, tương đương
cả chục quân đoàn của hầu hết các quân, binh chủng và kinh doanh sinh
lời trên tất cả các ngành nghề kinh tế, từ sản xuất, khai thác đến buôn
bán, xuất nhập khẩu. Thần tốc! Thần tốc hơn nữa! Táo bạo! Táo bạo hơn
nữa! Tổng lực quân đội xông ra làm kinh tế cũng thần tốc và táo bạo như
trong chiến dịch tổng tấn công mùa xuân 1975. Hàng loạt tổng công ty,
tập đoàn kinh tế quân đội ra đời: Tổng công ty Xăng dầu Quân đội. Tổng
công ty 28. Tập đoàn Viễn thông Quân đội. Tổng công ty Hợp tác Kinh tế.
Tổng công ty Tân Cảng Sài Gòn. Tổng công ty XNK Tổng hợp Vạn Xuân. Tổng
công ty Đầu tư Phát triển Nhà và Đô thị. Tổng công ty 36. Tổng công ty
319. Tổng công ty 789. Tổng công ty Xây dựng Lũng Lô. Tổng công ty Sông
Thu. Tổng công ty Ba Son...
Say làm kinh tế đến mức các ông tướng liều mạng cắt cả 125 ha đất sân
bay Gia Lâm và 157 ha đất sân bay Tân Sơn Nhất giao cho thế lực đồng
tiền. Biến đất vàng sân bay của dân, của nước thành đất sinh lời của
nhóm lợi ích military. Biến đất sân bay của đời sống chính trị, kinh tế,
văn hóa, xã hội đất nước thành sân golf, biệt thự, nhà hàng, khách sạn
chỉ dành cho những ông chủ bộn tiền lui tới, tạo ra dòng chảy vàng ròng
lợi nhuận chia chác nhau giữa bên góp đất và bên đổ tiền đầu tư. Đó là
gì nếu không phải là tham nhũng tài nguyên quốc gia.
Say làm kinh tế đến mức mờ mắt, tối dạ không thấy cảnh chướng mắt gia
đình trị khi ông Phùng bố làm Bộ trưởng Bộ Quốc phòng liền đề bạt, điều
động ông Phùng con làm Tổng giám đốc tổng công ty lớn bao trùm nhiều
lĩnh vực kinh tế rộng lớn nhất và có thế lực mạnh nhất Bộ Quốc phòng để
ông Phùng con Tổng giám đốc núp bóng quyền uy ông Phùng bố Bộ trưởng,
núp bóng an ninh quốc phòng giành được những hợp đồng béo bở nhất, có
được những thuận lợi, ưu ái lớn nhất, tạo ra một vương quốc riêng khép
kín mặc sức tung hoành ngoài vòng săm soi, kiểm tra, giám sát, hạch
sách, những nhiễu mà các doanh nghiệp dân sự đều bị hành, đều phải mất
rất nhiều thời gian, công sức và cả tiền bạc mới vượt qua được. Dưới
chiếc ô quyền uy bộ Quốc phòng của ông bố, ông con thênh thang tiến thân
và hối hả làm giầu. Đó là gì nếu không phải là tham nhũng quyền lực.
Có một nghịch lí: Thời cương vực lãnh thổ của đất nước bị đe dọa, bị xâm
lấn nghiêm trọng nhất. Giặc ngang nhiên quần đảo ngang dọc trên vùng
biển của tổ tiên Việt Nam, hàng ngày lùng xục bắn giết dân lành Việt
Nam, lẽ ra quân đội phải ở vị trí thường trực, sẵn sàng chiến đấu cao
nhất. Nhưng quân đội vẫn bình thản ồ ạt tràn ra làm kinh tế.
Và một trùng hợp: Thời quân đội tràn ra làm kinh tế ào ạt, rầm rộ nhất,
thời những chỉ huy cấp cao quân đội có cuộc sống giầu sang phú quí nhất
cũng là thời tướng quân đội được phong ào ạt, rầm rộ nhất.
Trong cuộc chiến tranh Nam - Bắc khốc liệt, với qui mô của cuộc chiến
tranh hiện đại, rộng lớn. Cuộc chiến của hàng triệu binh lính mỗi bên
với những chiến dịch tập trung nhiều quân đoàn. Thời trận mạc thử thách
và đòi hỏi cần có nhiều tướng lĩnh cầm quân. Vậy mà đến năm 1975, quân
đội Nhân dân Việt Nam chỉ có 36 tướng. Buông súng ra làm kinh tế. Những
người lính trở thành giầu có trên thương trường nhưng không có cuộc đời
binh nghiệp, không cần đòi hỏi bản lĩnh cầm quân. Môi trường nhà binh đã
bị pha loãng trong môi trường kinh tế. Tư duy và kĩ năng người lính đã
tụt lại phía sau tư duy và kĩ năng kinh doanh. Không có thực tế thử
thách rèn luyện và cũng không có nhu cầu đòi hỏi phải có tướng cầm quân
với đội quân đang hăm hở làm kinh tế nhưng đội quân đó có tới 489 tướng
lĩnh! Một doanh nghiệp đơn thuần kinh doanh kĩ thuật viễn thông và cũng
là doanh nghiệp giầu có nhất quân đội ở một thời điểm có tới ba ông
tướng đang điều hành kinh doanh.
Thời trận mạc, bản lĩnh chiến trận của người cầm quân quyết định lon
tướng. Thời quân đội làm kinh tế, thời thương trường, mọi giá trị đều
theo giá thương trường, dường như lon tướng cũng tỉ lệ thuận với lợi
nhuận, với đồng tiền. Do đó số lượng tướng bùng nổ như pháo hoa trên
trời và đương nhiên không tỉ lệ thuận với sức chiến đấu của quân đội.
Thời trận mạc, lon tướng phong cho con đường binh nghiệp người cầm quân.
Thời quân đội làm kinh tế, lon tướng được phong cho những người có tâm
tư hàm tướng như lời Bộ trưởng bộ Quốc phòng Phùng Quang Thanh: Không
phong tướng anh em tâm tư!
Trong nhà nước độc tài đảng trị, không có tam quyền phân lập. Không có
quyền lực giám sát quyền lực. Quyền lực nhà nước trở thành quyền lực của
nhóm lợi ích. Với quyền lực của nhà nước độc tài, nhóm lợi ích đã tạo
ra những trận lũ quét tham nhũng, quét tan hoang nền kinh tế đất nước.
Trên những bãi hoang xơ xác, tiêu điều của những trận lũ quét tham nhũng
Vinashine, Vinalines, PVC... để lại, mọc lên những cây nấm độc Phạm
Thanh Bình, Dương Chí Dũng, Trịnh Xuân Thanh. Đương nhiên cây nấm độc
tham nhũng lớn nhất phải là ông Thủ tướng tham nhũng Nguyễn Tấn Dũng.
Không những bản thân tham nhũng, ông Thủ tướng Dũng chính là người tạo
ra những trận lũ quét tham nhũng Vinashine, Vinalines, PVC.
Trong môi trường vô cùng thuận lợi cho tham nhũng đó, những ông chủ
doanh nghiệp đeo lon tướng, lon tá lại có thế giới riêng, lại có bức
tường “an ninh quốc phòng” che chắn, hạch toán kinh doanh trong căn
phòng kín “an ninh quốc phòng” làm sao lại không có những Phạm Thanh
Bình, Dương Chí Dũng, Trịnh Xuân Thanh.
Hãy nhìn cuộc sống đế vương với biệt thự lớn, biệt thư nhỏ lộng lẫy, với
du thuyền sang trọng và đắt tiền hơn cả du thuyền của tỉ phú giầu có và
ăn chơi nhất thế giới Aristote Onassis của con trai Bộ trưởng Bộ Quốc
phòng Phùng Quang Thanh, đại tá Phùng Quang Hải Tổng giám đốc tổng công
ty con cưng của Bộ Quốc phòng thì mức độ giầu có, mức độ ăn chơi, mức độ
ngạo nghễ coi thường pháp luật của những ông trùm tham nhũng Phạm Thanh
Bình, Dương Chí Dũng, Trịnh Xuân Thanh cũng chả là gì so với Phùng
Quang Hải.
Chiếc bóng của quyền lực nhà nước là tội phạm tham nhũng. Quyền lực nhà
binh làm kinh tế được bảo hộ sau bức tường “an ninh quốc phòng” càng khó
thoát chiếc bóng tội phạm tham nhũng. Quân đội làm kinh tế thực ra chỉ
là nhóm quyền lực nhà binh khai thác năng lực quân đội vào hoạt động
kinh tế mang lại lơi nhuận cho nhóm quyền lực nhà binh mà thôi. Vì thế
ngay cụm từ “quân đội làm kinh tế” đã hàm chứa tham nhũng, tham nhũng
năng lực quân đội, tham nhũng sức lính.
3. Liều đô pinh lợi nhuận
Quân đội làm kinh tế sẽ bị xét nét là hoạt động không đúng chức năng thì
thiếu tướng Nguyễn Trường Xuân, tư lệnh Bộ Tư lệnh Hải Phòng liền cho
những người lính làm kinh tế của ông mặc độ đồ lính rất chiến trận, rất
chính trị và rất chiến lược: Làm giầu, đánh thắng. Với bộ đồ loang lổ
ngụy trang “làm giầu đánh thắng”, lính của tướng Xuân mê mải ngày đêm
rầm rộ buôn lậu mặt hàng đang có giá và đang cháy hàng lúc đó: đồ điện
tử chính hiệu Nhật Bản. Cưỡi tàu quân sự rẽ sóng ra phao số 0, áp mạn
vào chiếc tàu buôn biển xa của công ty VOSCO vừa từ Nhật về đang neo
đợi. Ăn no hàng xe máy, điện tử do những thủy thủ VOSCO đưa từ Nhật về,
chiếc tàu của những người lính làm giầu đánh thắng lại theo luồng lạch
cũ quay về cặp vào những bến bãi quân sự. Từ những bến bãi khuất sau lau
lách, hàng điện tử Made in Japan được đưa thẳng tới chợ Sắt, chợ đồ
điện tử lớn nhất, sầm uất nhất của Hải Phòng và cũng nhờ những người
lính làm giầu đánh thắng của tướng Xuân, chợ Sắt Hải Phòng cũng là chợ
đồ điện tử lớn nhất cả nước thời đó.
Hàng hóa do những người lính làm giầu đánh thắng đưa ra thị trường chỉ
là đồ phế thải của xã hội tiêu dùng Nhật Bản. Những xe máy, đồ điện tử
còn xài tốt nhưng đã lỗi mốt, bị loại bỏ chất đống ở những bãi rác hàng
tiêu dùng bên Nhật. Thủy thủ VOSCO chỉ việc thuê ô tô chở xuống tàu đưa
về nước. Bày bán ở chợ Sắt, Hải Phòng, đồ điện tử phế thải đó có giá cao
hơn hàng mới ra lò bán ở Nhật. Loại kinh doanh như vậy một vốn bỏ ra,
ba, bốn lời thu về. Lợi nhuận tới 300%, 400%.
Cụ K. Mác, cụ tổ của những ông cộng sản đã khái quát về lợi nhuận tư bản như sau:
“Lợi nhuận gọi tư bản thức tỉnh. Với 10% lợi nhuận, tư bản có mặt ở bất
kì đâu. Với 50% lợi nhuận, tư bản vô cùng liều lĩnh. Với 100% lợi
nhuận, tư bản sẽ chà đạp lên mọi luật pháp. Với 300% lợi nhuận, tư bản
không chùn tay trước một tội ác nào, kể cả nguy cơ phải lên giá treo cổ”.
Bị cuốn vào dòng xoáy lợi nhuận tới 300 – 400%, tướng Nguyễn Trường
Xuân không phải lên giá treo cổ cũng phải đứng trước vành móng ngựa tòa
án binh.
Lợi nhuận là liều đô pinh cực mạnh với người kinh doanh. Dù là những
người lính nhưng đã làm kinh tế là phải lao theo lời lãi, lao theo đồng
tiền, làm sao tránh được liều đô pinh lợi nhuận.
Cứ nhìn cái cách ông tướng Bộ trưởng bộ Quốc phòng dành cho ông con trai
vị trí người đứng đầu đơn vị làm kinh tế mạnh nhất bộ Quốc phòng, cứ
nhìn cái cách mang quyền uy quân đội ra giành giật những dự án trăm tỉ,
ngàn tỉ bạc, cứ nhìn cuộc sống đế vương của đại tá tổng giám đốc Phùng
Quang Hải sẽ thấy liều đô pinh đó.
Cứ nhìn sự liều mạng cắt đất dự trữ của sân bay làm vốn góp kinh doanh,
biến đất sân bay thành sân golf, thành đất sinh lời cho nhóm lợi ích, cứ
nhìn sự quanh co cố giữ sân golf ngang trái, trước đòi hỏi khẩn thiết
của đất nước cần gấp gáp mở rộng sân bay nhưng những ông tướng cứ lần
khân không trả đất cho sân bay cũng thấy rõ liều đô pinh đó.
Cứ nhìn các ông tướng giãy nảy lên như đỉa phải vôi sau khi báo chí đưa
tin lời khẳng định của thượng tướng Lê Chiêm, Thứ trưởng bộ Quốc phòng
rằng Quân đội không làm kinh tế nữa, cũng thấy rõ liều đô pinh đó.
Ngày 23.6.2017, ông Thứ trưởng đại diện bộ Quốc phòng báo cáo với Thủ
tướng Nguyễn Xuân Phúc rằng: Hiện nay bộ Quốc phòng có chủ trương là
quân đội không làm kinh tế nữa mà tập trung cho xây dựng quân đội vững
mạnh, chính quy, tinh nhuệ, hiện đại để bảo vệ đảng, bảo vệ đất nước và
nhân dân. Tất cả các doanh nghiệp quân đội sẽ cổ phần hóa, thoái vốn
hết. Cái nào của quốc phòng chỉ để phục vụ cho quốc phòng chứ không có
lăn tăn gì hết. Quân đội sẽ không làm kinh tế vì như thế sẽ không thể
hiện sức mạnh quân đội".
Lần thứ hai bộ Quốc phòng lại phải tự xác định quân đội không làm kinh
tế nữa đã bộc lộ sự dùng dằng, day dứt lương tâm và trách nhiệm của
những người lãnh đạo bộ Quốc phòng. Lương tâm và trách nhiệm bộ Quốc
phòng là xây dựng quân đội chính qui, hiện đại. Quân đội chính qui hiện
đại trước hết phải là đội quân chuyên nghiệp. Nghiệp vụ của quân đội là
cầm súng với trách nhiệm bảo vệ từng tấc đất, từng thước biển, từng
khoảng trời đất nước nay lại lao vào những dự án, những công trình, với
trách nhiệm làm cho đồng tiền sinh lời thì quân đội đó đâu còn chuyên
nghiệp và quân đội đó không thể là quân đội chính qui hiện đại, không
thể là quân đội thường trực với một trăm phần trăm sức chiến đấu. Đến
nay mới lại khẳng định quân đội không làm kinh tế nữa là đã quá trễ. Vì
đã quá trễ nên vô cùng cấp bách. Tiếc thay, liều đô pinh lợi nhuận của
quân đội làm kinh tế đã làm bùng nổ một chiến dịch khá qui mô chống chủ
trương đúng đắn quân đội không làm kinh tế nữa.
Báo Quân Đội Nhân Dân, cơ quan của Quân ủy Trung ương và Bộ Quốc phòng
đã có vai trò phát động và tổ chức chiến dịch phản bác lại chủ trương
quân đội không làm kinh tế, một chủ trương đúng đắn nhưng vô cùng khó
khăn mới có được. Suốt nhiều ngày cuối tháng sáu, đầu tháng bảy năm
2017, báo Quân Đội Nhân Dân mở chuyên mục "Kết hợp kinh tế với quốc
phòng - nhiệm vụ chiến lược lâu dài" ngay trên trang nhất và ngày nào
cũng có bài viết của phóng viên, bài phỏng vấn các tướng lĩnh, các quan
chức từ trung ương đến tỉnh, huyện, các nhà khoa học, nhà lí luận. Với
sự “định hướng” của người phỏng vấn thì tất cả những người được phỏng
vấn đều khẳng định quân đội làm kinh tế là phẩm chất và truyền thống tốt
đẹp của Bộ Đội Cụ Hồ và là chủ trương xuyên suốt của đảng và nhà nước
cộng sản Việt Nam.
Đặc biệt trong những ngày đó, báo Quân Đội Nhân Dân đều đặn đưa tin về
sự xuất hiện của tướng bốn sao ủy viên Bộ Chính trị, Phó Bí thư Quân ủy
trung ương, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Ngô Xuân Lịch ở các đơn vị quân đội.
Ở đâu tướng Lịch cũng chỉ nói một điều: Tham gia phát triển kinh tế,
xây dựng kinh tế là chức năng, thể hiện được truyền thống của quân đội
nhân dân Việt Nam. Nhiệm vụ tham gia sản xuất, xây dựng kinh tế đã, đang
và sẽ là một chức năng, nhiệm vụ chính trị của quân đội. Kết hợp kinh
tế với quốc phòng, quốc phòng với kinh tế là một chủ trương nhất quán
của Đảng, Nhà nước, Quân ủy Trung ương và Bộ Quốc phòng. Làm kinh tế
không phải là phận sự của quân đội. Nhưng một ông tướng đứng đầu ba quân
nói về quân đội làm kinh tế như một thứ quyền, như một chức năng đương
nhiên của quân đội. Ông nói say sưa, quyết liệt như người nông dân nói
về quyền được cày cấy trên mảnh ruộng của họ vậy!
Loại bỏ, chặn đứng những ý kiến trái chiều bằng viện dẫn chủ trương của
đảng vẫn là thói quen của những quan chức nhờ đảng mà có quyền lực. Khi
có nghị sĩ đòi hỏi Quốc hội phải xem xét thảo luận thấu đáo việc hệ
trọng sát nhập Hà Tây vào Hà Nội, ông Chủ tịch Quốc hội lúc đó là Nguyễn
Phú Trọng liền phán: Việc sát nhập Hà Tây vào Hà Nội đã được Bộ Chính
trị quyết định rồi. Thế là khỏi thảo luận, Quốc hội liền răm rắp biểu
quyết thuận mở rộng Hà Nội ôm cả xứ Đoài mênh mông đồng ruộng, ôm cả dãy
núi Ba Vì quanh năm mây trắng, đưa địa giới Hà Nội đến sát tận bờ sông
Đà heo hút. Để chín phần mười diện tích thủ đô Hà Nội là núi rừng, đồng
ruộng. Để nông thôn hóa, lạc hậu hóa thủ đô Hà Nội. Để kinh tế thủ đô Hà
Nội là nền kinh tế nông nghiệp lạc hậu. Để văn hóa thủ đô Hà Nội mang
đậm màu sắc văn hóa làng xã.
Khi hàng trăm trí thức, hàng ngàn người dân kí kiến nghị đòi dừng dự án
Bô xít Tây Nguyên nguy hại cho đất nước, ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
liền băm bổ tuyên bố: Dự án Bô xít Tây Nguyên là chủ trương lớn của
đảng. Kiến nghị đúng đắn và đầy trách nhiệm công dân của hàng trăm trí
thức, hàng ngàn người dân đòi dừng khai thác Bô xít Tây Nguyên liền bị
ném vào sọt rác. Chủ trương lớn của đảng đã bùn đỏ hóa rừng xanh đại
ngàn Tây Nguyên, đã làm nền kinh tế đất nước phải triền miên gánh thua
lỗ hàng ngàn tỉ đồng năm này qua năm khác của dự án Bô xít..
Nay lương tâm và trách nhiệm người lính đòi hỏi quân đội không làm kinh
tế nữa thì ông Bộ trưởng Bộ Quốc phòng lại mang chủ trương của Đảng ra
chống lại đòi hỏi của lương tâm và trách nhiệm người lính: Quân đội làm
kinh tế là chủ trương nhất quán của đảng! Ông Bộ trưởng Lịch cần nhớ
rằng những thảm họa liên tiếp giáng xuống người dân và đất nước Việt Nam
suốt mấy chục năm qua như cải cách ruộng, cải tạo tư sản, Nhân Văn -
Giai Phẩm, xét lại chống đảng, tù đày những người tham gia chính quyền
Việt Nam Cộng Hòa đều là những chủ trương nhất quán của đảng cả đó.
Cải cách ruộng đất đã giết hại hàng trăm ngàn công dân ưu tú, những
người giầu trí tuệ, giầu của cải đã có đóng góp vô cùng to lớn cho đất
nước. Cải cách ruộng đất còn giết chết cả những giá trị văn hóa đạo lí
của nền văn minh sông Hồng đặc sắc. Cải tạo tư sản đã đánh sập nền công
nghiệp non trẻ và đầy triển vọng của đất nước, đã tiêu diệt, xóa sổ tầng
lớp nghiệp chủ vừa hình thành đầy tài năng và đầy khát vọng chấn hưng
đất nước. Vụ Nhân Văn – Giai Phẩm và Xét lại chống đảng do đảng ngụy tạo
ra đã hãm hại, tù đày đến chết, đến tàn phế những tài năng và khí phách
lớn nhất của trí tuệ và tâm hồn Việt Nam. Giam cầm, tù đày không án
hàng trăm ngàn người dân Việt Nam ở bên thua cuộc trong cuộc chiến tranh
Nam Bắc đã gây hận thù và sự li tán, chia rẽ sâu sắc trong lòng dân tộc
Việt Nam, cho đến tận hôm nay, gần nửa thế kỉ đã qua vẫn không thể hàn
gắn.
Những chủ trương đó của đảng là những tội ác, những món nợ của đảng cộng
sản Việt Nam với dân tộc Việt Nam sẽ mãi mãi khắc ghi trong lịch sử
Việt Nam. Đảng cộng sản Việt Nam không thể trốn nợ được bằng sự trơ trẽn
tung ra lời tung hô như phun đám khói hỏa mù: đảng cộng sản Việt Nam
quang vinh muôn năm, để che lấp tội ác, để xí xóa món nợ với dân tộc
Việt Nam!
Âm mưu thôn tính, xóa sổ đất nước Việt Nam trên bản đồ thế giới, biến
Việt Nam thành chư hầu, thành ngôi sao thứ sáu trên lá cờ Đại Hán chưa
lúc nào bành trướng Đại Hán bộc lộ rõ ràng và quyết liệt như lúc này.
Đại Hán mới cướp hơn ngàn kilomet vuông đất đai biên cương phía Bắc của
dải đất Việt Nam. Đại Hán vừa cướp cả quần đảo Hoàng Sa và nhiều đảo nhỏ
của Việt Nam ở biển Đông. Đại Hán đang hàng ngày bắn giết dân Việt Nam
kiếm sống trên biển Việt Nam. Đại Hán quấy phá, gây sự, xua đuổi doanh
nghiệp Việt Nam và doanh nghiệp nước ngoài liên doanh với Việt Nam khai
thác dầu khí trên biển Việt Nam. Trách nhiệm bảo vệ toàn vẹn cương vực
lãnh thổ, bảo vệ dân lành đang đè nặng lên đôi vai quân đội.
Vậy mà viên tướng Bộ trưởng Bộ Quốc phòng lại muốn đảng cộng sản Việt
Nam một lần nữa ghi thêm món nợ với lịch sử Việt Nam khi sự còn mất của
đất nước đang bị đe dọa nghiêm trọng lại chủ trương quân đội làm kinh
tế, nghiệp dư hóa quân đội, phân hóa sự thống nhất, tính thường trực của
quân đội, làm suy yếu sức mạnh chiến đấu của quân đội. Sức mạnh quân
đội đã bị phân tán, suy yếu thì từ chỗ không bảo vệ được toàn vẹn lãnh
thổ, từ chỗ bỏ mặc biển Đông của tổ tiên cho kẻ thù truyền kiếp làm chủ,
bỏ mặc cho chúng mặc sức bắn giết dân lành Việt Nam đến chỗ khuất phục
sức mạnh kẻ thù chỉ là bước ngắn.
Liều đô pinh lợi nhuận của quân đội làm kinh tế đang làm mờ mắt, tối dạ cả người nắm trọng trách lớn nhất của quân đội.
4. Quân đội làm kinh tế. Cái giá phải trả
Quân đội làm kinh tế không phải là luống rau xanh mà tiểu đội lính nào
cũng đều chăm chút vun xới, tưới bón những buổi chiều sau một ngày mướt
mồ hôi ở thao trường, sau một ngày căng trí não trong khoa mục kĩ thuật.
Quân đội làm kinh tế không phải chuồng nuôi heo mà bếp đại đội, bếp
tiểu đoàn nào cũng phải có. Đó chỉ là tăng gia tự túc cải thiện bữa ăn
hàng ngày có từ khi ra đời đội quân những người nông dân mặc áo lính và
sẽ mãi mãi tồn tại như là lẽ tự nhiên cùng những người lính của nhà nước
cộng sản. Tăng gia là công việc có trong lịch hoạt động hàng ngày của
mọi người lính trong toàn quân. Sau giờ luyện tập nặng nhọc trên thao
trường là giờ tăng gia như khoảng thời gian thư giãn giữa màu xanh mướt
mát của vườn rau, mùa nào rau đó. Số kilogram rau cân cho nhà bếp của
đơn vị là một trong những chỉ số thành tích thi đua của các tiểu đội.
Hoạt động tăng gia sản xuất nhỏ bé khép kín trong từng đơn vị quân đội.
Sản phẩm tăng gia sản xuất không lưu thông ra thị trường dân sự, không
có mục đích kinh doanh sinh lời vì vậy không phải là làm kinh tế.
Quân đội làm kinh tế là những đơn vị quân đội lớn, là những lữ đoàn, sư
đoàn, quân đoàn, binh chủng, quân chủng, bộ chỉ huy quân sự tỉnh lập
những công ty, những doanh nghiệp mang năng lực của quân đội ra kinh
doanh chuyên nghiệp trên thương trường quốc gia và quốc tế.
Lữ đoàn Lũng Lô thuộc binh chủng công binh chuyển sang làm kinh tế trở
thành công ty Lũng Lô. Công ty Lũng Lô mang năng lực quân đội ra kinh
doanh là mang nghề bắc cầu mở đường, mang xe công trình và máy chuyên
dụng, mang kĩ sư công binh và lính cuốc xẻng ra làm những dự án, những
công trình công nghiệp và dân dụng lớn. Công ty Lũng Lô còn kinh doanh
cả ở lĩnh vực không liên quan đến nghề công binh như cho lính dựng cây
xăng bên đường, kinh doanh bán lẻ xăng dầu.
Kinh doanh bằng năng lực quân đội là kinh doanh bằng quyền uy và công
thần quân đội. Kinh doanh bằng mênh mông đất an ninh quốc phòng. Kinh
doanh bằng vô tận nước sông công lính. Làm sao không lãi khẳm. Lãi khẳm
đã làm mờ mắt, tối dạ nhiều người được trao những trọng trách lớn nắm
giữ sức mạnh quân sự đất nước. Lãi khẳm đã làm nảy nòi ra quá nhiều nhóm
lợi ích nhà binh và họ đang cố vơ công việc của bộ Công thương, vơ cả
chức năng của những chợ lao công, chợ bán sức người về cho bộ Quốc
phòng. Làm công việc của nhà kinh doanh chuyên nghiệp, nhiều nhóm quyền
lực nhà binh còn bán sức lính cho các doanh nghiệp dân sự khai thác, bóc
lột. Các nhóm quyền lực nhà binh cố đòi cho được chức nâng kinh doanh
kiếm tiền trở thành chức năng đương nhiên của người lính và họ còn nống
lên thành chủ trương nhất quán của đảng!
Nhưng lãi khẳm chỉ mang lại giầu có cho nhóm lợi ích nhà binh. Dù lãi
khẳm bao nhiêu, dù số dương hạch toán có lớn bao nhiêu cũng không bù đắp
được cái giá mà quân đội, mà đất nước phải trả cho việc làm kinh tế của
những người lính.
Quân đội làm kinh tế đã tạo ra tầng lớp tư sản nhà binh, những ông chủ
tư bản mang lon tướng, tá với cuộc sống đế vương hưởng thụ, lạc lõng với
cuộc sống đang còn nhiều thiếu thốn, cơ cực của người dân, càng lạc
lõng với cuộc sống gian khổ rèn luyện của người lính chân chính. Hình
ảnh đã lộ sáng về cuộc sống đế vương của đại tá Phùng Quang Hải chỉ là
một minh chứng. Còn bao nhiêu những tướng tá chủ tư bản đế vương chưa lộ
sáng?
Những ông chủ tư bản nhà binh đó đều giữ những trọng trách lớn trong sự
nghiệp bảo đảm an ninh quốc phòng của đất nước. Nhưng tư duy của ông chủ
kinh doanh, tư duy của nhà đầu tư góp vốn vào sân golf Tân Sơn Nhất sẽ
lấn át tư duy của nhà cầm quân. Tư duy hòa bình hưởng lạc sẽ lấn át tư
duy của người lính vì nước quên thân, vì dân quên mình.
Trước sự hung hăng cướp đất, cướp biển của Tàu Cộng, trước tội ác của
Tàu Cộng hàng ngày bắn giết dân lành Việt Nam, mọi người dân Việt Nam
bình thường, từ ông cán bộ về hưu đến cô bé học trò tiểu học đều sôi
sục căm thù giặc Tàu Cộng xâm lược mà những cuộc biểu tình tự phát bùng
nổ liên tục suốt nhiều năm qua lên án hành động xâm lược của Tàu Cộng là
bằng chứng. Căm thù giặc cướp nước và sẵn sàng xả thân giữ nước của
người dân là sức mạnh để tồn tại của dân tộc Việt Nam. Mượn danh quân
đội làm kinh tế, cha con ông Bộ trưởng Bộ Quốc phòng mê mải làm giầu đã
làm cho ông tướng đứng đầu ba quân của quân đội cộng sản Việt Nam Phùng
Quang Thanh lú lẫn, mơ hồ, bạc nhược và đớn hèn đến mức đứng về phía kẻ
thù hằn học với lòng yêu nước của người dân Việt Nam: Tôi thấy lo lắm,
không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ con đến người già có xu thế
ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực đến Trung Quốc là ngại. Tôi cho rằng
cái đó là nguy hiểm cho dân tộc. Ông tướng Thanh đớn hèn và bạc nhược
hiểu rằng lòng dân Việt sôi sục căm thù quân Tàu Cộng xâm lược là mối
nguy hiểm khôn cùng cho quân xâm lược nhưng ông ta lại nói tránh đi là
nguy hiểm cho dân tộc Việt Nam.
Quân đội làm kinh tế đã tạo ra một đội ngũ lính có nếp sinh hoạt riêng
hoàn toàn không biết đến điều lệnh nội vụ của quân đội, không biết đến
thao trường, không có kĩ năng, bản lĩnh và lẽ sống cao đẹp của người
lính nhưng họ lại có mức sống cao hơn, có đời sống an nhàn, thanh bình
hơn những người lính thực sự. Điều đó đã tạo ra sự phân hóa sâu sắc
trong nội bộ quân đội, tạo ra sự cách biệt, bất bình đẳng không lành
mạnh trong quân đội.
Quân đội là môi trường, là không gian của lí tưởng. Nơi công dân làm
nghĩa vụ cao cả, thiêng liêng với đất nước: Bảo vệ Tổ quốc. Nơi người sĩ
quan nắm trong tay sức mạnh phòng vệ của đất nước và chịu trách nhiệm
trước nhân dân, trước lịch sử về sự toàn vẹn cương vực lãnh thổ. Nơi
khái niệm về Tổ quốc, về Nhân Dân, khái niệm về sự hi sinh, sự dâng hiến
sáng rõ nhất, cụ thể nhất, thiết thực nhất và cũng cao đẹp nhất.
Quân đội cũng là nơi mọi người dân gửi trọn lòng tin yêu và nhận được sự
ưu ái, đãi ngộ lớn nhất của người dân và của đất nước. Thời chiến tranh
vừa qua, cả miền Bắc đói dài đói rạc. Từ người già đến đứa trẻ mới sinh
đều không được ăn no, không được ăn đủ. Nhưng hạt thóc đóng thuế nuôi
quân thì “thóc không thiếu một cân” và góp người ra trận thì “quân không
thiếu một người”. Với người dân, người lính là con người của sự hi sinh
và cống hiến, là những người đẹp nhất, những người đáng yêu nhất, những
người lấy thân mình làm cột mốc biên cương, lấy máu mình vạch ranh giới
quốc gia. Dù đói ăn đến đâu, người dân cũng không để những người lính
phải đói một bữa, để mong những người lính vững tay súng, đừng một phút
giây xao lãng với nghĩa vụ thiêng liêng bảo vệ Tổ quốc
Dân còn nghèo xơ xác, kinh tế đất nước còn thiếu trước, hụt sau vẫn dành
cho quân đội lương cao bổng hậu chỉ mong quân đội tập trung vào bổn
phận giữ gìn toàn vẹn cương vực lãnh thổ. Ơn dân, lộc nước lớn như vậy
nhưng hơn chục năm qua, đất biên cương mất, biển đảo mất, chủ quyền lãnh
thổ bị Tàu Cộng xâm lấn ngày càng nghiêm trọng mà những nhóm lợi ích
nhà binh vẫn mê mải mang năng lực quân đội ra làm kinh tế. Không phải
chỉ là vô lương tâm, vô trách nhiệm mà còn là sự phản bội nhân dân.
Là không gian của lí tưởng, có người còn coi quân đội là nơi sạch nhất.
Nhưng quân đội làm kinh tế thì không gian của lí tưởng không còn nữa.
Nơi sạch nhất đã nhốn nháo cuộc chạy đua tìm kiếm lợi nhuận, đã làm hao
hụt, mất mát đáng kể tình cảm yêu thương của người dân dành cho người
lính. Nơi của những lí tưởng cao cả đã trở thành nơi ngự trị của đồng
tiền, nơi bon chen, ráo riết tìm kiếm lợi nhuận của những nhóm quyền lực
nhà binh.
Quân đội làm kinh tế mới có cuộc cướp đất bằng sức mạnh tàn bạo ở Đồng
Tâm, Mỹ Đức, Hà Nội. Cuộc cướp đất ở Đồng Tâm sẽ khắc ghi vào lịch sử
Việt Nam một vết nhơ, một nỗi đau về một thời cộng sản đen tối và về một
nhà nước cộng sản dùng sức mạnh quyền lực và sức mạnh bạo lực chà đạp
lên pháp luật cướp mảnh đất của dân không thuộc đất sân bay Miếu Môn,
cướp mảnh đất đã và đang thấm đẫm máu, mồ hôi, nước mắt người dân Đồng
Tâm cho một nhóm lợi ích nhà binh. Với sức mạnh của quyền lực và sức
mạnh của bạo lực, đơn vị quân đội làm kinh tế mang tên Viettel sẽ cướp
được đất của dân Đồng Tâm nhưng lòng tin của người dân với nhà nước và
tình yêu của người dân với người lính sẽ mất trắng. Nhà nước và quân đội
đó không còn có nguồn sức mạnh vô tận của nhân dân nữa.
Tư liệu sản xuất tạo ra lợi nhuận của những nhóm quyền lực nhà binh là
đất đai, sức lính và trang, thiết bị của quân đội thì đơn vị quân đội
nào cũng có. Đơn vị làm kinh tế được chính danh và công khai mang đất
đai, sức lính và trang thiết bị ra làm giầu thì đơn vị quân đội không
làm kinh tế cũng làm giầu bằng đất đai, sức lính và trang thiết bị quân
đội một cách lén lút. Và bao điều đau lòng, nhục nhã đã xảy ra.
Lính biên phòng Quảng Trị được trang bị tàu tuần tiễu biển, được cung
cấp xăng dầu cho những chuyến ra khơi canh biển. Toàn quân nhộn nhịp làm
kinh tế thì nhóm quyền lực nhà binh biên phòng Quảng Trị không có chức
năng làm kinh tế cũng lén lút làm kinh tế bằng cách không thực hiện
những chuyến tuần tra canh biển, neo tàu tuần tiễu tại bến nhưng khai
khống những chuyến ra khơi rồi lấy xăng dầu của những chuyến đi biển
khống đó bán đi lấy tiền chia nhau trong nhóm quyền lực.
Thời chiến tranh, người dân nhường đất ruộng đang cấy lúa cho lính phòng
không lập trận địa pháo cao xạ. Người dân nhường cả hồ sen đẹp để người
lính có trận địa pháo phòng không nổi trên hồ đón đúng hướng bay của
máy bay Mỹ. Chiến tranh qua đi. Những khẩu pháo cao xạ đã được đưa về
kho quân khí, đưa về bảo tàng. Nhưng đất ruộng trận địa, mặt hồ trận địa
không được trả lại cho dân mà trở thành tài sản của quân chủng Phòng
không – Không quân để tài sản đó trở thành vốn liên doanh với doanh
nghiệp dân sự. Nhà hàng nguy nga mọc lên trên đất ruộng trận địa. Nhà
hàng trên du thuyền giữa hồ dập dìu khách thâu đêm. Hàng trăm hecta đất
sân bay dân sự, sân bay quân sự cũng được nhóm quyền lực Phòng không –
Không quân mang ra liên doanh để trở thành sân golf, sân tennis, nhà
hàng, khách sạn, biệt thự cho thuê. 10 năm qua, 2006 – 2016, quân chủng
Phòng không – Không quân là sắc lính làm kinh tế lớn nhất, mạnh nhất và
say mê nhất.
Cũng 10 năm qua, 2006 – 2016, thời nhóm quyền lực Phòng không – Không
quân làm kinh tế rầm rộ nhất, mê mải nhất cũng là thời hòa bình, máy bay
quân sự chỉ có những chuyến bay huấn luyện, bay tuần tra nhưng máy bay
bị rơi rụng, bị tan xác nhiều nhất. 19 máy bay bị tai nạn tan xác cùng
với 49 người lính chết theo máy bay. Trong số máy bay tan tành có 6 máy
bay tiêm kích Mig 21 và 5 máy tiêm kích hiện đại nhất, đắt tiền nhất, Su
22 và cả Su 30. Không thể không có mối liên hệ giữa sự mê mải làm kinh
tế của nhóm quyền lực Phòng không – Không quân với sự tăng vọt những máy
bay quân sự tan xác.
Lời lãi nào của quân đội làm kinh tế có thể bù đắp được tính mạng của 49
người lính không quân mất đi cùng sự tan xác của 19 máy bay quân sự.
Lời lãi nào của quân đội làm kinh tế có thể bù đắp được máu của người
dân Việt Nam hàng ngày đổ ra trên biển Việt Nam bởi quân đội bám bờ, ngư
dân bám biển, quân đội mê mải làm kinh tế bỏ trống biển cho lũ cướp
biển Tàu Cộng làm chủ biển Việt Nam, mặc sức hung hăng bắn giết dân chài
Việt Nam.
Lời lãi nào của quân đội làm kinh tế có thể bù đắp được sự mất mát của
không gian lí tưởng mà quân đội nào cũng phải có. Lời lãi nào có thể bù
đắp được sự mất mát lòng tin và tình cảm yêu thương của người dân dành
cho người lính.
Quân đội làm kinh tế mang lại chút lợi nhuận cho nhóm quyền lực nhà
binh. Cái phúc nhỏ nhoi của một dúm người. Quân đội làm kinh tế mang về
cho ngân sách vài đồng tiền thuế. Cái lợi nhỏ xíu của nhà nước. Nhưng
quân đội, nhân dân và đất nước phải gánh chịu thiệt hại quá lớn. Tâm hồn
người lính bị tha hóa. Kỉ luật quân đội bị sói mòn. Sức mạnh quân đội
bị phân tán vào công việc tìm kiếm lợi nhuận. Tổ chức quân đội bị phân
hóa. Tính thường trực và tính chuyên nghiệp của quân đội không còn nữa.
Sức mạnh chiến đấu của quân đội bị giảm sút nghiêm trọng. Trong khi biên
cương biển đảo đang bị sức mạnh quân sự của Tàu Cộng xâm lấn ngày càng
trắng trợn và dữ dằn mà quân đội cứ mê mải làm kinh tế, tối mắt với lợi
nhuận, đó là họa vô cùng lớn của đất nước.
Quân đội cố giành chức năng làm kinh tế cho thấy thống lĩnh quân đội
hiện nay chỉ là mấy ông tướng nông dân, những người chỉ có tầm nhìn quá
hạn hẹp, không vượt ra khỏi mảnh ruộng manh mún, riêng tư của gia đình
mình. Như thời hợp tác xã nông nghiệp, người nông dân chỉ lo chăm chút
cho mảnh ruộng năm phần trăm của gia đình mình còn ruộng hợp tác xã chỉ
làm qua quýt theo tiếng kẻng cho hết giờ, cho đủ công điểm. Ruộng hợp
tác xã cỏ tốt hơn lúa cũng bỏ mặc.
Những ông tướng nắm sức mạnh quân sự của đất nước, bảo đảm lợi ích của
đất nước là toàn vẹn lãnh thổ, bảo đảm lợi ích của nhân dân là được sinh
sống trên đất nước bình yên, là thế đứng của dân tộc Việt Nam trước thế
giới. Ở tầm quốc gia lớn lao như vậy nhưng những ông tướng nông dân cố
níu giữ chức năng quân đội làm kinh tế là đã đặt lợi ích cục bộ của nhóm
quyền lực nhà binh lên trên lợi ích của đất nước, của nhân dân. Quân
đội làm kinh tế thực ra chỉ là nhóm quyền lực nhà binh khai thác năng
lực quân đội vào hoạt động kinh tế mang lại lợi nhuận cho nhóm quyền lực
nhà binh mà thôi.
5. Lời cuối
Trong xã hội công nghiệp hiện đại, ở các nước công nghiệp phát triển
cũng là các nước dân chủ thực sự, tổ chức xã hội hợp lí và hài hòa, mọi
ngành nghề, mọi công việc đều phải chuyên nghiệp hóa triệt để. Xã hội
hiện đại đòi hỏi mọi việc đều phải chuyên nghiệp đến nỗi thế giới tội
phạm cũng phải chuyên nghiệp để có một tổ chức tội phạm lớn mạnh mới tồn
tại được, đó là tổ chức tội phạm mafia.
Đi qua thời văn minh công nghiệp, loài người đã bước lên một nền văn
minh rất cao, văn minh tin học. Nhưng xã hội Việt Nam vẫn ở thời văn
minh trước công nghiệp. Các tổ chức, các hoạt động ở xã hội Việt Nam đều
chưa có tính chuyện nghiệp.
Hai tổ chức quan trọng nhất đòi hỏi hoạt động chuyện nghiệp cao nhất là Quốc hội và quân đội đều không chuyên nghiệp.
Quốc hội là cơ quan lập pháp, nơi làm việc của những chính khách chuyên
nghiệp và những nhà lập pháp chuyên nghiệp để tạo ra những bộ luật của
thời đại văn minh ngang tầm thế giới. Quốc hội Việt Nam chỉ là bộ sưu
tập về hình ảnh con người Việt Nam, có đầy đủ thành phần các dân tộc và
đầy đủ các tầng lớp xã hội. Vì thế mỗi kì họp Quốc hội chỉ như một
festival đại đoàn kết các dân tộc Việt Nam. Đại biểu Quốc hội hầu hết
đều chỉ là những nghị sĩ nghiệp dư. Bà bí thư đảng ủy. Ông chủ tịch
tỉnh. Ông giám đốc sở. Ông Bộ trưởng. Ông tướng quân đội, tướng công an.
Tất cả đều là đảng viên, đều mang ý chí của độc đảng đến nghị trường áp
đặt cho Quốc hội. Không có nhà lập pháp chuyên nghiệp ở tầm chính
khách. Những quan chức quan liêu chỉ biết những điều đã lạc hậu của cuộc
sống trở thành nghị sĩ nghiệp dư làm luật ở Quốc hội. Luật chưa xây
dựng xong đã lạc hậu với cuộc sống đất nước, lại càng lạc hậu với thế
giới.
Quân đội là lực lượng vũ trang mang sức mạnh nền kinh tế đất nước và ý
chí của dân tộc trong phòng vệ đất nước. Hai yếu tố về tổ chức tạo lên
sức mạnh quân đội là tập trung và chuyên nghiệp. Không tập trung và
chuyên nghiệp không thể phát huy sức mạnh vũ khí và sức mạnh của kĩ
chiến thuật. Không tập trung và chuyên nghiệp, không thể là quân đội
chính qui, hiện đại.
Quân đội làm kinh tế đã phá hỏng cả hai yếu tố về tổ chức bắt buộc phải
có của quân đội là tập trung và chuyên nghiệp. Quân đội làm kinh tế thì
đội quân đó chỉ là những lao binh chuyện nghiệp và những chiến binh
nghiệp dư.
10/8/2017 (Danlambao)