Chẳng hiểu gì về cuộc chiến Việt Nam ! (Lữ Giang)
Nhiều
viên chức và sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa khi bị đưa vào các trại tù cải
tạo hay đã được qua Mỹ vẫn còn nói với nhau : "Nếu Tổng thống Nixon đừng
bị mất chức vì vụ Watergate, miền Nam đã không mất !". Đa số người Việt
ở Mỹ đã ghi danh vào Đảng Cộng Hòa vì tin rằng Đảng Cộng Hòa chống
Cộng… Đến nay, nhiều người vẫn còn tin như thế. Ai có ý kiến khác họ,
thường bị coi là tay sai cộng sản hay đặc công cộng sản nằm vùng. Với
cái lối đấu tranh này, mất miền Nam là chuyện không thể tránh được và
còn thua dài dài.
Đa số
các nhà phân tích đã nói rằng chính phủ Trump là chính phủ của các nhà
kinh doanh và tướng lãnh, thiếu các nhà chuyên môn.
Trả
lời phỏng vấn của WaPo, cậu Jared Kushner, con rể của Trump và là người
có quyền lực số 1 về các quyết định của Trump, đã tuyên bố : "Chính phủ
Mỹ nên vận hành như một công ty Mỹ khổng lồ. Hy vọng của chúng tôi là
chúng ta có thể đạt được nhiều thành công và hiệu quả cho các khách hàng
của mình, đó là các công dân".
Nhân
ngày 30 tháng Tư, chúng tôi xin nói về hai tướng nổi bật nhất trong Nội
các của Trump là Steve Bannon và HR McMaster, và quan điểm của hai ông
về chiến tranh Việt Nam, để độc giả có thể thấy tại sao Nội các
Trump đang gặp nhiều khó khăn trong việc lãnh đạo nước Mỹ và thế giới,
và tại sao miền Nam mất.
Hai tướng nổi bật của Trump
Khi
Trump ra ứng cử, Steve Bannon, một cựu tướng Hải quân, được chọn làm
người điều khiển chiến dịch tranh cử của Trump và là người đã đưa Trump
đến chiến thắng. Sau khi Trump nhận chức, Bannon trở thành "Phụ tá Tổng
thống và đứng đầu Chiến lược của Nội các Donald Trump". Ông được coi là
bộ óc của Tòa Bạch Ốc. Với nhiệm vụ đó, Bannon đã đẩy Trump đi theo
phương thức và những tuyên bố khi còn tranh cử của Trump, đưa chính
quyền Trump đi từ rối loạn này đến rối loạn khác. Bị nhiều chống đối và
tranh chấp, ngày 5/4/2017 Bannon đã bị loại ra khỏi Hội đồng An ninh
Quốc gia. Tướng H.R. McMaster được đưa lên thay.
H.R. McMaster là một trung tướng hiện dịch, được Trump cử làm Cố vấn Hội đồng An ninh quốc gia ngày 20/2/2017. Ông có kinh nghiệm tại chiến trường Afghanistan và Iraq, nhưng kinh nghiệm chính trị gần như không có gì.
Có
nhiều đấu hiệu cho thấy các nhà chiến lược Mỹ đứng đàng sau hậu trường
đang dùng McMaster và tướng James Mattis, Bộ trưởng Quốc phòng, đẩy
Trump trở lại củng cố vai trò lãnh đạo thế giới của nước Mỹ như dưới hai
đời tổng thống George Walker Bush và Barack Hussein Obama, vì nếu để
chính phủ Mỹ "vận hành như một công ty Mỹ khổng lồ", theo chủ trương của
Jared Kushner, con rể của Trump, thì nước Mỹ sẽ đi đời nhà ma. Nhưng
chuyện không dễ dàng vì Trump không có các khái niệm căn bản về các vấn
đề chính trị, kinh tế và quân sự của nước Mỹ cũng như thế giới, chỉ
thích làm các chuyện lặt vặt để "biểu dương khí thế".
Cả
tướng Steve Bannon lẫn tướng H.R. McMaster đều chỉ trích về những sai
lầm của hai tổng thống Johnson và Nixon đã đưa cuộc chiến Việt Nam đến
thất bại.
Tướng
Steve Bannon 64 tuổi, tốt nghiệp MBA (Master Business Administration)
tại Đại học Harvard năm 1985, còn tướng H.R. McMaster, 54 tuổi, tốt
nghiệp tiến sĩ sử học tại Đại học North Carolina ở Chapel Hill. Cả hai
đều có kiến thức và kinh nghiệm chiến đấu, nhưng không có kinh nghiệm
chính trị. Chúng ta thử nghe hai ông nói về chiến tranh Việt Nam.
Những cách nhìn về chiến tranh Việt Nam
1. Cách nhìn của tướng Bannon
Steve
Bannon đã đề nghị tất cả viên chức Tòa Bạch Ốc phải đọc cuốn sách phân
tích các sai lầm của chính quyền Mỹ dẫn đến chiến tranh Việt Nam trước
đây, đó là cuốn "The Best and the Brightest" của tác giả David
Halberstam, xuất bản từ năm 1972. Cuốn
sách nhận định rằng giới lãnh đạo Mỹ lúc bấy giờ ảo tưởng, tự tin quá
mức, không một chút am tường và hiểu biết về thực địa trong chính giới
Mỹ khi quyết định đổ quân, nên đã loại bỏ những nhà lãnh đạo lỗi lạc của
miền Nam Việt Nam như Tổng thống Ngô Đình Diệm, thay vì coi trọng lòng
ái quốc và tài năng của ông ấy… để rồi dẫn đưa quân đội Mỹ sa lầy vào
một cuộc chiến kéo dài và không lối thoát. Phải nói là "nhục nhã cuốn cờ
về nước" hơn là "rút quân trong danh dự".
Theo
ông, hãy nhìn vào những gì Israel đã làm… không cần sự hiện diện của
quân đội Mỹ mà chỉ nhờ vào sự trợ giúp phát triển công nghệ chiến tranh,
ngày nay họ đã là một quốc gia hùng cường có thể kìm chế và kiểm soát
được khu vực Trung Đông về chính trị, kinh tế và ngoại giao độc lập.
David Halberstam vừa là một ký giả vừa là một sử gia. Năm 1963, ông được giải thưởng George Polk Award của báo New York Times
vì chụp được những tấm hình về vụ thiêu sống Thích Quảng Đức. Ông đã
rời Việt Nam năm 1964 và được giải thưởng Pulitzer Prize for
International Reporting.
2. Cách nhìn của tướng H.R. McMaster
Trong
cuốn "Xao lãng nhiệm vụ : Lyndon Johnson, Robert McNamara, các Tham mưu
liên quân và những sự tin tưởng sai lầm đưa đến Việt Nam" (1997), Tướng
H.R. McMaster cáo buộc cựu Tổng thống Hoa Kỳ Lyndon B. Johnson và các
cố vấn chính trị, dân sự và quân sự của ông về việc làm mất Việt Nam.
Cuốn này là một phần trong luận án tiến sĩ của ông. Ông đặt vấn đề :
"Tôi
tự hỏi làm thế nào và tại sao Việt Nam đã trở thành một cuộc chiến
tranh của Mỹ - một cuộc chiến mà người ta đã chiến đấu và chết mà không
có một ý tưởng rõ ràng về hành động và hy sinh của họ đã góp phần làm
cho cuộc chiến chấm dứt".
Trong
việc tìm kiếm câu trả lời, McMaster cho rằng "Vai trò của quân đội
trong việc ra quyết định về Việt Nam rất ít được hiểu và phần lớn bị bỏ
qua". Ông chỉ trích rất nặng Alain C. Enthoven, Phụ tá Bộ trưởng Quốc
Phòng Mỹ từ 1961 đến 1969, cho rằng ông này "quá kiêu ngạo, coi quân đội
có trí tuệ thấp kém hơn ông ta, còn quân đội đã xem Enthoven và các
nhân viên khác của McNamara như những kẻ thù". Ông
đi đến kết luận : "Chiến tranh đã bị mất tại Washington, D.C., ngay cả
trước khi người Mỹ chịu trách nhiệm duy nhất cho cuộc chiến năm 1965 và
trước khi họ nhận ra đất nước đang ở trong chiến tranh ; thực sự, ngay
cả trước khi các đơn vị đầu tiên của Mỹ được triển khai".
3. Không có tầm nhìn chiến lược
Nhìn
chung, hai tướng Steve Bannon và McMaster của Trump đều không có tầm
nhìn chiến lược. Họ không biết chính xác mục tiêu của Hoa Kỳ khi mở cuộc
chiến ở Đông Dương từ 1965 đến 1967 là gì, cuộc chiến đó đã được tiến
hành ra sao, và sau khi đạt được mục tiêu rồi, nó phải kết thúc như thế
nào. Những người không biết chiến lược, chỉ nhìn vào một số diễn biến
của cuộc chiến, đã cho rằng Mỹ thua, nhưng sự thật không phải vậy.
Ở
miền Nam Việt Nam, sau khi giết được ông Diệm rồi, Mỹ không cho bất cứ
người Việt nào có tầm nhìn chiến lược đứng ra lãnh đạo, họ chỉ dùng
những kẻ chỉ biết tuân hành sự chỉ đạo của Mỹ. Năm 1971, khi Tổng thống
Nguyễn Văn Thiệu mới thăm dò để mời Giáo sư Nguyễn Văn Bông ra làm Thủ
tướng ngày 10/11/1971, người ta đã để cho một "Việt Cộng" (có tên tuổi
đàng hoàng) hạ sát ông tại ngã tư Cao Thắng – Phan Thanh Giản. Ông Thiệu
không biết gì đã nghi người ra lệnh giết Giáo sư Bông là Tướng Trần
Thiện Khiêm, vì cho rằng Tướng Khiêm sợ ông Bông giành chức Thủ tướng
của ông ta. Năm 1974, khi ông Thiệu mời Luật sư Trần Văn Tuyên ra làm
Thủ tướng, tôi đã đến gặp ông tại văn phòng và lưu ý rằng "Maître" phải
coi chừng, chúng nó sẽ giết "Maître" như đã giết Giáo sư Bông !
Ký
giả David Halberstam viết cuốn "The Best and the Brightest" từ năm
1972, khi các tài liệu mật chưa được giải mã, nên ông không thể thấy các
mặt trái đàng sau của cuộc chiến. Còn luận án của tướng McMaster cũng
chỉ là thứ bài tập của sinh viên, chưa có tầm nhìn sâu sắc nên không thể
căn cứ vào đó để đưa ra kết luật về cuộc chiến Việt Nam được.
Trong
hơn 20 năm qua, căn cứ vào các tài liệu Mỹ đã tiết lộ, chúng tôi đã
trình bày nhiều lần về mặt thật của cuộc chiến Việt Nam qua nhiều tài
liệu khác nhau. Hôm nay chúng tôi chỉ tóm lược như sau :
Mỹ đi vào chiến tranh Việt Nam bằng mọi giá
Thuyết Domino (Domino theory), xuất
hiện dưới thời của Tổng thống Dwight D. Eisenhower, cho rằng nguy cơ
phát triển của chủ nghĩa cộng sản tại Việt Nam, nếu Hoa kỳ không ngăn
cản, nó sẽ lan rộng ra các nước tại Đông Nam Á giống như quân bài
Domino. Nhưng các nhà phân tích cho rằng thuyết này đã bị phóng đại, vì
vai trò của Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ giới hạn trong phạm vi ba nước
Việt-Miên-Lào mà thôi. Hoa Kỳ thừa biết như vậy, nhưng Hoa Kỳ vẫn đổ
quân vào Việt Nam bằng mọi giá.
1. Giết hai Tổng thống
Để
đi vào chiến tranh Việt Nam, người Mỹ đã phải giết hai tổng thống, Tổng
thống Ngô Đình Diệm của Việt Nam Cộng Hòa và Tổng Thống Kennedy của Mỹ,
vì hai tổng thống này đã ngăn cản việc Mỹ đổ quân vào Việt Nam.
2. Đổ quân vào Việt Nam chẳng cần hỏi ai
Không
cần xin phép ai, lúc 9 giờ sáng ngày 8/3/1965, Lữ đoàn 9 thủy quân lục
chiến Mỹ đã đổ bộ vào bãi biển Đà Nẵng, mở màn cho sự can thiệp trực
tiếp của Mỹ vào cuộc chiến Việt Nam.
Ông
Bùi Diễm, lúc đó là Bộ trưởng Phủ thủ tướng, cho biết Thủ tướng Phan
Huy Quát đã hỏi ông : "Có gì đặc biệt về phương diện quân sự mà chúng ta
không được biết, đến độ họ phải hành động một cách vội vàng như
vậy". Sứ thần Melvin Manfull của Mỹ đã đến yêu cầu ra một thông cáo
chung về việc này (Bùi Diễm, Gọng kìm lịch sử, Paris 2000, tr. 222-223).
3. Thực hiện cuộc chiến một cách tàn bạo
Tướng
Curtis LeMay, Tư lệnh Không quân Mỹ tuyên bố : "Chúng tôi sẽ ném bom để
đưa chúng về Thời kỳ đồ đá" (We're going to bomb them back into the
Stone Age).
Theo
tài liệu của Bộ quốc phòng Mỹ, trong cuộc chiến Việt Nam, Hoa Kỳ đã
thực hiện tất cả 1.899.688 phi vụ, ném xuống Đông Dương 6.727.084 tấn
bom, so với 2.700.000 tấn đã ném xuống Đức trong Đại Chiến thứ II. Tổng
số chi phí là 352 tỷ USD (giá thời đó).
Có
5 tỉnh của Việt Nam có tỷ lệ bom mìn nặng nhất là Nghệ An, Hà Tĩnh,
Quảng Bình, Quảng Trị và Thừa Thiên – Huế. Việt Nam ước tính khoảng 6,6
triệu ha đất đang bị ô nhiễm bom mìn. Theo sự ước tính của Mỹ, nếu muốn
rà phá toàn bộ bom mìn này phải mất 320 năm.
Nạn
nhân của cuộc chiến được ước tính là 5.773.190 người, trong đó có
khoảng 2.122.700 người bị chết. Có 58.169 quân nhân Mỹ bị giết, 153.303
bị thương và 1.643 bị mất tích. Miền Nam có 440.357 quân nhân bị chết và
khoảng 499.000 bị thương.
Mỹ rút ra khỏi Việt Nam bằng mọi giá
Mỹ
đã thực sự thực hiện cuộc chiến tại Việt Nam chỉ có 3 năm, từ 1965 đến
1967, sau đó ra đi. Nhưng việc ra đi khó hơn việc đưa cuộc chiến vào rất
nhiều. Kissinger đã đưa ra kế hoạch thiết lập "Một khoảng cách vừa
phải" (Decent Interval), làm thế nào để sau khi Mỹ rút quân khỏi Việt
Nam khoảng 2 năm, miền Nam mất là vừa, lúc đó dư luận sẽ không đổ lỗi
cho việc miền Nam mất là do sự phản bội của Mỹ, mà do sự bất tài
(incompetence) của người miền Nam. Frank Snepp, Trưởng nhóm phân tích
của CIA tại Sài Gòn đã viết một cuốn sách dài 590 trang với cái tên
là "Decent Interval" để nói về kế hoạch này của Kissinger. Kế hoạch đó
gồm những điểm chính sau đây :
1. Lập các phong trào phản chiến để tạo lý do rút quân
: Richard Flacks, Vivian Rothstein, Ross Canton, Abe Peck, Thiền sư
Nhất Hạnh, Trịnh Công Sơn, John Kerry, Jane Fonda, Tom Hayden… đã được
đưa ra phát động các chiến dịch phản chiến.
2. Làm giảm bớt sức mạnh của quân đội Miền Bắc
: Đưa Sư đoàn Không kỵ 101 của Mỹ từ Quy Nhơn ra Huế phục sẵn rồi dụ
cộng quân vào chiếm cổ thành Huế trong Tết Mậu Thân 1968 và dùng đại
pháo tiêu diệt. Mở các cuộc hành quân qua Cambodia năm 1970 và Hạ Lào
năm 1971 dể làm tan vỡ các lực lượng chủ lực của Bắc Việt. Gài Sư đoàn
308, một sư đoàn thiện chiến nhất của Bắc Việt, vào Cổ thành Quảng Trị
năm 1972 rồi cho B-52 san bằng, v.v.
3. Đem miền Nam bán cho Trung Quốc
: Ngày 20/6/1972 Kissinger đến Bắc Kinh gặp Thủ tướng Chu Ân Lai và
giao miền Nam cho Trung Quốc. Kissinger nói "tôi tin rằng tương lai quan
hệ giữa Hoa Kỳ và Bắc Kinh quan trọng đối với Á châu hơn là những gì có
thể xẩy ra tại Phnom Penh, Hà Nội hay Sài Gòn".
4. Buộc hai bên ký Hiệp định Paris
: Ngày 18/2/1972, hàng loạt B.52 đã bay đến ném bom xuống các căn cứ
quân sự ở Hải Phòng và Hà Nội. Sau 12 ngày bị dội bom, ngày 30/12/1972
Hà Nội đồng ý sửa đổi lại một số điều khoản của Hiệp Định Paris và hai
bên đã ký kết ngày 27/1/1973.
5. Đánh lừa Tổng thống Thiệu lập kế hoạch tái phối trí "Đầu bé đít to" : Rút
quân từ Quân khu 2 và Quân khu 1 về Tuy Hòa lập phòng tuyến, gây ra
biến loạn đưa tới sự sụp đổ của miền Nam rồi đưa Dương Văn Minh ra tuyên
bố đầu hàng.
Tất cả các kịch bản đó đều đã được soạn thảo rất kỹ càng và được thực hiện chính xác trong từng giai đoạn.
Chỉ có Việt Nam Cộng Hòa thua
Nhìn
qua các diễn biến của cuộc chiến Việt Nam, chúng ta thấy rằng mục tiêu
chính của các nhà lãnh đạo Mỹ khi mở cuộc chiến Việt Nam là tiêu thụ tất
cả những loại vũ khí tồn kho từ Thế chiến II và thí nghiệm các vũ khí
mới, bất chấp những thảm họa có thể gây ra. Việt Nam được chọn làm chiến
địa và Việt Nam Cộng Hòa bị biến thành con cờ thí. Giai đoạn kế tiếp là
Afghanistan và giai đoạn tới có thể là Iran…
Các
tướng Mỹ như Steve Bannon và HR McMaster đều không có tầm nhìn chiến
lược, chỉ có tầm nhìn chiến thuật, nên cho rằng các nhà lãnh đạo Mỹ đã
sai lầm trong việc mở và điều hành cuộc chiến Việt Nam, nhưng trong thực
tế họ đã thành công và các mục tiêu đề ra đều đã đạt được. Chỉ có Việt
Nam Cộng Hòa thua.
Nhiều
viên chức và sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa khi bị đưa vào các trại tù cải
tạo hay đã được qua Mỹ vẫn còn nói với nhau : "Nếu Tổng thống Nixon đừng
bị mất chức vì vụ Watergate, miền Nam đã không mất !". Đa số người Việt
ở Mỹ đã ghi danh vào Đảng Cộng Hòa vì tin rằng Đảng Cộng Hòa chống
Cộng… Đến nay, nhiều người vẫn còn tin như thế. Ai có ý kiến khác họ,
thường bị coi là tay sai cộng sản hay đặc công cộng sản nằm vùng. Với
cái lối đấu tranh này, mất miền Nam là chuyện không thể tránh được và
còn thua dài dài.
Ngày 27/4/2017
Lữ Giang