BOT về tận thôn, đi bộ cũng phải đóng phí (LĐO)
“Đôi lúc chúng tôi cũng nhận được những phản ánh từ người dân các
khách vãng lai rằng người ta đi qua cầu đẹp, rộng, êm ro không phải đóng
phí mà mình thì mỗi năm phải đóng phí để đi nhưng chúng tôi phải chấp
nhận vì hiện tại vẫn là xã khó khăn mà chờ nguồn vốn xây cầu từ nhà nước
thì không biết đến bao giờ”, vị chủ tịch xã bộc bạch.
Không đóng tiền thì… lội sông mà đi
Vừa hoàn thành cuốc xe chở khách từ TP.Lạng Sơn về xã Vân Mộng, tài
xế Nguyễn Văn Hòa (Vũ Thư, Thái Bình) ngán ngẩm: "Không hiểu sao ở vùng
sâu, vùng xa thế này vẫn còn trạm thu phí. Lúc đi qua cầu tôi thắc mắc
hỏi người gác thì họ bảo nếu không muốn mất tiền thì lội xuống sông
này mà đi”.
Không chỉ những tài xế như anh Hòa mà bất kỳ người dân nào thuộc xã
miền núi biên giới Vân Mộng này khi đi qua cây cầu Hát Cáy đều phải đóng
phí 5 nghìn đồng cho người đi bộ và 10 nghìn đồng cho người đi xe máy.
Chia sẻ với chúng tôi anh Phạm Văn Đông (21 tuổi) người thôn Ôn Cựu
2, xã Vân Mộng cho biết: "Việc thu phí này đã kéo dài khoảng 2 năm nay
và người dân ở xã tôi đã quen với điều này. Ngày trước chưa có cầu muốn
đi toàn phải lội sông, mùa mưa thì không lội được nguy hiểm lắm. Bây giờ
có cầu thì phải đóng tiền để được đi thôi.”
Được biết, cây cầu Hát Cáy bắc qua sông Kỳ Cùng nối hai xã Vân Mộng
và xã Xuân Lễ hướng ra quốc lộ 4B đươc khánh thành vào cuối năm 2014
bằng nguồn vốn xã hội hóa sau bản hợp đồng kinh tế giữa UBND xã Vân
Mộng (huyện Lộc Bình, tỉnh Lạng Sơn) với doanh nghiệp tư nhân Đức - Tín -
Hưng (doanh nghiệp chi tiền xây cầu Hát Cáy) do ông Nguyễn Đình Đông
làm chủ.
Trong bản hợp đồng ghi rõ sau khi hoàn thành cầu thì doanh nghiệp sẽ
thu hồi vốn từ các hộ dân và những người có nhu cầu qua lại. Mỗi gia
đình sẽ đóng góp 500.000 đồng/năm, gia đình chính sách được giảm một
nửa.
Mức thu là 5 nghìn đồng/ 2 lượt (cả đi lẫn về) cho người đi bộ và 10
nghìn đồng/ 2 lượt cho người đi xe máy (cả đi lẫn về), các phương tiện
khác đều có bảng giá niêm yết rõ ràng trong hợp đồng từ 10 đến 50 nghìn
đồng. Việc thu phí này sẽ kéo dài trong 10 năm, sau 10 năm doanh nghiệp
sẽ giao lại cầu cho xã quản lý.
Chờ nhà nước đến bao giờ?
Chia sẻ với PV báo Lao Động, ông La Văn Dương, Chủ tịch UBND Vân Mộng
cho biết: “Trước khi xây cầu vào cuối năm 2014 việc đi lại của người
dân vô cùng khó khăn, chủ yếu là lội sông vào mùa khô còn vào mùa lũ thì
mọi hoạt động gần như đóng băng. Không ít trường hợp người dân bị đuối
nước khi lội sông vô cùng thương tâm.”
Được biết, UBND xã Vân Mộng đã nhiều lần kiến nghị về việc xin nguồn
vốn nhà nước xây cầu khi đoàn đại biểu HDND huyện Lộc Bình và tỉnh Lạng
Sơn về tiếp xúc cử tri ở địa phương. Đến năm 2012, UBND tỉnh Lạng Sơn đã
có phê duyệt đầu tư nguồn vốn nhà nước để xây cầu nhưng không hiểu vì
lý do gì đến giai đoạn gần cuối năm 2014 nguồn vốn này vẫn chưa được
giải ngân và chính quyền xã Vân Mộng đã quyết định hợp tác cùng doanh
nghiệp tại địa phương xây cầu bằng nguồn vốn xã hội hóa để giải quyết
khó khăn trong việc đi lại của người dân.
“Trước khi khởi công xây dựng cây cầu vào năm 2014, doanh nghiệp và
Uỷ ban xã Vân Mộng đã nhận được sự đồng ý của UBND huyện Lộc Bình và đại
đa số người dân xã Vân Mộng. Trong bản hợp đồng cũng có ghi rõ sau khi
xây dựng cầu, doanh nghiệp sẽ thu hồi vốn bằng nguồn xã hội hóa theo
cách: Thu theo năm là 500 nghìn với những hộ dân đi xe máy (giảm 1 nửa
đối với các gia đình chính sách), thu theo lượt (cả đi cả về) sẽ là 10
nghìn với xe máy và 5 nghìn với người đi bộ, các phương tiện khác có
những mức thu theo quy định tại hợp đồng”, ông Dương cho biết thêm.
“Đôi lúc chúng tôi cũng nhận được những phản ánh từ người dân các
khách vãng lai rằng người ta đi qua cầu đẹp, rộng, êm ro không phải đóng
phí mà mình thì mỗi năm phải đóng phí để đi nhưng chúng tôi phải chấp
nhận vì hiện tại vẫn là xã khó khăn mà chờ nguồn vốn xây cầu từ nhà nước
thì không biết đến bao giờ”, vị chủ tịch xã bộc bạch.
Được biết, Vân Mộng là một xã miền núi, biên giới của tỉnh Lạng Sơn
cách thành phố Lạng Sơn 23 km theo đường Quốc lộ 4B từ Lạng Sơn đi Quảng
Ninh. Nằm gần biên giới với Trung Quốc, với hơn 500 hộ dân, đời sống
của người dân xã miền núi này còn nhiều khó khăn.