Sau 30 năm, nghĩ về cuộc đổi mới lần thứ hai (Lê Kiên Thành-ANTG)
Trong cuộc đổi mới năm 1986, người khởi xướng chính là những người lãnh
đạo. Nhưng đến hôm nay, chính một bộ phận trong lực lượng này có lẽ sẽ không
sẵn sàng cho đổi mới nữa, vì với những cơ chế đang tồn tại này, nhờ sự
bất cập của họ mà họ đã có trong tay rất nhiều lợi ích. Và tôi e rằng họ
chính là những người sẽ ngăn cản đổi mới, vì đổi mới sẽ khiến cho nhóm
lợi ích của họ bị thiệt thòi. Đổi mới sẽ khiến những lợi ích mà họ có
được nhờ những kẽ hở của xã hội sẽ vì thế mà mất đi.
Thế hệ chúng tôi, những đứa trẻ sinh ra và trưởng thành trong thời bao
cấp lần đầu tiên có khái niệm về thị trường, về một nền kinh tế hàng hoá
thực sự.
Dù mệnh lệnh Đổi mới đã được Đảng và Chính phủ phát đi năm 1986, thì
ngày mà mệnh lệnh đó chính thức trở thành thực tiễn cuộc sống với tôi
vẫn có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. 30 năm sau sự kiện đổi mới đó, tôi mơ
ước rằng, tôi sẽ được chứng kiến cuộc đổi mới lần thứ hai của đất nước
trước khi quá muộn, với cả cá nhân tôi và với cả dân tộc này.
Có rất nhiều các học giả, các nhà nghiên cứu, các chuyên gia kinh tế đã
đặt vấn đề về cuộc đổi mới lần 2 trong năm qua dưới góc nhìn khoa học,
tôi chỉ xin phép được nói, với tiếng nói của một Đảng viên tha thiết với
Đảng và tha thiết với dân tộc này.
Năm 1986, sau nhiều năm trời sống trong thời kỳ bao cấp, đứng trước sự
sụp đổ hàng loạt của hệ thống XHCN trên thế giới, người Việt Nam chúng
ta từ trên xuống dưới hiểu rằng, đổi mới là mệnh lệnh, là điều không thể
tránh.
Nói về cuộc đổi mới năm 1986, tôi cho rằng, nếu cắt nghĩa một cách đầy
đủ, một cách sâu xa, thì thực ra những việc chúng ta làm không phải là
đổi mới; Chúng không sáng tạo ra một cái mới và nhờ cái mới đó mà thay
đổi vận mệnh của mỗi chúng ta nói riêng và của dân tộc nói chung.
Cái chúng ta làm 30 năm trước là tự cho phép mình làm những điều mà vì
lý do gì đó mình đã không dám làm, vì lý do gì đó, mình đã tự cấm đoán
mình.
Ví dụ khi đổi mới, chúng ta trao lại ruộng đất cho nông dân tự canh tác:
việc đó không phải là mới, đó chỉ là việc chúng ta không làm trong thời
gian dài và giờ quay lại làm nó.
Khi đổi mới, chúng ta cho phép tự do giao thương: việc đó cũng là việc vốn đã tồn tại trên đất nước này cả nghìn đời.
Dù ai cũng hiểu là không thể khác, nhưng đó là quyết định vô cùng can đảm của những người lãnh đạo.
Năm đó, khi thực hiện những cải cách
về kinh tế, chúng ta đã tạo ra nền kinh tế thị trường, xu hướng tất yếu
của một xã hội vận động. Nhưng vấn đề là kinh tế thị trường ấy động chạm
đến những lý thuyết cốt lõi mà chúng ta đã lựa chọn cho con đường đi
của đất nước.
Lúc nền kinh tế thị trường ra đời, có những người băn khoăn về chuyện
đổi mới đã nhắc lại câu nói của Mac: “Chủ nghĩa tư hữu hàng ngày hàng
giờ đẻ ra CNTB”. Hiểu theo cách đó, thì thừa nhận kinh tế thị trường và
cho phép nó tồn tại cũng có nghĩa là chúng ta cho phép sự tư hữu, nghĩa
là cho phép CNTB hàng ngày hàng giờ nảy sinh trong lòng đất nước XHCN
này.
Vượt qua những nghi ngại, việc đất nước thay da đổi thịt từng ngày, từng
giờ đã chứng tỏ rằng cuộc đổi mới 30 năm trước là đúng đắn.
Rất nhanh sau đó, chúng ta thoát khỏi nạn đói và trở thành nước xuất
khẩu gạo lớn thứ 2 thế giới. Nền kinh tế khởi sắc, tăng trưởng vượt bậc.
Và chúng ta đã thoát khỏi nguy cơ hiển hiện của sự sụp đổ sau những bài
học từ Liên Xô và Đông Âu.
30 năm sau đổi mới, không thể không thừa nhận những gì mà chúng ta đã
cùng nhau đạt được, nhưng cũng không thể không thẳng thắn và sòng phẳng
nói rằng, đây là thời điểm mà chúng ta phải nghiêm túc nghĩ về cuộc đổi
mới lần thứ 2 - và cuộc đổi mới này - giống như 30 năm trước cũng sẽ
phải là mệnh lệnh!
Cái được mà kinh tế thị trường (KTTT) mang lại đã rõ, nhưng mặt trái của nó cũng khốc liệt không kém.
Khi đổi mới, Đảng và Nhà nước đặt mục tiêu về một nền KTTT định hướng
XHCN. Với định hướng đó, chúng ta tìm cách phát triển các doanh nghiệp
nhà nước (DNNN) và định hướng nó trở thành mục tiêu chủ đạo của nền kinh
tế.
Nhưng qua năm tháng, thay vì biến thành trụ cột, thì chính những DNNN
này lại đã và đang trở thành khối ung nhọt đáng sợ nhất cuả nền kinh tế,
nơi mà thất thoát, lãng phí, sự tha hóa và tham ô đều là lớn nhất.
Thay vì trở thành trụ cột, DNNN lại là gánh nặng khủng khiếp của nền
kinh tế và làm nền KTTT của chúng ta bị méo mó, biến dạng vì tư duy kinh
tế độc quyền, không lành mạnh.
Ngoài sự méo mó đó, chúng ta cũng đối mặt với sự bất công, bất bình
đẳng, sự chênh lệch giàu nghèo trong xã hội ngày càng lớn, mà đó vốn là
những điều thuộc về lý tưởng của chúng ta, là lời hứa của Đảng và Nhà
nước với nhân dân.
Giờ nước ta đang là nước xuất khẩu lương thực nhất nhì thế giới, nhưng
người nông dân lại là những người khổ nhất trong xã hội này, đó là điều
không công bằng. Việc 70% người Việt Nam là nông dân và đang nghèo hơn
phần còn lại là không công bằng; việc con em của 70% này không được tiếp
cận với nền giáo dục tốt nhất, không được hưởng thụ sự chăm sóc y tế
đầy đủ nhất, chính là không công bằng.
Thế hệ chúng tôi ngày xưa, dù học ở nông thôn hay ở thành thị, thì sự
chênh lệch cũng không đáng kể. Nhưng giờ cứ nhìn cách mà những đứa trẻ
thành phố được thừa hưởng nền giáo dục, tôi hiểu rằng có ít vô cùng
những cơ hội để những đứa trẻ nông thôn có thể cạnh tranh được với những
đứa trẻ thành phố khi chúng trưởng thành. Đó là điều vô cùng không công
bằng.
Chúng ta cũng phải đối mặt với sự không dân chủ thể hiện trong rất nhiều
vấn đề: Như việc những cán bộ phường, xã không do người dân trực tiếp
bầu ra, trực tiếp lựa chọn, mà những cán bộ đó là những người ảnh hưởng
trực tiếp đến đời sống thường nhật của họ; ở nhiều nơi trên đất nước
này, công lý đang không thuộc về những người có lẽ phải, mà thuộc về
những người có tiền, có quyền.
Cho đến giờ chúng ta mới đang xem xét dự án Luật Biểu tình. Luật Biểu
tình đã bị lỗi hẹn tại các kỳ họp Quốc hội từ lần này sang lần khác.
Sẽ là không quá nếu chúng ta nói rằng, dù đã có những thay đổi về kinh
tế, nhưng chúng ta đang tồn tại nhiều vấn đề về công bằng, dân chủ, văn
minh.
Như tôi đã nói ở trên, cuộc đổi mới năm 1986 về bản chất là vượt qua nỗi
sợ hãi của chính chúng ta, để chúng ta dám làm những điều mà chúng ta
vì sợ hãi mà đã ngăn cấm. Ví dụ năm 1986, nếu trong 10 điều chúng ta sợ
hãi, có lẽ chúng ta đã bỏ được 4 điều. Chỉ bỏ được 4 điều đó thôi, thì
nó đã tạo ra sự thay đổi đáng kinh ngạc trong những năm tiếp theo.
Nhưng có một vấn đề nảy sinh là sau 30 năm, chúng ta bỏ được 4 điều,
nhưng xã hội chúng ta lại nảy sinh ra 10 điều mới khác cộng với 6 điều
của cái cũ mà lẽ ra chúng ta nên làm nhưng chưa dám làm, nó khiến cho
vấn đề của chúng ta hôm nay không kém trầm trọng, không kém thách thức
hơn 30 năm trước. Thậm chí, có những vấn đề còn phức tạp hơn 30 năm
trước.
Vì sao thách thức hơn?
Vì năm đó khi chúng ta đổi mới, đó là lúc Đảng, Chính phủ và nhân dân
cùng đồng lòng. Khi đó xuất phát điểm của chúng ta thấp hơn bây giờ rất
nhiều, nhưng chúng ta trong sáng hơn bây giờ rất nhiều.
Ngày xưa xã hội chúng ta không nhiều tật xấu như bây giờ, không nhiều tệ
nạn như bây giờ. Ngày xưa, chúng ta đổi mới vì hiểu rằng đói nữa thì
đổ. Giờ thì nếu những người có chức có quyền giàu lên nữa thì đất nước
này sẽ đổ. Đó là những nghịch lý mà chúng ta đang phải đối mặt bây giờ.
Năm xưa, chúng ta e ngại KTTT vì lo sợ KTTT sẽ kéo theo đó những mặt xấu
nhất của CNTB vào đất nước của chúng ta. Nhưng đáng buồn là, trong khi
nhiều nước CNTB đang tự hoàn thiện mình và thay đổi được những gì vốn
thuộc về bản chất xấu xí nhất của họ, thì đất nước chúng ta giờ lại đang
giữ trong lòng mình những gì xấu xí nhất của CNTB trước đây, cộng hưởng
với những tiêu cực do định hướng XHCN chưa rõ ràng đưa lại.
Đó vừa là lý do chúng ta phải đổi mới, nhưng cũng đồng thời là những thứ sẽ thách thức chúng ta nếu muốn đổi mới lần 2.
Khi tôi hình dung về cuộc đổi mới lần 2, tôi vẫn luôn tự hỏi một điều:
ai sẽ là người khởi xướng và lãnh trách nhiệm lãnh đạo cuộc đổi mới lần
2, nếu cuộc đổi mới này diễn ra trong thời gian tới?
Trong cuộc đổi mới năm 1986, người khởi xướng chính là những người lãnh
đạo. Họ kêu gọi đổi mới vì sự bức thiết của xã hội và vì sự trong sáng,
không mưu cầu lợi ích cá nhân của bản thân họ.
Nhưng đến hôm nay, chính một bộ phận trong lực lượng này có lẽ sẽ không
sẵn sàng cho đổi mới nữa, vì với những cơ chế đang tồn tại này, nhờ sự
bất cập của họ mà họ đã có trong tay rất nhiều lợi ích. Và tôi e rằng họ
chính là những người sẽ ngăn cản đổi mới, vì đổi mới sẽ khiến cho nhóm
lợi ích của họ bị thiệt thòi. Đổi mới sẽ khiến những lợi ích mà họ có
được nhờ những kẽ hở của xã hội sẽ vì thế mà mất đi.
Đổi mới lần này, chúng ta sẽ phải đứng về một phía chống lại 1/3 chúng
ta, mà 1/3 này là những người vừa có tiền vừa có quyền, những người đang
được hưởng lợi từ cơ chế quản lý hiện giờ. Vì lẽ đó, lực lượng hưởng
ứng tích cực cuộc đổi mới lần 2, tôi tin là sẽ ít hơn 30 năm trước, sẽ
khó khăn hơn 30 năm trước, nhưng bằng cách này hay cách khác, họ sẽ được
ủng hộ.
Cuộc đổi mới lần 2 tuy cực kỳ khó khăn, phức tạp, nhưng tôi vẫn hy vọng
rằng, chúng ta sẽ thực hiện được cuộc đổi mới ấy, như nguyện vọng của
tất cả những người yêu nước và tha thiết mong đất nước này lớn mạnh. Và
nếu có cơ hội, một Đảng viên như tôi, cũng mong được góp hết sức mình
vào cuộc đổi mới ấy, với bất kể thách thức nào!
Tiến sĩ Lê Kiên Thành
(An Ninh Thế Giới)