"Phẩm chất đạo đức cách mạng", Nguyễn Xuân Phúc phát biểu lung tung (Hạo Nhiên - Đông Đô)
Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc ví von người cán bộ Mặt trận giống như thằng mõ thời phong kiến. Tuy nhiên so sánh này là trật lất, vì cán bộ Mặt trận có hưởng ngạch lương cùng các tiêu chuẩn chính trị của một công việc mà chỉ có đảng viên mới được quyền làm.
Tại sao xã hội Việt Nam càng ngày càng trở nên sa đọa, tha hóa ?
Hạo Nhiên, VNTB, 01/12/2022
Người thứ hai, trong ba người con gái đổ xăng đốt nhà mẹ ruột khiến cả 4 mẹ con đều phỏng nặng, đã chết. Người đánh chết con bé gái của người tình đã bị án tử hình. Những thủ đoạn ác độc đã và đang dẫn đến những cái chết vô cùng đau đớn xảy ra trong xã hội xã hội chủ nghĩa Việt Nam càng ngày càng nhiều, càng ghê rợn hơn.
Xã hội Việt Nam có phần phát triển về kinh tế, nhưng đạo đức đang suy bại.
Tình, tiền, thù hận là những nguyên nhân gây ra tội ác, nhưng nguyên nhân sâu xa hơn, dẫn đến thù hận, tham lam từ đâu ?
Việt Nam luôn tự hào về sự ổn định, an ninh chính trị do sự kiềm chế nghiệt ngã dân chủ, tự do, nhân quyền, nhưng rõ ràng xã hội đang vô cùng lộn xộn, tội phạm nghiêm trọng đang ngày càng có xu hướng gia tăng.
Tội ác cá nhân gây ra bởi vô số lý do như tham lam, ích kỷ, lười biếng, thích hưởng thụ, tiêu xài, không tự kiểm soát được, hay do hormone... nhưng nhiều hơn và tệ hại hơn là do không được giáo dục, vô đạo đức, háo thắng, kiêu căng, tự cao tự đại coi mình trên hết, kiểu Đảng cộng sản Việt Nam vô địch muôn năm.
Từ sau 1954 tại miền Bắc và nhiều năm sau 1975 ở miền Nam, tất cả tội ác xảy ra đều bị báo chí, chính quyền quy một cách dễ dàng và chắc nịch nguyên nhân bởi tàn dư của chế độ cũ. Nay thì ngay cả những người lãnh đạo đảng, lãnh đạo quốc gia không thể ngụy biện, phải thú nhận tội ác quá nhiều đến nỗi ‘phải gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh đối với xã hội về sự suy đồi đạo đức, lối sống ích kỷ, tham lam của người đời’, nhưng nguyên nhân chính dẫn đến suy đồi đạo đức, ích kỷ, tham lam cuả rất nhiều người thì không ai dám nói ra bởi người nắm trong tay, thao túng, chỉ huy, điều hành, dẫn dắt xã hội này chính là Đảng cộng sản Việt Nam theo chủ nghĩa duy vật cộng sản và chủ trương đấu tranh bạo lực để giành thắng lợi.
Chủ nghĩa duy vật cộng sản cho rằng trong mối quan hệ giữa con người với thế giới vật chất, con người là kết quả quá trình phát triển lâu dài của thế giới vật chất, là sản phẩm của thế giới vật chất. Xã hội Việt Nam mới thoát nghèo, con người từng bị sống trong cơ cực bùng phát lòng tham, cộng vào sự bị giáo dục "đấu tranh bạo lực" giành sống, sống hơn người, khiến con người không từ bỏ bất cứ hành động nào để đạt mục tiêu sống-trên-người dù phải tạo ra tội ác. Không vơ đũa cả nắm, nhưng kinh nghiệm của nhiều người thấy, với những người Việt sống ở nước ngoài, nhìn cách sống của họ, dễ tìm ra được người thuộc vùng miền nào ở Việt Nam, dễ tìm ra được người nào từng sống lâu hơn dưới chế độ cộng sản.
Người cộng sản ra rả dạy đạo đức, nhưng là thứ đạo đức định hướng phục vụ đảng là chủ yếu. Con giết cha mẹ từng không được học hiếu với cha mẹ mà học trung với đảng, hiếu với dân. Từ xưa có câu thượng bất chính, hạ tắc loạn ; các lãnh đạo cộng sản không thừa nhận vì họ bất chính nên xã hội loạn. Luôn luôn đảng là người lãnh đạo giỏi duy nhất, các lãnh tụ là gương mẫu không thể thay thế. Người lãnh đạo cộng sản vô thần chỉ có đạo đức theo kiểu cộng sản, chính sách giáo dục của họ theo cộng sản vô thần, chính sách cai trị của họ là chính sách cộng sản, dẫn đến chính trị sai lầm, không coi trọng mạng sống con người, nhân quyền. Đầu mối băng hoại trong đảng, dẫn đến xã hội sa đoạ, là lòng tham của đảng viên, càng chức cao quyền trọng càng tham lam. Tham nhũng đánh mãi không xong, mà những mánh khoé tham nhũng còn tinh vi, sâu rộng hơn, vì thực tình đảng không đánh tham nhũng. Họ đánh người này, người kia là đánh những kẻ của phe đối thủ, không phải vì quyền lợi quốc gia.
Lãnh tụ Việt Nam đã nhiều lần kêu gọi phải diệt tham nhũng để bảo vệ đảng. Đúng vậy. Họ cần bảo vệ đảng. Đánh tham nhũng để bảo vệ đảng. Đảng còn là còn tất cả. Tất cả phục vụ sự tồn tại của đảng, kể cả dân tộc Việt Nam cũng chỉ là công cụ để phục vụ đảng. Không nghe lãnh đạo cộng sản nào nói đánh tham nhũng để bảo vệ quyền lợi người dân, đánh tham nhũng vì sự sống của quốc gia dân tộc, chỉ nghe đánh tham nhũng vì sự tồn tại của đảng. Đảng phải được duy trì đủ sức mạnh sử dụng dân như công cụ của đảng. Đánh tham nhũng chỉ với mục đích bảo vệ đảng thì xã hội không tốt lên được.
Bạo lực cách mạng dùng bạo lực trấn áp và tiêu diệt giai cấp đối kháng. Bạo lực cách mạng cũng là bạo lực phát xuất từ lòng tham. Tham tình, tham tiền không được các điều giới răn tôn giáo ngăn chặn và yêu cầu tín đồ tu sửa mà lại bị tư tưởng bạo lực cách mạng vô thần thổi bùng lên nên ham muốn dễ dẫn đến tội ác.
Các chuẩn mực đạo đức xã hội, văn hóa truyền thống lâu đời của người Việt Nam bị chủ nghĩa cộng sản tôn trọng vật chất, vô thần đã ngự trị trên mảnh đất thấm đẫm tư tưởng nhiễu điều phủ lấy giá gương dần lấn áp. Người ta không còn biết sợ Trời, Phật. Người trong gia đình, máu mủ ruột rà dễ dàng giết nhau vì vài thước đất. Cháu giết bà vì muốn chiếc nhẫn bà đeo. Xã hội Việt Nam có phần phát triển về kinh tế, nhưng đạo đức đang suy bại. Người ta, nhất là giới trẻ, phần lớn sống không lý tưởng, một số vào đảng chỉ vì lợi ích cá nhân,gia đình cho nên số này có chức có quyền càng làm xã hội tồi tệ hơn. Đạo đức, thói quen, hành vi của người trong xã hội Việt Nam thay đổi tưởng chừng văn minh, tiến bộ, nhưng dễ nhận ra kiểu ‘văn minh’ hời hợt, vị kỷ, giả dối, thực dụng, cơ hội, hèn hạ để có thể thoả mãn lòng tham của họ.
Thomas Hobbes và Jean-Jacques Rousseau từng tranh luận căn nguyên tính tốt, xấu của con người.
Hobbes cho rằng con người bẩm sinh là dơ bẩn và bạo tàn, cần phải có chính sách, pháp luật nhà nước và xã hội tốt, luật lệ để chế ngự bản năng của họ, và hướng dẫn phát triển. Ngược lại Rousseau không đồng ý với nhận định đó, ông cho rằng nhân chi sơ tính bản thiện, con người chỉ trở nên tha hoá, tham lam, bẩn thỉu do xã hội họ sống tạo nên.
Xấu hơn hay tốt hơn đều do xã hội. Một xã hội bất công, không tình thương, thờ phượng vật chất, và lấy bạo lực để có được thắng lợi không thể tạo ra những công dân tốt, những con người lương thiện.
Đó là một phần câu trả lời tại sao xã hội Việt Nam càng ngày càng trở nên đồi bại, tha hóa.
Hạo Nhiên
Nguồn : VNTB, 01/12/2022
*****************************
Lợi ích cá nhân của Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc là gì ?
Đông Đô, VNTB, 28/11/2022
Sáng 27/11/2022, tại Hà Nội, Ban Thường trực Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tổ chức Hội nghị biểu dương Chủ tịch Ủy ban Mặt trận tổ quốc Việt Nam cấp xã và Trưởng ban công tác Mặt trận tiêu biểu toàn quốc giai đoạn 2017-2022.
Ông Nguyễn Xuân Phúc kêu gọi, "chịu thiệt thòi hơn và hy sinh lợi ích cá nhân để ‘cùng đi, cùng ở, cùng làm’ với nhân dân"…
Trong bài diễn văn của mình, Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc mong mỗi cán bộ làm công tác Mặt trận ở cơ sở luôn là người có phẩm chất đạo đức cách mạng, gần dân, có uy tín với dân ; am hiểu pháp luật, không ngừng nâng cao kỹ năng tuyên truyền, vận động ; thật sự gương mẫu, tiên phong, đi đầu trong khó khăn, vất vả, thậm chí chịu thiệt thòi hơn và hy sinh lợi ích cá nhân để "cùng đi, cùng ở, cùng làm" với nhân dân ; cùng Đảng, nhà nước chăm lo tốt hơn cho đời sống của nhân dân, giải quyết những vấn đề khó khăn, vướng mắc, mâu thuẫn nội bộ cho người dân ngay từ cơ sở.
"Có thể nói mỗi đại biểu là một tấm gương người tốt, việc tốt, là một câu chuyện đầy cảm động về hình ảnh người cán bộ Mặt trận thầm lặng ăn cơm nhà, thổi tù và hàng tổng" – Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc ví von người cán bộ Mặt trận giống như thằng mõ thời phong kiến. Tuy nhiên so sánh này là trật lất, vì cán bộ Mặt trận có hưởng ngạch lương cùng các tiêu chuẩn chính trị của một công việc mà chỉ có đảng viên mới được quyền làm.
Chưa kể, nếu hiểu theo nghĩa của thành ngữ thì ở đây ông Chủ tịch nước đang hàm ý dè bỉu "người cán bộ Mặt trận".
Nói có sách.
Ngày trước ở nông thôn, tổng là đơn vị hành chính cấp cơ sở (theo cách nói bây giờ) bao gồm một số xã, nhiều tổng mới hợp thành một phủ (tương đương huyện bây giờ).
Trong tổng, to nhất là chánh tổng rồi đến lý trưởng các làng xã, và bé nhất là anh mõ làng, tức là người đàn ông cùng đinh, không có tấc đất cắm dùi, chuyên đi làm thuê và kiềm nghề làm mõ.
Hễ có việc gì của làng : ma chay, đình đám, cưới xin thuế má thì anh mõ có trách nhiệm phải đi gõ mõ báo tin cho cả làng, cả xã biết. Anh mõ phải làm nhiệm vụ ấy như một nghĩa vụ với làng mà không được trả công. Tuy nhiên anh ta thường được làng cấp cho một mảnh đất công nhỏ để cày cấy hoặc đến mùa gặt được các địa chủ cho một ít thóc. Dù làm ít hay nhiều thì lợi ích của anh mõ cũng chỉ có vậy.
Ngoài một công cụ thông tin là cái mõ, ngày xưa còn cái tù và tức là vỏ một con ốc biển hoặc một cái sừng trâu thông hai đầu dùng hơi thổi để báo tin tức, việc làng. Việc dùng tù và đi thổi khắp làng, khắp tổng mà lợi lộc được hưởng chẳng là bao chính là cơ sở để xuất hiện thành ngữ ăn cơm nhà thổi tù và hàng tổng hay ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.
Thành ngữ trên thường được dùng trong tiếng Việt để nói cái ý những người làm việc công, và không được hưởng tí quyền lợi gì. Gần nghĩa với thành ngữ này, trong tiếng Việt còn có thành ngữ "ăn cơm nhà vác ngà voi".
Dần dà, thành ngữ ăn cơm nhà thổi tù và hàng tổng hay ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng được mở rộng ý nghĩa ra. Tất cả những việc làm tốn công, vô ích vì không mang lại được hiệu quả gì đều có thể được ví bằng thành ngữ này.
"Ông Phúc kêu gọi cán bộ Mặt trận hy sinh lợi ích cá nhân, vậy ông làm gương đi. Trong những chuyến công cán nước ngoài, để tiết kiệm ngân sách quốc gia, ông Phúc hãy biết hy sinh để quý phu nhân của ông ở nhà, giống như các chính khách khác như Phạm Minh Chính, Nguyễn Phú Trọng chẳng hạn. Đàng này ông đi đâu cũng kè kè quý bà Trần Thị Nguyệt Thu theo cùng hệt như một quý ông ‘hết sức nể’ vợ của mình vậy !" – một nhà báo đang đồng thời là cán bộ Mặt trận cấp địa phương, có ý kiến.
Đông Đô