Thế kẹt của Trung Quốc trong cuộc phiêu lưu dự án "Vành đai, con đường". Đại dịch Covid-19 làm nền kinh tế toàn cầu bị sút giảm và các khoản nợ của các nước đối với Trung Quốc bị kéo dài thêm, cùng sự đình trệ hàng loạt dự án trong thời điểm hiện tại. Hậu quả là Trung Quốc thiệt đơn, thiệt kép vì một khối đông đảo công nhân xây dựng không thể có việc làm giai đoạn này, cũng như gánh nặng nợ ngày một lớn hơn.
Toàn cảnh công
trường xây cầu Peljesac nối liền Dubrovnik với phần còn lại của Croatia,
do công ty Trung Quốc China Road and Bridge Corporation xây dựng.REUTERS/Stringer
Chỉ mới cách đây một năm, tại một cuộc họp vào
tháng 5/2019 ở Bắc Kinh, tập hợp lãnh đạo các nước trên thế giới
đã tham gia vào Sáng Kiến Một Vành Đai Một Con Đường (BRI), chủ
tịch Trung Quốc Tập Cận Bình còn phô trương đề án hạ tầng cơ sở to
lớn của Bắc Kinh.
Thế nhưng một con virus
nhỏ xuất hiện tại Vũ Hán mà Bắc Kinh thoạt đầu muốn che
giấu, đã bắt đầu gây hại tại Trung Quốc trước khi lan rộng ra
toàn thế giới, gây nên những thiệt hại không kể xiết.
Hậu
quả, theo một phân tích của tuần báo Anh The Economist ngày
04/06/2020 vừa qua, là nhiều đề án của cái được gọi là Con
Đường Tơ Lụa Mới của Trung Quốc đã bị dừng lại, nhiều nước tham
gia đề án đang phải vật lộn để trả các khoản vay của Bắc Kinh,
bản thân kinh tế Trung Quốc cũng đang suy yếu. Trong bài viết: “Đại
dịch gây hại lớn cho Sáng kiến Một vành đai một con đường của
Trung Quốc”, tuần báo Anh nhận định, Con Đường Tơ Lụa lẽ ra phải
mượt mà đã trở nên gập ghềnh hơn.
Theo The Economist, Sáng
kiến Một vành đai một con đường là yếu tố trung tâm trong chính sách
ngoại giao của ông Tập Cận Bình, được đưa vào cương lĩnh của đảng
Cộng Sản Trung Quốc vào năm 2017, được guồng máy tuyên truyền
đồng loạt tán dương. Hoàn Cầu Thời Báo chẳng hạn cho rằng “Hợp tác
trong khuôn khổ sáng kiến đã đạt đến cấp độ phát triển thượng
thặng”, còn Nhân Dân Nhật Báo Bắc Kinh thì khẳng định: “Nhất Đới
Nhất Lộ sẽ trở thành chất xúc tác cho việc vực dậy kinh tế toàn cầu”.
Từ
năm 2013, khi sáng kiến này bắt đầu khởi động, Trung Quốc đã
cấp phát hay cam kết hàng trăm tỷ đô la tín dụng hay viện trợ để
xây dựng hàng loạt nhà máy điện, cảng biển, đường sắt, đường bộ
và các cơ sở hạ tầng khác ở châu Phi, châu Mỹ Latinh, Đông Nam Á, Trung
Á và châu Âu.
Tuy
nhiên, theo The Economist, với dịch Covid-19, bão tố đã nổi lên
dọc theo 2 trục trên bộ và trên biển của Con Đường Tơ Lụa Mới.
Sau
khi bị đại dịch Covid-19 quét qua, công trình xây dựng nhiều đề
án đã bị đình chỉ, một số đã bị bỏ hẳn, một số khác mà lợi ích
thực thụ đã bị nghi ngờ ngay từ trước khi có dịch, giờ đây đã bị
coi là cồng kềnh, tốn kém mà lại vô ích. Nhiều khoản vay đáo
hạn sắp lâm vào tình trạng không khả năng thanh toán, và các
nước con nợ, bị Covid-19 đánh quỵ, đang tìm cách khất nợ đến hạn.
Vào
tháng Hai vừa qua, Ai Cập đã dời lại vô thời hạn công trình xây dựng
nhà máy nhiệt điện chạy bằng than ở Hamrawein do Trung Quốc tài trợ. Qua
tháng 3, đến lượt Bangladesh hủy bỏ kế hoạch xây một nhà máy điện
than ở Gazaria. Đến tháng Tư, Pakistan yêu cầu Trung Quốc nới lỏng
thời hạn trả 30 tỷ đô la cho các đề án về năng lượng.
Nhiều quyết định hủy bỏ cũng kèm theo những lời đả kích cách Trung Quốc cho vay.
Tháng
Tư vừa qua, tổng thống Tanzania John Magufuli tuyên bố sẽ hủy bỏ một
đề án xây hải cảng trị giá 10 tỷ đô la ở Bagamoy, với lý do là người
tiền nhiệm của ông đã ký kết đề án với những điều kiện mà chỉ có
“người say rượu” mới chấp nhận – chủ yếu là việc Trung Quốc sẽ hoàn
toàn kiểm soát, sử dụng cảng, với hợp đồng thuê nhượng trong 99 năm. Trong
tháng Năm, các nghị sĩ Nigeria cũng bỏ phiếu thông qua việc rà soát
lại toàn bộ các khoản vay từ Trung Quốc cho những đề án mà Trung
Quốc tài trợ, trong bối cảnh quan ngại nổi lên chung quanh việc các
phần tài trợ này kèm theo những điều khoản không thuận lợi. Công
trình cũng bị đình hoãn do các biện pháp cách ly, an toàn y tế liên
quan đến dịch Covid-19, trong đó có việc một số quốc gia hạn chế
không cho nhân công Trung Quốc về nước nhân dịp Tết Nguyên Đán được
trở lại làm việc.
Ví dụ được The Economist nêu bất là
trường hợp Việt Nam. Các biện pháp an toàn cấm người từ Trung Quốc
đã ảnh hưởng đến việc chạy thử tuyến đường metro mới ở Hà Nội. Hơn
100 chuyên gia Trung Quốc tham gia công trình đã không trở lại Việt Nam
được. Bản thân dự án này cũng đã bị chậm trễ đến 4 năm so với dự
kiến và với cái giá bị đội lên thành 800 triệu đô la cho 8 dặm đường
ray, vượt xa ngân sách dự kiến.
Đối với The Economist,
các tình huống này tạo ra nhiều vấn đề cho lãnh đạo Trung Quốc về
mặt kinh tế, ngoại giao và chính trị, vì BRI gắn chặt với uy tín của
chủ tịch Tập Cận Bình.
Trước tiên, sẽ có thua lỗ về
tài chính. Nhiều quốc gia dùng tiền thu được nhờ xuất khẩu hàng hóa
để chi cho các đề án Con Đường Tơ Lụa. Thế nhưng dịch Covid-19 đã
làm giảm đáng kể nhu cầu về các hàng hóa này. Vấn đề đối với
Trung Quốc là có nên giảm nợ, như một số quốc gia chủ nợ đôi khi làm,
hay là vẫn giữ nguyên số nợ và duy trì các dự án trong khuôn
khổ BRI càng nhiều càng tốt, bằng cách hoãn lại việc chi trả và kéo dài
thời hạn, điều mà Trung Quốc vẫn làm?
Đối với các chuyên
gia, dẫu sao thì việc không trả được nợ cho Trung Quốc là điều không
thể tránh khỏi. Và vấn đề đặt ra ở đây là trái với các thành
viên Câu Lạc Bộ Paris, tập hợp các quốc gia chủ nợ lớn, không
đòi thế chấp khi cho vay để phát triển, thì theo bà Carmen
Reinhart, kinh tế trưởng sắp tới đây của Ngân Hàng Thế Giới, các ngân
hàng Trung Quốc lại đòi thế chấp trên khoảng 60% tín dụng mà
họ cấp cho các quốc gia đang phát triển. Trên nguyên tắc một
quốc gia chỉ có thể được hoãn nợ khi Trung Quốc giành được quyền
kiểm soát một khu mỏ, một cái cảng hay khoản tiền đã thế chấp.
Đấy chính là lý do vì sao các ngân hàng Trung Quốc chỉ muốn đàm
phán lại các khoản nợ một cách song phương và kín đáo vì như
vậy họ có phương tiện gây áp lực để chọn cách xử lý có lợi cho
mình.
The Economist nhận định: Đó chính là yếu tố
gây nên không ít rủi ro ngoại giao cho Trung Quốc vì đòi lấy tài sản
từ những quốc gia vỡ nợ sẽ dẫn đến phẫn nộ.
Điều đó sẽ
làm xấu đi hình ảnh của Trung Quốc tại những nước mà sáng kiến BRI
muốn giúp đỡ, và càng làm tăng mối nghi kỵ trong giới diều hâu phương
Tây là Trung Quốc sử dụng chiêu bài Con Đường Tơ Lụa để bắt chẹt
các nước con nợ và qua đó giành quyền kiểm soát hạ tầng cơ sở phục vụ
Trung Quốc trên mặt chiến lược.
Theo chuyên gia Scott Morris,
thuộc Trung Tâm Phát Triển Toàn Cầu (Centre for Global
Development), một cơ quan tham vấn tại Washington, thì nếu Trung
Quốc tịch thu các tài sản mà các quốc gia con nợ đã thế
chấp, phản ứng ngược lại sẽ rất nghiêm trọng.
Đối với
ông Morris, rất có thể là Bắc Kinh sẽ xử lý một cách thận trọng,
và trước khi kinh tế toàn cầu phục hồi lại, chắc chắn số dự án mới
trong Sáng Kiến Một Vành Đai Một Con Đường sẽ ít đi: “Rất khó
mà tưởng tượng được là BRI có thể giữ được mức độ tham vọng trước
đây”. Nguồn tin: RFI Tiếng Việt