Cách Mạng Tháng 8, nội chiến, và nội chiến cộng sản (Nguyễn Gia Kiểng)
"...Không
ai thay đổi được quá khứ. Cách Mạng Tháng 8 và Quốc Khánh 2 tháng 9
phải được giữ lại như những ngày lễ lớn. Nhưng không phải để huênh hoang
và hớn hở mà để suy nghĩ và rút ra những bài học từ những câu hỏi lớn..."
Cách Mạng Tháng 8, nội chiến, và nội chiến cộng sản (Nguyễn Gia Kiểng)
Chúng
ta lại kỷ niệm Cách Mạng Tháng 8-1945 và Quốc Khánh 2 tháng 9 một lần
nữa. Dù 68 năm đã trôi qua nhưng nhận định những biến cố sôi động trong
giai đoạn này vẫn còn là điều chia rẽ người Việt Nam một cách trầm
trọng.
Cách Mạng Tháng 8 có cần thiết và vinh quang thực không?
Đối
với nhiều người sự cần thiết và vinh quang của Cách Mạng Tháng 8 và
quốc khánh 2-9 không thể chối cãi. Đó đã là những ngày mà dân tộc Việt
Nam vùng dậy vất bỏ ách ngoại thuộc, mở ra một kỷ nguyên độc lập mới và
xác nhận trước thế giới văn minh rằng dân tộc Việt Nam cũng có quyền có
chỗ đứng ngang hàng với mọi dân tộc khác. Tuy vậy đối với một số người
ngày càng đông đảo Cách Mạng Tháng 8 thực ra không cần thiết nếu quả
nhiên độc lập là mục tiêu duy nhất. Họ lý luận rằng chủ nghĩa thực dân
đã chết sau Thế Chiến II và độc lập tự nhiên phải đến sau dù có hay
không có Cách Mạng Tháng 8 bởi vì đó là khuynh hướng tất yếu, cũng như
mặt trời phải mọc lên vì trái đất đã xoay dù con gà có gáy hay không.
Bằng cớ là tất cả mọi quốc gia muốn độc lập, kể cả tại Châu Phi Da Đen,
đều đã có độc lập và hơn thế nữa trong đa số các trường hợp còn giành
được độc lập trước và ít tốn kém hơn chúng ta. Nhiều người cũng không
nhìn ngày 2-9 như ngày quốc khánh, hiểu theo nghĩa một ngày lễ tưng bừng
và hân hoan của dân tộc. Đối với họ ngày 2-9-1945 đã chỉ khai sinh ra
một nhà nước cộng sản và mở đầu cho một giai đoạn nội chiến kéo dài và
thực ra vẫn chưa chấm dứt sau ngày 30-4-1975.
Một
cách bình tĩnh, ta phải nhận định rằng độc lập dân tộc là điều không
thể nhân nhượng và cần được đánh đấu một cách thực mạnh mẽ và long trọng
sau gần một thế kỷ ngoại thuộc. Đó là một vấn đề danh dự dân tộc. Cách
Mạng Tháng 8 phải có và đảng cộng sản cũng có lý khi nói rằng đó là công
lao của họ. Họ là tổ chức chính trị duy nhất có thực lực vào thời điểm
đó sau khi đã chiến đấu kiên cường trong suốt giai đoạn Thế Chiến II và
đã trả giá rất cao. Điều này phải được nhìn nhận. Ngày 19-8-1945 và ngày
2-9-1945 chắc chắn phải được ghi nhận như những ngày lịch sử lớn.
Nhưng
điều còn chắc chắn hơn là Cách Mạng Tháng 8, theo cách mà nó đã diễn
ra, đã mở đầu cho một chuỗi thảm kịch dài tàn phá đất nước ta và đã
khiến chúng ta tụt hậu bi đát như ngày nay. Trong tiệc chiêu đãi tại bộ
ngoại giao Hoa Kỳ ngày 25-7 vừa qua ông chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã
nói : "Sau hơn 25 năm thực hiện công cuộc đổi mới, từ một nước kém
phát triển Việt Nam đã vươn lên trở thành một nước có thu nhập trung
bình". Sai lầm lố bịch. Thu nhập bình quân hàng năm trên mỗi đầu
người trên thế giới hiện nay là sấp sỉ 10.000 USD, thu nhập của một
người Việt Nam là 1200 USD, chỉ bằng 12% mức trung bình thế giới. Các
nhà lãnh đạo cộng sản vẫn chưa hiểu rằng chúng ta nghèo khổ và tụt hậu
một cách vô cùng bi đát, và nguyên nhân chính là những cuộc chiến mà họ
lấy làm hãnh diện và bắt đất nước phải biết ơn.
Vào
thời điểm 1945, Cao Ly và Việt Nam ở mức độ phát triển tương tự, Việt
Nam còn có phần khá hơn. Cả hai nước đều đã bị ngoại thuộc nhưng ách
thống trị của người Nhật còn tàn bạo gấp bội ách đô hộ của người Pháp.
Ngày nay GDP (tổng sản lượng nội địa) của 90 triệu người Việt Nam chưa
bằng 1/10 GDP của Hàn Quốc (Nam Cao Ly) với 50 triêu dân. GDP của Việt
Nam chỉ bằng một nửa doanh thu của công ty Samsung. Phải nhìn nhận rằng
từ lâu người Cao Ly đã phát triển hơn xa chúng ta về nhiều mặt nhưng gần
một thế kỷ Pháp thuộc và tiếp xúc trực tiếp với phương Tây cũng đã giúp
chúng ta rút ngắn khoảng cách một cách đáng kể; nếu không có Cách Mạng
Tháng 8 và những hậu quả của nó thì ngày nay chúng ta cũng có thể gần
bằng Hàn Quốc, nghĩa là có mức sống cao gấp 20 lần hay ít nhất 15 lần
hiện nay.
Vậy thì cái gì đã sai trong Cách Mạng Tháng 8 ?
Phải
trả lời thật dứt khoát: nội chiến. Cả hai cuộc chiến gọi là "chống
Pháp" và "chống Mỹ" đều là những cuộc nội chiến. Khi người trong một
nước giết nhau trên một qui mô lớn và trong một thời gian dài thì đó là
nội chiến, dù có hay không có sự can thiệp từ bên ngoài. Vả lại số người
Pháp và người Mỹ thiệt mạng trong hai cuộc chiến này chỉ là những tỷ lệ
không đáng kể so với số tử vong của người Việt. Cả hai cuộc nội chiến
này đều phải bị lên án.
Nội
chiến hủy diệt các quốc gia. Khi người ta có thể giết những người đồng
bào mà mình không hề quen biết, dù vì bất cứ lý do nào, là người ta
không còn coi tình đồng bào ra gì nữa. Tình cảm dân tộc tan biến trong
một cuộc nội chiến. Và người Việt Nam đã giết nhau không phải trong vài
tháng hay vài năm mà trong gần ba mươi năm. Sư kiện người ta nhân danh
một lý tưởng, dù là lý tưởng cộng sản hay một lý tưởng nào khác, để biện
minh cho cuộc nội chiến không biện minh gì cả mà chỉ khiến tác dụng phá
hủy quốc gia của cuộc nội chiến trở thành dữ dội và toàn diện hơn bởi
nó vì đánh vào chính nền tảng của quốc gia. Quốc gia là gì nếu không
phải là một dự án tương lai chung? Lãnh thổ, lịch sử, chủng tộc v.v. xét
cho cùng đều chỉ là thứ yếu bởi vì những người vừa nhập tịch cũng có
thể là những công dân, thậm chí những cấp lãnh đạo, gương mẫu. Quốc gia
trước hết là sự chấp nhận xây dựng và chia sẻ một tương lai chung. Khi
nhân danh một lý tưởng để phát động hoặc tham gia một cuộc nội chiến là
người ta không còn chấp nhận chia sẻ một tương lai chung nữa, không
những không chấp nhận nhau mà còn giết nhau.
Đảng
Cộng Sản Việt Nam không thể nhân danh chính nghĩa nào để nói rằng hai
cuộc chiến trong giai đoạn 1945- 1975 không phải là những cuộc nội
chiến. Khi có những người vì bất cứ lý do gì không muốn chủ nghĩa cộng
sản thì họ vẫn phải được tôn trọng vì một lý do giản dị là họ cũng là
những người Việt Nam. Và số người này đông đảo hơn hẳn những người muốn
chủ nghĩa cộng sản. Năm 1954 đã có một triệu người di cư vào miền Nam,
số người di cư còn có thể lớn gấp nhiều lần nếu không bị cấm cản; ngược
lại đã có bao nhiêu người tập kết ra Bắc ? Sau ngày 30-4-1975 cũng đã có
hơn hai triệu người bỏ nước ra đi. Nếu cần tranh luận xem giữa những
người theo và những người chống lại chủ nghĩa cộng sản ai có lý hơn ai
thì ngày này câu trả lời đã rõ ràng. Nhưng vấn đề không phải là ai có lý
hơn ai, vấn đề là nếu tình thần dân tộc còn một nội dung nào đó thì mọi
xung đột quan điểm phải được giải quyết bằng thảo luận và thoả hiệp chứ
không phải bằng cách giết nhau. Trong hai cuộc nội chiến này dĩ nhiên
đã có sự can thiệp từ bên ngoài. Đó là điều không tránh khỏi trong bối
cảnh chiến tranh lạnh, nhưng không phải chỉ có phe quốc gia dựa vào nước
ngoài, phe cộng sản cũng đã nhận viện trợ ào ạt từ "các nước xã hội chủ
nghĩa anh em", nhất là Liên Xô và Trung Quốc, và cũng đã có hàng trăm
ngàn quân Trung Quốc được gửi sang Việt Nam như sau này người ta được
biết. Cuối cùng thì phe cộng sản đã thắng bởi vì Liên Xô tiếp tục tận
tình giúp miền Bắc trong khi Hoa Kỳ bỏ rơi miền Nam. Đó là một cuộc nội
chiến đích thực trong bối cảnh chiến tranh lạnh. Ngày 27-01-2013 vừa
qua, nhân kỷ niệm 40 năm hiệp định Paris, báo Tuần Việt Nam đã
phỏng vấn ông Nguyễn Mạnh Cầm, nguyên ủy viên bộ chính trị và phó thủ
tướng kiêm bộ trưởng ngoại giao. Ông Cầm đã nhắc lại như sau: "cố tổng bí thư Lê Duẩn có lần đã giải thích một cách đơn giản : Ta đánh là đánh cả cho Trung Quốc, cho Liên Xô !".
Lý do khiến đảng cộng sản không nhìn nhận đây là những cuộc nội chiến
(mà là những cuộc chiến tranh chống ngoại xâm) chỉ là vì họ không muốn
thỏa hiệp với những người Việt Nam khác, họ muốn nội chiến đến cùng.
Nội chiến tai hại hơn nhiều so với chiến tranh chống lại một quốc gia khác
Mọi
quốc gia đều rất khó gượng dậy sau một cuộc nội chiến. Nước Pháp vẫn
chưa phục hồi sau cuộc Cách Mạng 1789 và giai đoạn nội chiến kế tiếp.
Trước 1789 Pháp là cường quốc mạnh nhất và tiến bộ nhất thế giới trên
gần như mọi mặt, những chia rẽ vì phân tranh đã làm Pháp liên tục yếu
đi. Ngày nay dù với vị trí rất thuận lợi, lãnh thổ rộng lớn và phì
nhiêu, văn hóa cao và phong phú, khoa học kỹ thuật hiện đại hàng đầu,
Pháp vẫn không vươn lên được và ngày càng bị nhiều nước qua mặt vì đồng
thuận dân tộc không đủ mạnh. Dịp kỷ niệm 200 năm Cách Mạng 1789 đã chỉ
cho thấy người Pháp vẫn chưa hòa giải được với nhau. Nước Nga vẫn chưa
hồi phục và có lẽ sẽ không bao giờ hồi phục được hoàn toàn sau những
thương tích của Cách Mạng Tháng 10 và cuộc nội chiến sau đó. Espana suy
sụp và không gượng dậy được sau cuộc nội chiến 1936-1939. Hoa Kỳ cũng đã
mất hơn một thế kỷ mới tạm hàn gắn được những vết thương của cuộc nội
chiến 1861-1865 dù ngay sau đó đã dồn mọi cố gắng để thực hiện hòa giải
dân tộc một cách quả quyết và thành thực. Ngược lại Đức và Nhật đã phục
hồi một cách nhanh chóng sau khi bị chiến tranh tàn phá toàn diện bởi vì
đó là những cuộc chiến với nước ngoài chứ không phải là những cuộc nội
chiến. Những cuộc nội chiến không chỉ gây đổ vỡ vật chất và thiệt hại
nhân mạng, chúng còn gây những tổn thất lớn hơn và dai dẳng hơn về tình
cảm. Chúng hủy diệt tinh thần dân tộc và đồng thuận sống chung. Một quốc
gia không bao giờ có thể hoàn toàn hồi phục sau một cuộc nội chiến.
Chúng
ta đã trải qua ba mươi năm nội chiến và tổn hại nhiều lắm, nhiều lắm.
Nhưng hình như chúng ta chưa ý thức được sự tàn phá ghê gớm của nội
chiến cho nên cho tới một ngày gần đây nhiều người vẫn chưa thấy sự cần
thiết và cấp bách của cố gắng hòa giải dân tộc, thậm chí nhiều người còn
viện dẫn mọi lý do để chống lại. Nhưng một dân tộc sau một cuộc nội
chiến chỉ có hai chọn lựa, một là hòa giải với nhau để đất nước tiếp
tục, hai là không hoà giải và chấp nhận tan vỡ. Nếu những người chống
hòa giải dân tộc bình tĩnh rà soát tâm tư của chính mình họ sẽ nhận ra
là họ không yêu nước, hoặc chỉ yêu nước một cách rất tương đối.
Vì sao chúng ta đã lâm vào nội chiến ?
Có
lẽ ít ai phủ nhận rằng chủ nghĩa cộng sản đã là nguyên nhân đưa đến
xung đột và nội chiến. Điều cần phải giải tỏa là một số người vẫn cho
rằng nếu những người không muốn chủ nghĩa cộng sản khuất phục thay vì
chống lại đảng cộng sản thì nội chiến đã không xảy ra. Đây là một đòi
hỏi vô lý, nhưng điều cần ý thức thật rõ rệt là ngay cả nếu nó được thỏa
mãn, nghĩa là những người không cộng sản khuất phục hoàn toàn, thì nội
chiến cũng vẫn không tránh khỏi. Lý do là vì nội chiến nằm trong bản
chất của chủ nghĩa cộng sản. Chủ nghĩa cộng sản là đấu tranh giai cấp và
đấu tranh giai cấp không gì khác hơn là nội chiến bởi vì được thực hiện
bằng bạo lực. Sự phủ nhận quốc gia là một trong những thành tố nền tảng
của chủ nghĩa Mác-Lênin. Ngay trước Cách Mạng 1917, Lenin đã khẳng định
: "Ai chấp nhận đấu tranh giai cấp thì cũng phải chấp nhận nội
chiến vì nội chiến là sự tiếp nối, phát triển và tăng cường tự nhiên của
đấu tranh giai cấp". Câu nói này sẽ còn được Lenin và các đồng chí
của ông nhắc lại rất nhiều lần. Sau khi đã nắm được chính quyền Lenin
dõng dạc tuyên bố : "Đúng, bọn tiểu tư sản đã chiến đấu bên cạnh
chúng ta, nhưng bây giờ đường ai nấy đi, đã đến lúc phải chiến đấu một
cách không nể nang không thương hại chống lại bọn chúng". Nhưng
chiến đấu thế nào khi Đảng Công Sản Xô Viết đã cầm quyền và những người
tiểu tư sản hoàn toàn không có tổ chức và vũ khí ? Dzerjinski, trùm công
an và phụ tá đắc lực của Lenin, trả lời : "Không có gì hiệu lực bằng một viên đạn vào đầu để khiến một người phải im lặng". Chính
sách khủng bố này đã đặt những người không cộng sản trước tình thế
không chống lại cũng chết và đưa dến cuộc nội chiến không cân xứng
1918-1920 làm Trotski reo mừng : "Đảng ta chủ trương nội chiến, nội chiến muôn năm!". Tại
nước ta, sau năm 1954 những người địa chủ tiểu tư sản miền Bắc đã hoàn
toàn khuất phục nhưng dầu vậy vẫn có tàn sát trong đợt Cải Cách Ruộng
Đất. Đó cũng là một cuộc nội chiến, dù là nội chiến một chiều.
Chúng ta không phải chỉ lâm vào nội chiến, chúng ta còn lâm vào nội chiến cộng sản
Nội
chiến cộng sản khác nội chiến thường ở chỗ nó toàn điện và tuyệt đối.
Quốc gia không chỉ bị coi thường mà còn bị phủ nhận. Đối thủ không chỉ
bị giết mà còn bị căm thù, mạt sát và nhục mạ, bị chối bỏ cả tư cách
đồng bào lẫn tư cách con người, để không còn tư cách thỏa hiệp, để có
thể bị giết một cách thản nhiên hơn. Đó cũng là cuộc nội chiến trong đó
cứu cánh biện minh cho mọi phương tiện bởi vì như cả Marx lẫn Lenin đều
nói "chính quyền cách mạng" không bị ràng buộc bởi bất cứ luật pháp nào
và các giá trị đạo đức đều vô nghĩa.
Chúng
ta lâm vào nội chiến và nội chiến cộng sản. Phong trào cộng sản đã là
thảm kịch cho nhiều dân tộc, nhưng có lẽ không dân tộc nào tan nát vì nó
hơn chúng ta. Sự du nhập chủ nghĩa Mác-Lênin đã là một tai họa lớn nhất
cho nước ta trong suốt dòng lịch sử. Nó tàn phá đất nước và con người
Việt Nam hơn chúng ta tưởng. Đảng Công Sản Việt Nam phải chịu hoàn toàn
trách nhiệm. Và người có trách nhiệm lớn nhất là ông Hồ Chí Minh. Chính
ông đã du nhập chủ nghĩa Mác–Lenin vào Việt Nam. Chính ông, người có
toàn quyền vào thời điểm Cách Mạng Tháng 8 và nhiều năm sau đó, đã góp
phần quyết định nhất đưa đất nước vào nội chiến. Trong lịch sử Việt Nam
không ai gây thiệt hại cho đất nước bằng ông.
Chúng
ta đều muốn quên đi những trang sử đau buồn của dân tộc để hòa giải với
nhau và cùng hướng về tương lai, nhưng khi, như trong dịp kỷ niệm này,
đảng cộng sản huênh hoang kể công và tâng bốc ông Hồ Chí Minh như một
con người vĩ đại, một tấm gương đạo đức và một ân nhân cho cả dân tộc
thì bi kịch của đất nước và ký ức của hàng triệu nạn nhân buộc chúng ta
phải sòng phằng. Sòng phẳng với quá khứ là điều kiện cần thiết để hòa
giải dân tộc và xây dựng tương lai. Đó cũng là thái độ phải có để rút
ngắn lộ trình dân chủ hóa vì chế độ cộng sản đang cố dựa trên vinh quang
giả tạo của Cách Mạng Tháng 8 và thần tượng Hồ Chí Minh để kéo dài thêm
thời gian thống trị.
Chỗ đứng nào cho Cách Mạng Tháng 8?
Không
ai thay đổi được quá khứ. Cách Mạng Tháng 8 và Quốc Khánh 2 tháng 9
phải được giữ lại như những ngày lễ lớn. Nhưng không phải để huênh hoang
và hớn hở mà để suy nghĩ và rút ra những bài học từ những câu hỏi lớn.
Thí
dụ như tại sao một chủ nghĩa sai lầm đã bị vất bỏ trên quê hương của
chính nó từ gần một thế kỷ rồi lại có thể làm mê cuồng một số đông đảo
người Việt nam, kể cả nhiều trí thức? Nếu không phải là vì chúng ta đã
thiếu một tầng lớp trí thức chính trị? Tại sao vào thời điểm 1945 đảng
được hưởng ứng mạnh nhất lại là đảng kêu gọi hận thù giai cấp và theo
đuổi một chủ nghĩa mà một trong những chủ trương nền tảng là xóa bỏ quốc
gia? Nếu không phải là vì tinh thần dân tộc của ta thấp và nước ta đã
chín muồi cho một tiếng gọi thù hận? Và nếu như thế thì tinh thần dân
tộc và lòng yêu nước của chúng ta là những điều cần được nâng niu, xây
dựng và củng cố, hay để vận dụng và lạm dụng?
Nguyễn Gia Kiểng (8/2013)