"Người ta lớn bởi vì các anh quỳ…" (Sơn Dương)
Sự
ngạo nghễ của đảng cộng sản có lý cớ để kéo dài vì giới trí thức Việt
Nam đã quỳ xuống. Trí thức Việt Nam đã quỳ xuống trong chính sách Cải
cách ruộng đất năm 1956. Trí thức Việt Nam đã quỳ xuống sau vụ án Nhân
Văn-Giai Phẩm những năm 1956-1958. Quỳ xuống trong trận tổng công kích
Tết Mậu Thân. Quỳ xuống bên thi thể người thân trong cố đô Huế năm 1968.
Các anh cũng đã quỳ xuống khi cộng sản pháo kích bừa bãi vào đoàn người
dân chạy trốn cộng sản trên Đại lộ kinh hoàng năm 1972 tại Quảng trị…
Thường khi sự sợ hãi tăng lực cho sự hung bạo. Bởi vì chúng ta quỳ nên
cộng sản đã đứng lên bạo ngược ngang tàng. (Sơn Dương)
Dù đứng ở phía nào trong cuộc nội chiến Bắc-Nam, ngày 30/4/1975 vẫn là một ngày lịch sử.
Ngày
này năm 1975, phe cộng sản Bắc Việt đã toàn thắng trong tiến trình
‘giải phóng miền Nam’ bằng bạo lực. Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa đã
toàn bại trong cố gắng tự vệ chống bị-giải-phóng. Chiếc xe tăng quân
cộng sản Bắc Việt treo lá cờ Mặt trận Giải Phóng Miền Nam ủi sập cổng
chính vào dinh Độc Lập của Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa vốn đã được mở
sẵn để chờ đón đoàn quân chiến thắng. Hình ảnh này đã được truyền thông
thế giới phát ra khắp nơi và lấy đó làm biểu tượng cho chiến thắng toàn
diện của phe cộng sản Bắc Việt trong ngày 30/4.
Hình
ảnh tạo ra những xúc động tức khắc. Những người đã quá chán ngán chiến
tranh Việt Nam thở phào nhẹ nhõm. Hòa bình rồi, thôi hết chiến tranh.
Những người đạo diễn ra chiến thắng này được đi nhận lãnh giải Nobel hòa
bình. Lê Duẩn và Bộ chính trị cộng sản Bắc Việt cả cười mê sảng. Hàng
trăm ngàn quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa vào tù cải tạo. Người miền
Nam hiền lành gom góp những mảnh vụn vỡ của giấc mơ được sống theo ý
nguyện đi về Vùng kinh tế mới.
Phải
một thời gian sống với cộng sản sau đó, người ta mới hiểu tại sao quân
đội cộng sản Bắc Việt lại ủi sập một cánh cửa đã mở ra ? Tại sao không
đủng đỉnh đi vào ? Hình ảnh này, dù phe cộng sản Việt Nam không mong
muốn, đã trở thành biểu tượng cho một chế độ hung bạo sắp tới trên toàn
lãnh thổ Việt Nam.
Không
ai có thể thay đổi lịch sử. Người ta phải sống, chết, dở sống dở chết
với những kết quả/hệ quả của những người đã tạo ra lịch sử. Những người
chạy trốn được ngày 30/4 đã đi rồi, hàng triệu người. Có nhiều người đã
chạy trốn phe cộng sản Bắc Việt từ những năm 1954, cũng hàng triệu
người, năm 1975 lại chạy trốn nữa. Những người bị ở lại, phải sống với
lũ, hàng triệu triệu con người, như người ta nói, kể cả những cột đèn
không chạy được, phải khóc cười theo chế độ.
Đất
nước Việt Nam thật quá lạ kỳ. Chế độ cộng sản có thể dửng dưng tổ chức
ngày chiến thắng 30/4 tiệc tùng liên hoan trên sự đau thương của đồng
loại đã nói lên tất cả vì sao đất nước đến nông nổi này như ngày hôm nay
:
Đất nước mình ngộ quá phải không anh ?
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn…
(Trần Thị Lam)
Vấn
đề nhức nhối hiện tại là câu hỏi, chế độ cộng sản Việt Nam đã làm gì
trên đất nước Việt Nam sau 44 năm thống nhất ? Xuất phát từ di sản ngày
30/4, chế độ cộng sản toàn trị hôm nay đã có thỏa đáp được ước mơ từ
hàng ngàn thế hệ Việt Nam trước đó và hôm nay, là được tự do mưu cầu
hạnh phúc trong xã hội văn minh, tiến bộ, không hận thù, được hòa mình
vào dòng sống của nhân loại ? Câu trả lời là không.
Ngày ‘giải phóng’, nhìn lại, là phần mở đầu của cơn ác mộng.
Ông
cựu thủ tướng cộng sản Việt Nam Võ Văn Kiệt không phải nhân bản gì đâu
khi nói "(Ngày 30/4) có triệu người vui thì cũng có triệu người buồn".
Nhân bản và cộng sản là hai khái niệm luôn luôn tương phản. Một xã hội
nhân bản không thể có cộng sản và ngược lại. Ông Kiệt chỉ nói lên quan
sát rất thông thường của một người cộng sản đã lấy được điềm tĩnh nhanh
hơn đồng đảng sau chiến thắng. Ông là ngoại lệ trong đám ‘nhất tướng
công thành’ vì ông có vẻ còn xót đến ‘vạn cốt khô’. Nhưng giải pháp ông
đưa ra để hóa giải sự mâu thuẫn của hai trạng thái đối nghịch trong ngày
30/4 làm cho người ta nghi ngờ.
Ông
Võ Văn Kiệt đã kêu gọi Việt kiều hãy quên đi quá khứ để hòa hợp với chế
độ. Không ít nhân sĩ và học giả đã tán thưởng viễn kiến ‘nhân bản’ của
ông Kiệt. Cũng như trước đây, một tầng lớp trí thức Việt Nam đã lầm
tưởng đảng cộng sản có chính nghĩa và lòng yêu nước, đã quỳ xuống phục
vụ đảng cộng sản Việt Nam xây dựng thiên đường xã hội chủ nghĩa. Ngày
hôm nay họ lại lầm tưởng ông Kiệt là người cộng sản có nhân bản. Có lẽ
không nên gọi họ là tầng lớp trí thức nữa vì trên nguyên tắc vận hành
của chế độ, xét qua chính sách ‘trí phú địa hào đào tận rễ’, trong nước
Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam hôm nay không còn tầng lớp trí thức.
Tầng lớp này đã bị nhổ tận rễ rồi, chỉ còn lại tầng lớp ngụy trí thức
phục vụ chế độ.
Như
một người cộng sản tận tụy với đảng, ông Kiệt khước từ sự hòa giải vốn
là lẽ thường tình giữa hai phe đối kháng sau một cuộc xung dột đẫm máu,
nhưng bị lịch sử và huyết thống dân tộc trói buộc phải sống chung với
nhau và phải chia sẻ một tương lai vinh nhục với nhau. Không nói đến hòa
giải, ông Kiệt chỉ nói đến hòa hợp, và chỉ nói trong những dịp tập
trung ‘Việt kiều yêu nước’ đã được các tòa đại sứ cộng sản Việt Nam ở
hải ngoại tuyển chọn trước, cho thấy sự khuất tất. Muốn có sự hòa hợp mà
không trải qua nỗ lực hòa giải thì cũng giống như một người muốn ăn
trứng nhưng không chịu đập vỏ trứng. Hoàn toàn ở đây không có ý sỉ nhục
hay vô lễ với ai, nhưng quan sát thông thường cho thấy ăn trứng không
cần đập vỏ chỉ có ở loài ăn tạp.
Mục
đích của sự hòa giải là chấm dứt những xung đột bằng phương cách điều
đình, thương lượng, phân biệt phải quấy, thiện ý cộng tác và mong đợi
thái độ hợp tác của đôi bên. Nó đòi hỏi sự tương kính và chân thành
hướng đến Lẽ Phải và Công bằng. Sự hòa giải đòi hỏi mỗi bên nhìn nhận
khiếm khuyết của mình, nhìn nhận sự thiệt hại đã gây cho nhau và lấy làm
tiếc nó đã xảy ra, nếu có thể, bồi thường cho nạn nhân dù chỉ là tượng
trưng. Nói cách khác, phải sòng phẳng với quá khứ. Phủ nhận quá khứ chỉ
vô ích vì những vết thương trên thân thể còn đó và đang chảy máu. Mỗi
năm tổ chức ăn mừng chiến thắng 30/4 sinh ra phản ứng phụ là cào cấu vết
thương trên thân thể Việt Nam thêm nhiễm độc. Chỉ khi vượt qua được sự
tự hủy hoại thân thể, nước Việt Nam mới mong được phục hồi.
Người
ta nói, dân tộc như thế nào xứng đáng với chế độ như thế ấy. Câu nói
tủi cực cho mọi người đang phải gánh chịu ách cộng sản. Nhưng câu nói ấy
cũng là lời buộc tội đích đáng cho tầng lớp trí thức của một dân tộc.
Mọi chế độ bất nhân tồn tại được chứng tỏ sự thiếu trí tuệ và năng lực
của giới trí thức của dân tộc đó.
Đất
nước đến nông nỗi hôm nay có một nguyên nhân chính : giới trí thức Việt
Nam đã quỳ xuống vì sợ hãi bạo lực đã khiến Đảng cộng sản Việt Nam lầm
tưởng họ vĩ đại. Sự khống chế hoàn toàn xã hội Việt Nam bằng bạo lực đã
thành công khiến Đảng cộng sản Việt Nam càng thêm táo tợn trong những
chính sách cai trị. Chế độ cộng sản Việt Nam có thể đưa ra những bản án
vô nhân đạo lên người dân bởi vì họ có thể. Chính quyền cộng sản Việt
Nam đã đưa ra những chính sách kinh tế đạo tặc, tham nhũng, bán buôn
sang nhượng tài sản của quốc gia, tước đoạt quyền tự quyết của dân, ăn
của dân không chừa thứ gì chỉ vì họ có thể. Họ có thể vì họ đã đè bẹp
được sự phản kháng của người dân bằng sự im lặng đớn hèn của giới trí
thức.
Sự
ngạo nghễ của đảng cộng sản có lý cớ để kéo dài vì giới trí thức Việt
Nam đã quỳ xuống. Trí thức Việt Nam đã quỳ xuống trong chính sách Cải
cách ruộng đất năm 1956. Trí thức Việt Nam đã quỳ xuống sau vụ án Nhân
Văn-Giai Phẩm những năm 1956-1958. Quỳ xuống trong trận tổng công kích
Tết Mậu Thân. Quỳ xuống bên thi thể người thân trong cố đô Huế năm 1968.
Các anh cũng đã quỳ xuống khi cộng sản pháo kích bừa bãi vào đoàn người
dân chạy trốn cộng sản trên Đại lộ kinh hoàng năm 1972 tại Quảng trị…
Thường khi sự sợ hãi tăng lực cho sự hung bạo. Bởi vì chúng ta quỳ nên
cộng sản đã đứng lên bạo ngược ngang tàng.
Nhưng
giới trí thức Việt Nam không thể quỳ xuống mãi và đi bằng đầu gối mãi
cho hết kiếp nhân sinh. Thời gian 44 năm đã quá nửa một đời người mà chế
độ bạo lực, bất nhân, liên minh thẻ đảng, tiền, quyền và ngu xuẩn vẫn
ngạo nghễ khống chế mọi mặt của đời sống quốc gia. Trí thức Việt Nam
chân chính phải đứng lên thôi. Các anh phải đứng thẳng lưng lên để lãnh
đạo dân tộc Việt Nam, đứng thẳng lưng lên trước lực lượng cộng sản chiếm
đóng đất nước.
‘Người ta lớn bởi vì các anh quỳ
Hỡi công dân, hãy đứng thẳng lưng lên’
Tiếng
thét của Cách mạng Pháp 1789 phải thức tỉnh giới trí thức Việt Nam ngày
hôm nay trước sự hoành hành càng ngày càng táo tợn của Đảng cộng sản
Việt Nam trên lãnh thổ Việt Nam.
Tầng
lớp trí thức Việt Nam phải có trách nhiệm và đứng lên lãnh đạo người
dân chấm dứt chế độ bất nhân ăn mừng chiến lợi phẩm là miền Nam Việt Nam
trong ngày 30/4 hàng năm. Bằng cách thành lập hoặc tham gia tổ chức
chính trị, vận động cho sự thành hình một lực lượng dân chủ trên toàn
quốc làm đối lập với Đảng cộng sản Việt Nam. Phải thành lập được một lực
lượng dân tộc lấy Lẽ Phải và Công bằng làm sức mạnh bắt buộc Đảng cộng
sản Việt Nam thực hiện tiến trình Hòa giải và Hòa hợp Dân tộc, bằng các
phương pháp Bất bạo động, người Việt Nam mới hy vọng nhìn thấy ánh sáng
của một xã hội văn minh, tiến bộ và hòa bình, tình tự dân tộc sau bóng
tối của đêm dài dường như bị Đảng cộng sản Việt Nam kéo dài đến vô tận.
Sơn Dương (23/4/2019)
Chú thích :
Tựa đề bài viết lấy cảm hứng từ một lời hiệu triệu trong cuộc Cách mạng Pháp năm 1789 :
"On est grand, parce-que vous vous mettez à genoux
Citoyens ! Levez-vous droitement !"
(Révolution française 1789)
Một
số tác giả ghi nhận hai câu trên là của nhà cách mạng Jean-Paul Marat
thời Cách Mạng Pháp 1789. Nhưng qua bài khảo sát thận trọng của ông Trần
Giao Thủy đăng trên Đàn Chim Việt Online tháng 10 năm 2012 thì có lẽ
không phải Marat. Nhưng dù là ai thì hai câu này xuất hiện trong thời
Cách mạng Pháp 1789 nên xin ghi nhận là (Cách mạng Pháp 1789) cho đỡ rắc
rối. (SD)