Cuộc cách mạng này phải là của trí thức (Việt Hoàng)
Muốn chiến
thắng trong một cuộc cách mạng bất bạo động thì phải có tổ chức để hướng
dẫn và lãnh đạo người dân. Cuộc cách mạng dân chủ lần này là một cuộc
cách mạng chưa từng có trong lịch sử Việt Nam. Nó hoàn toàn khác vì
không có bạo lực và quan trọng nhất là phải do tầng lớp trí thức dẫn dắt
và lãnh đạo. (Việt Hoàng)
Trong
suốt dòng lịch sử Việt Nam, cụ thể là từ thời Ngô Quyền dựng nước đến
nay các cuộc thay đổi triều đại đều do các quan võ hoặc hoàng thân quốc
thích trong cung đình khởi xướng và lãnh đạo. Chỉ có hai trường hợp
ngoại lệ là nhà hậu Lê (Lê Lợi) và Tây Sơn không phải hoàng tộc. Lê Lợi
là một hào trưởng người Mường, thuộc tỉnh Thanh Hóa, có công đánh đuổi
giặc Minh rồi xưng vương. Trường hợp anh em nhà Tây Sơn khá đặc biệt,
đây là lần đầu tiên có một triều đại do những người “anh hùng áo vải”
lập nên.
Chúng
ta cùng quay lại lịch sử thời Trịnh - Nguyễn phân tranh. Vào giai đoạn
suy tàn, Đàng trong Trương Phúc Loan chuyên quyền, phế bỏ người con thứ
hai của Vũ Vương (theo di chiếu) rồi lập người con thứ 16 lên làm làm
chúa là Định Vương. Đàng ngoài, chúa Trịnh Sâm mê đắm Đặng Thị Huệ nên
phế con trưởng là Trịnh Khải và lập người con của Đặng Thị Huệ là Trịnh
Cán làm thế tử. Trịnh Cán nhỏ tuổi lại bệnh tật nên nhà Trịnh sinh loạn.
Trịnh Sâm mất, Trịnh Khải cùng quân tam phủ nổi loạn, phế bỏ Trịnh Cán
rồi lên làm chúa. Nhờ công lao đó nên đám quân tam phủ trở thành kiêu
binh, tha hồ cướp bóc, thích giết ai thì giết, kể cả quan lại trong
triều. Trong tình trạng như vậy thì anh em nhà Tây Sơn, vốn xuất thân là
những tướng cướp với một đội quân qui củ, có kỷ luật và thiện chiến đã
dễ dàng tiêu diệt cả chúa Nguyễn lẫn chúa Trịnh.
Ba anh em nhà Tây Sơn
Đảng
cộng sản đang cai trị Việt Nam từ năm 1945 đến giờ là một tổ chức khủng
bố được Liên Xô đào tạo và hậu thuẫn, lấy chủ nghĩa Mác-Lênin làm nền
tảng tư tưởng. Chiến tranh thế giới thứ 2 kết thúc, chính phủ của Trần
Trọng Kim vừa được thành lập, không có thực lực và đội ngũ nên đã bị
Đảng cộng sản, một tổ chức có tổ chức chặt chẽ, có kỷ luật và quyết tâm
cướp mất chính quyền.
Nhà
Tây Sơn và chế độ cộng sản giống nhau vì đều là những người nông dân
nổi dậy. Họ cũng hành xử giống nhau khi đã giành được chính quyền.
Nguyễn Huệ sau khi lên làm vua vẫn cư xử như một đảng cướp nên nhà Tây
Sơn đã bị Nguyễn Ánh đánh bại không lâu sau đó.
Đảng
cộng sản sau khi cướp được chính quyền thì đã giữ chặt chế độ cho bè
đảng thay vì dân chủ hóa đất nước theo dòng chảy lịch sử. Họ cai trị
Việt Nam như là một đội quân chiếm đóng. Từ đó Việt Nam có thêm một tộc
người mới, “tộc những người cộng sản”. Tộc người cộng sản chỉ có khoảng 5
triệu người (trong đó chủ yếu là 3 triệu đảng viên đang đương chức,
những người về hưu đa số đã hội nhập trở lại với người dân Việt Nam)
nhưng họ nắm hết mọi quyền hành và tự quyết định sinh mệnh của 95 triệu
người Việt Nam còn lại. Tộc người này sống ngoài và sống trên luật pháp.
Một thành viên không may mắn của tộc người này chỉ bị trừng phạt sau
khi bị khai trừ ra khỏi tộc, họ gọi một cách văn vẻ là “khai trừ đảng”.
Đặc
điểm chung của các cuộc thay đổi triều đại từ trước đến nay là sự vắng
bóng của tầng lớp trí thức (sĩ phu). Sự có mặt của họ chỉ để biện hộ và
minh họa cho chế độ. Trí thức chưa bao giờ đóng vai chính trong các cuộc
đổi đời đó.
Với
văn hóa Khổng giáo, tầng lớp trí thức được mặc định là một công cụ, là
tay sai cho chế độ. “Nghề” của trí thức là làm tôi tớ cho các vua chúa.
Họ không biết phản kháng và chưa bao giờ đứng về phía người dân. Nhiệm
vụ của họ là tô vẽ, biện minh cho chế độ. Các khoa thi chỉ dành cho kẻ
sĩ, những người sẽ làm nô lệ cho triều đình. Giới hoàng tộc không bao
giờ đi thi.
“Cho
tới kỷ nguyên dân chủ, các chính quyền nói chung đều là chỉ là những
bạo quyền. Các vua chúa về thực chất chỉ là những kẻ cướp thành công.
Được làm vua, thua làm giặc. Điều đặc biệt của văn minh Khổng giáo là nó
coi việc phục vụ các bạo quyền là một đạo lý, nghĩa là đặt tội ác vào
địa vị của đạo đức. Giai cấp sĩ là những kẻ nô lệ rất đặc biệt, làm dụng
cụ cho các bạo quyền để đàn áp và bóc lột quần chúng nghèo khổ. Họ phục
vụ những kẻ đáng lẽ phải chống và chống những người đáng lẽ phải bảo
vệ. Tuy vậy họ không thấy tội lỗi vì đạo lý của họ là như thế”. (1)
“Nghề” của trí thức là làm tôi tớ cho các vua chúa.
Trí
thức ngày nay, tức là hậu duệ của giai cấp sĩ ngay trước vẫn chưa rũ bỏ
được văn hóa nô lệ của Khổng giáo. Họ biết là chế độ cộng sản là tồi
dở, xấu xa nhưng không có nhiều người định chống lại nó và đa số trong
thiểu số nhỏ này không biết phải chống như thế nào. Ngược lại không ít
trí thức đang phục vụ chính quyền vẫn ra sức biện minh cho chế độ, giúp
chế độ kéo dài ách thống trị. Họ xem những bổng lộc được chế độ ban phát
là đặc ân và lý tưởng của đời người.
Trí
thức Việt Nam thừa hiểu và biết rõ hơn ai hết sự thối nát của chính
quyền bạo ngược nhưng họ không hề cảm thấy bị xúc phạm. Đã đến lúc phải
xem đó là chuyện hoàn toàn không bình thường vì trí thức luôn là tâm
hồn, trí tuệ của dân tộc.
Việt
Nam là một trong rất ít những quốc gia chưa có dân chủ. Lý do cũng giản
dị: Tầng lớp trí thức vẫn chưa chịu đứng dậy và nhập cuộc. Cả đoàn tàu
đã sẵn sàng nhưng đầu tàu vẫn chưa chịu khởi động.
45
năm sau ngày 30/4/1975, Việt Nam vẫn chưa có một tổ chức chính trị nào
thực sự hùng mạnh và có tầm vóc để làm đối trọng với Đảng cộng sản. Cách
tranh đấu cá nhân (nhân sĩ) suốt bao năm qua đều dẫn đến bế tắc và thất
bại. Người thì đi tù, người thì ra nước ngoài rồi tan biến vào quần
chúng.
Các
cuộc đấu tranh vũ trang chống lại chế độ cộng sản đã thuộc về quá khứ.
Đấu tranh bất bạo động là trào lưu tất yếu của thời đại. Muốn chiến
thắng trong một cuộc cách mạng bất bạo động thì phải có tổ chức để hướng
dẫn và lãnh đạo người dân. Cuộc cách mạng dân chủ lần này là một cuộc
cách mạng chưa từng có trong lịch sử Việt Nam. Nó hoàn toàn khác vì
không có bạo lực và quan trọng nhất là phải do tầng lớp trí thức dẫn dắt
và lãnh đạo.
Cuộc cách mạng dân chủ mà Tập Hợp
đề nghị khác hoàn toàn với cuộc cách mạng cộng sản trước đây. Nó sẽ là
cuộc cách mạng “từ trên xuống” thay vì “từ dưới lên”. Cộng sản, bản chất
là một chủ nghĩa dân túy, họ tranh thủ và lôi kéo thành phần dân chúng
ít học, thua kém trong xã hội đứng dậy làm cách mạng, sau đó họ chiếm
đoạt thành quả đạt được và giữ chặt cho mình. Cương lĩnh của Đảng cộng
sản vẫn ghi rằng họ là đại diện cho giai cấp công - nông nhưng thực tế
hiện nay không có ai trong họ là công - nông. Họ lợi dụng sự kém hiểu
biết của giai cấp công nông để làm cách mạng bạo lực. Trí thức là một
thiểu số cô đơn nên bị chính quyền của đám đông uy hiếp và họ chỉ còn
mỗi cách là qui phục. Họ qui phục vì sợ và vì bất lực.
Trong khi đó Tập Hợp
chủ trương cuộc cách mạng này phải do trí thức khởi xướng và lãnh đạo
vì thế chúng tôi tập trung vào tầng lớp trí thức trước thay vì đi ngay
vào “vận động quần chúng”. Cuộc cách mạng này là để mở ra một kỷ nguyên
mới cho đất nước đúng như tên gọi của Dự án chính trị: Khai Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai. Chúng tôi muốn thuyết phục và động viên tầng lớp trí thức trước bằng tư tưởng và lý luận dân chủ. Các bài viết của Tập Hợp chú trọng lý thuyết là vì thế. Nhiều người phản ánh là các bài viết của Tập Hợp
hơi dài và khó đọc. Thật tình là các bài viết đó không dành cho đa số
quần chúng mà hướng tới những người được xem là trí thức và quan tâm đến
đất nước.
“Tư
tưởng không thông thì vác bình đông cũng nặng”. Nếu không khai thông tư
tưởng dân chủ thì không thể có cách mạng dân chủ. Dân chủ phải đi từ
trên xuống dưới. Theo nghiên cứu của Tập Hợp thì chưa có chế độ dân chủ nào được hình thành sau một cuộc cách mạng bạo động.
"Cuộc
cách mạng dân chủ của chúng ta khác hẳn với cuộc cách mạng cộng sản. Nó
là cuộc cách mạng của trí tuệ, lẽ phải và lòng quảng đại ; nó dứt khoát
từ chối bạo lực và hận thù. Nhưng nó cũng vẫn là một cuộc cách mạng và
phải cũng diễn ra theo qui luật của những cuộc cách mạng. Vì thế chúng
ta không thể tiết kiệm những cố gắng để xây dựng một tổ chức mạnh về cả
tư tưởng lẫn đội ngũ. Không thể đốt giai đoạn" (2).
Cuộc cách mạng lần này là của trí thức vì vậy phải có tư tưởng và trí tuệ.
Trong cuộc cách mạng mà Tập Hợp
đề nghị thì trí thức Việt Nam phải đóng vai chính. Trí thức phải dấn
thân cho xã hội, đứng về phía người dân chống lại áp bức và bất công.
Một người trí thức thật thụ phải xem di sản lớn nhất đời mình là để lại
một đất nước, một xã hội tốt đẹp hơn trước khi từ giã cõi đời thay vì
mình được giữ chức vụ hay bổng lộc gì.
Đảng
cộng sản cai trị Việt Nam một cách kinh khủng và hà khắc hơn cả chế độ
thực dân Pháp trước đây. Họ không còn xem họ là người Việt Nam. Họ cướp
đoạt đất nước một cách trắng trợn. Họ sống và cư xử như một đội quân
chiếm đóng. Thẻ đảng quan trọng hơn thẻ căn cước, chứng minh nhân dân
hay hộ khẩu. Thẻ đảng có thể thay thế cho giấy tờ tùy thân và mang đi
cầm cố lấy hàng trăm triệu đồng. Đảng viên chưa bị khai trừ thì không
một cơ quan bảo vệ luật pháp nào dám đụng đến. Ngân sách nhà nước do
đóng góp của người dân bị họ tiêu xài phung phí và ban phát thoải mái
cho các hội đoàn hay những kẻ a dua và nịnh bợ.
Điều
đáng nói nhất là “tộc cộng sản” chỉ có 3% dân số (thật ra chỉ có khoảng
200 người trong ban chấp hành trung ương đảng là “gắn bó” với nhau để
bảo vệ quyền lợi của họ) lại có thể khống chế và áp đặt được sự thống
trị của họ lên 97% số người Việt còn lại. Đáng nói hơn nữa là trình độ,
kiến thức của những người đó ở dưới mức trung bình. Tiêu chuẩn để gia
nhập “tộc cộng sản” là sự trung thành chứ không phải trí tuệ, “hồng hơn
chuyên”.
Trí
thức Việt Nam phải xem đó là một sự xúc phạm lớn đối với dân tộc. Không
thể xem đó là chuyện bình thường. Phải nói không với tộc người cộng sản
thay vì luồn lách, cố gắng tìm cách trở thành thành viên của tộc người
đó. Phải nói thẳng với nhau rằng những trí thức đang phục vụ cho tộc
cộng sản là những người thiếu tâm hồn, thiếu đạo đức, thiếu phẩm giá và
đáng lên án. Họ đã tự mình làm gù mình để được hội nhập với tộc người gù
đó.
Muốn
đứng thẳng lưng thì trí thức Việt Nam phải có tinh thần dân tộc. Tinh
thần dân tộc chỉ có ở những con người có tâm hồn cao cả, yêu nước và yêu
người Việt Nam. Muốn chiến thắng nhóm người nhỏ bé đang cầm lái con tàu
đất nước thì trí thức Việt Nam phải có kiến thức về chính trị. Có kiến
thức chính trị để hiểu là chỉ có một lý tưởng đẹp và đúng với có thể
đoàn kết được mọi người Việt Nam lại với nhau. Có kiến thức sẽ tạo ra
lòng dũng cảm và viễn kiến. Có viễn kiến để thấy Đảng cộng sản không thể
tồn tại trong thế giới văn minh. Có tâm hồn để thấy xấu hổ khi là thành
viên của tộc người cộng sản đang đè đầu cưỡi cổ nhân dân Việt Nam.
Việt Hoàng
(12/06/2020)
(2). Chọn lựa giữa vận động quần chúng và chính trị sa lông (Nguyễn Gia Kiểng)