Gắn chặt vào Trung Cộng (FB Huỳnh Ngọc Chênh)
Ngày nay, qua những gì ông Trọng đã và
đang làm, số phận Việt Nam lại gắn chặt vào số phận Trung Hoa hơn bao
giờ hết. Hệ tư tưởng gắn chặt với hệ tư tưởng, chế độ cộng sản gắn chặt
với chế độ cộng sản, đảng gắn chặt với đảng, nhà nước gắn chặt với nhà
nước, đường lối gắn chặt với đường lối…
Cùng với thông báo chung và 15 văn kiện
vừa ký kết ở Bắc Kinh, ông Nguyễn Phú Trọng đã hoàn thành những bước đi
dứt khoát, đẩy Việt Nam gắn chặt vào quốc gia phương Bắc, một đất nước
vốn có truyền thống lâu đời là thù địch với VN vì những dã tâm bành
trướng không bao giờ ngưng nghỉ của họ.
Những bước đi nầy là sự tiếp nối những
gì ông Nguyễn Văn Linh và ê kíp bảo thủ của ông đã mở ra khi bí mật bay
sang Trung cộng cam kết quy thuận trở lại trong hội nghị Thành Đô đầy
tai tiếng vào đầu thập niên 90.
Kể từ đó, Hà Nội từng bước nhích dần về
phương Bắc tương thích với những đời tổng bí thư tiếp sau Nguyễn Văn
Linh phải là những người trong ê kíp bảo thủ, được Bắc Kinh ủng hộ, đồng
thời với sự loại bỏ dần những người tiến bộ có xu hướng hòa nhập với
phương Tây trong bộ máy lãnh đạo của đảng CSVN, dù cho xu hướng đó đã
đưa VN thoát khỏi tình cảnh khốn cùng do CNXH mang lại.
Tuy vậy, những tổng bí thư tiếp theo sau
Nguyễn Văn Linh vẫn còn đôi chút e dè giấu diếm trong những bước đi
nhích về phía Bắc. Nhưng đến đời ông Nguyễn Phú Trọng, nhất là sau đại
hội 12, quyền lực được thu về một mối, đã làm ông đủ tự tin cất những
bước đi mạnh mẻ và công khai đẩy VN gắn chặt số phận của mình vào Trung
Hoa cộng sản. Trong ý nghĩa nầy, đại hội đảng CSVN lần thứ 12 đã thành
công tốt đẹp như đảng tự đánh giá.
Dường như lịch sử đang lặp lại. Sau khi
thống nhất đất nước vào đầu thế kỷ 19, bỏ qua nhưng lời khuyên tiến bộ
với xu hướng cởi mở ra thế giới, Triều đình phong kiến nhà Nguyễn đã tự
nguyện “bế quan tỏa cảng” gắn chặt số phận vào triều đình phong kiến Mãn
Thanh, đẩy đất nước vào đêm dài lạc hậu để cuối cùng đi đến chỗ mất
nước. Vẫn còn may là đã không mất nước vào tay Mãn Thanh như số phận các
quốc gia Tây Tạng, Tân Cương.
Ngày nay, qua những gì ông Trọng đã và
đang làm, số phận Việt Nam lại gắn chặt vào số phận Trung Hoa hơn bao
giờ hết. Hệ tư tưởng gắn chặt với hệ tư tưởng, chế độ cộng sản gắn chặt
với chế độ cộng sản, đảng gắn chặt với đảng, nhà nước gắn chặt với nhà
nước, đường lối gắn chặt với đường lối…
Cái gọi là hợp tác toàn diện với Trung
cộng từ đảng, đến quốc phòng, an ninh, ngoại giao, kinh tế, du lịch,
tuyên truyền, truyền hình, phát thanh, xuất bản, làm phim… thực chất là
cam kết lệ thuộc.
Hợp tác đào tạo cán bộ đảng cao cấp là
gì nếu không nói thẳng ra là các tầng lớp lãnh đạo của VN phải được đào
tạo và chọn lọc từ Trung cộng. Ngược lại, nếu nói có qua có lại là đưa
cán bộ lãnh đạo của Bắc Kinh qua học tập và đào tạo tại VN thì đó là
chuyện hoang tưởng hết sức mỉa mai. Ai cũng thấy rõ, một khi đã ký cam
kết “sản xuất ra nhà máy cái” nầy thì Trung cộng chẳng cần phải ký các
cam kết gọi là hợp tác khác như an ninh, quốc phòng, ngoại giao, kinh
tế…mà vẫn nắm chặt các hoạt động đó của VN.
Hợp tác đầu tư là gì nếu không nói là
trải thảm đỏ mời gọi doanh nghiệp Trung cộng trong mọi lãnh vực tràn vào
VN, là mở rộng cửa cho hàng hóa trong đó có hàng kém chất lượng và độc
hại, là đón nhận thiết bị và công nghệ lạc hậu đến lúc phải phế thải của
Trung cộng ào ạt vào VN. Xi măng lò đứng, nhà máy đường phế thải, thiết
bị điện lạc hậu, các nhà máy ngàn tỉ đắp chiếu vì công nghệ Trung cộng,
rồi bô xít Tây Nguyên, đường sắt trên cao Hà Nội (đội vốn lên 300%),
formosa Hà Tĩnh…đã gây ra biết bao nhiêu tác hại không thể che giấu từ
cái gọi là hợp tác đầu tư bình đẳng của hai phía.
Với đất nước tiên tiến và hùng mạnh nhất
thế giới mà Hà Nội đang xa lánh dần vì phải gắn chặt vào Bắc Kinh là
Hoa Kỳ, VN xuất siêu đến 29 tỷ đô la trong năm 2016, nhưng cay đắng
thay, số tiền đó vừa đủ để bù nhập siêu với thị trường Trung cộng, là
đất nước mà ông Trọng đang lao vào “hợp tác” toàn diện bằng mọi giá.
Gọng kìm của Trung cộng đang thít chặt
vào VN từ nhiều hướng. Từ biển Đông, từ Lào và Kampuchia, từ biên giới
phía Bắc, từ trên cao xuống và từ ngay trong nước.
Lịch sử cay đắng của dân tộc VN đang lặp lại ở mức độ cao sâu và nghiệt ngã hơn.
Việt Nam ở đầu thế kỷ 19, vẫn còn may là chưa kịp bị nuốt chững thì phong kiến Mãn Thanh đã bước vào lụn bại.
Việt Nam ngày hôm nay chỉ còn chút hy
vọng mong manh là cộng sản Trung Hoa cũng tự sụp đổ vì sự phát triển méo
mó của chính nó trước khi kịp nuốt chững VN một lần nữa.