Cuộc chạy đua thay Nguyễn Phú Trọng bắt đầu (Nhiều tác giả)
Câu
hỏi lớn đặt ra là ai sẽ theo vị trí Tổng Chủ của ông Trọng, nếu tình
trạng hiên nay vẫn duy trì như vậy. Hiện tại, thực tế không có ứng cử
viên nào phù hợp với các quy định và chuẩn mực của Đảng. Người ta đưa ra
những đồn đoán khác nhau từ ông Trần Quốc Vượng cho tới thủ tướng đương
nhiệm Nguyễn Xuân Phúc và Phạm Minh Chính, một cựu phó bộ trưởng công
an đã trở thành người đứng đầu Ủy ban Tổ chức Trung ương đầy quyền lực.
Nhưng cả ba lựa chọn đều được cho là không được. (Nguyễn Khắc Giang)
Liệu Việt Nam đang lâm vào một cuộc khủng hoảng người kế nhiệm ?
, VNTB, 22/04/2019
Bên cạnh tin đồn về sức khỏe của ông Trọng, câu hỏi lớn vẫn là ai sẽ là người kế nhiệm Nguyễn Phú Trọng.
Một
tin đồn về sức khỏe của nhà lãnh đạo tối cao Nguyễn Phú Trọng, đã gây
bão trên khắp mạng xã hội sôi động trong những ngày gần đây trong cả
nước. Ông Trọng, 75 tuổi, được đồn đoán là đã bị đột quỵ trong chuyến
thăm miền nam tỉnh Kiên Giang ngay vào ngày sinh nhật. Sự im lặng khó
hiểu của truyền thông nhà nước càng như đổ thêm dầu vô lửa, vì các
thuyết âm mưu đã lan đi từ việc ông Trọng bị đối thủ cũ Nguyễn Tấn Dũng
ra tay ám sát (Kiên Giang được coi là thành trì của ông Dũng và con trai
ông hiện là lãnh đạo tỉnh) cho tới việc ông Trọng không thể đi tiếp
nhiệm kỳ của mình.
Chuyện
đồn đoán như vậy đã từng xảy ra. Năm ngoái, cư dân mạng Việt Nam đã
chia sẻ những tin đồn liên quan đến sức khỏe của Chủ tịch nước lúc đó là
Trần Đại Quang cũng nhận được sự im lặng từ phía chính quyền. Khi
truyền thông nhà nước cuối cùng đưa ra thông báo chính thức thì đó là
lúc ông Quang qua đời vào tháng Chín.
Tất
nhiên, điều đó không có nghĩa là ông Trọng cũng sẽ như ông Quang. Suy
cho cùng thì những thông tin như vậy gần như không thể xác minh được
trong một chế độ độc đoán được kiểm soát chặt chẽ như Việt Nam, nơi ý
kiến của một chuyên gia có thể không đáng tin hơn những tin đồn trong
các quán cà phê.
Nhưng
mối quan tâm của công chúng đối với sức khỏe của Trọng dù là trên cơ sở
nào cũng có ý nghĩa quan trọng đối với nền chính trị Việt Nam, khi Đảng
Cộng sản Việt Nam đang chuẩn bị cho Đại hội Đảng 13 vào năm 2021. Ông
Trọng tới lúc đó đã 77 tuổi và đã quá tuổi lãnh đạo, chưa kể đến giới
hạn hai nhiệm kỳ không chính thức. Vấn đề sức khỏe nếu có sẽ là rào cản
để tiếp tục lãnh đạo lâu hơn. Đầu năm 2018, Bộ Chính trị theo hướng dẫn
của ông Trọng đã ban hành Quy định số 90 trong đó đề cập đến điều kiện
sức khoẻ lãnh đạo để nắm giữ các vị trí chủ chốt. Động thái này sau đó
được coi là nỗ lực nhằm dẹp bỏ bớt tầm ảnh hưởng của ông Quang ; nhưng
lại trớ trêu là ông Trọng lại sớm bị gậy ông đập lưng ông.
Câu
hỏi lớn đặt ra là ai sẽ theo vị trí Tổng Chủ của ông Trọng, nếu tình
trạng hiên nay vẫn duy trì như vậy. Hiện tại, thực tế không có ứng cử
viên nào phù hợp với các quy định và chuẩn mực của Đảng. Người ta đưa ra
những đồn đoán khác nhau từ ông Trần Quốc Vượng cho tới thủ tướng đương
nhiệm Nguyễn Xuân Phúc và Phạm Minh Chính, một cựu phó bộ trưởng công
an đã trở thành người đứng đầu Ủy ban Tổ chức Trung ương đầy quyền lực.
Nhưng cả ba lựa chọn đều được cho là không được. Để đủ điều kiện đảm
nhiệm chức vụ thì ứng cử viên phải có ít nhất một nhiệm kỳ là thành viên
Bộ Chính trị (mà lý tưởng nhất là hai nhiệm kỳ), dưới 65 tuổi, có kinh
nghiệm quản lý và có cở sở lý luận Mác - Lênin (thuật ngữ này được định
nghĩa mơ hồ, mặc dù điều này có thể liên kết vùng miền : tất cả các tổng
bí thư đều là miền Bắc bảo thủ).
Ông
Trần Quốc Vượng chưa bao giờ giữ một chức vụ quản lý nào, dù là chủ
tịch tỉnh hay chủ tịch ủy ban nhân dân. Ứng cử viên duy nhất được thăng
chức lên Tổng Bí thư mà không có kinh nghiệm quản lý là Lê Khả Phiêu vào
năm 1997. Tuy nhiên, ông Phiêu lúc đó đã là một trong số năm thành viên
của Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị (hiện đã giải tán), và giữ một vị trí
chủ chốt trong quân đội. Ông Vượng không có nền tảng đó, và năm 2021
thì đã vượt quá 65 tuổi, đây là những điều sẽ càng làm suy yếu vị trí
của ông Vượng.
Là
một người quản lý giàu kinh nghiệm và là thành viên bộ chính trị hai
nhiệm kỳ, Nguyễn Xuân Phúc rõ ràng là ứng cử viên sáng giá nhưng không
phải là êm xuôi. Năm 2021 Ông Phúc cũng sẽ 66 tuổi, và quan trọng hơn,
ông Phúc là người miền Nam (bên kia vĩ tuyến 17). Không có một ai người
gốc miền Nam đảm nhiệm vị trí Tổng bí thư. Những đồn đoán dai dẳng về
cáo buộc tham nhũng kể từ Đại hội vừa qua cũng có thể làm suy giảm khả
năng ứng cử của ông Phúc.
Ông
Chính là một ứng cử viên trẻ tuổi với thành tích lớn trong cải cách
kinh tế và hành chính khi còn là Bí thư của một trong những tỉnh giàu
nhất Việt Nam - Quảng Ninh. Tuy nhiên, ông Chính sẽ chỉ là thành viên Bộ
chính trị mới có một nhiệm kỳ vào năm 2021. Vị trí hiện tại của ông
Chính cũng có thể là một điểm yếu : Chưa từng có một Tổng Bí thư nào
từng làm Trưởng ban Tổ chức Trung ương. Điều này rõ ràng rất logic, vì
một người như vậy sẽ được coi là quá quyền lực khi giữ vị trí cao nhất
và nắm giữ toàn bộ hồ sơ nhân sự cao cấp. Người có chức vụ như vậy tương
tự với một nhân vật Liên Xô khét tiếng Lavrentiy Beria. Bên cạnh đó, uy
tín ông Chính cũng bị giảm sút vì không có khả năng thuyết phục và đưa
ra Luật Đặc khu đã dẫn đến biểu tình bạo lực ở Việt Nam hồi năm ngoái.
Theo
đó, bất kỳ người nào trong số ba ứng cử viên này sẽ buộc Đảng phá vỡ
các quy tắc chính thức và không chính thức trong việc lựa chọn người
lãnh đạo. Hơn nữa, vì không có sự lựa chọn rõ ràng, sự cân bằng quyền
lực giữa ba ứng cử viên nổi bật chưa kể đến những người khác có thể dẫn
đến một trò chơi giành giật ngai vàng khốc liệt trước năm 2021. Nếu điều
đó xảy ra, một trong tứ trụ cột sẽ sụp đổ. Việt Nam, giống như các chế
độ độc tài khác trong quá trình chuyển đổi, sẽ lâm dần vào một cuộc
khủng hoảng kế vị.
Để
tránh một kịch bản hỗn loạn như vậy đòi hỏi lãnh đạo Đảng phải thể chế
hóa hơn nữa quá trình kế nhiệm. Đầu tiên, họ phải ngăn chặn nỗ lực củng
cố quyền lực như Trung Quốc đã làm dưới sự cai trị của Tập Cận Bình như
có lẽ đã cố trong nhiệm kỳ thứ hai của ông Trọng. Lãnh đạo tập thể và
dân chủ tập trung là những đặc điểm đặc biệt góp phần vào sự bền vững
của Đảng cộng sản, và ở một mức độ nào đó, làm cho Hà Nội trở thành một
chế độ nhân từ hơn Bắc Kinh. Frank Brandenburg giải thích làm thế nào
Đảng Cách mạng thể chế Mexico (PRI) tránh được chế độ độc tài cá nhân
bằng cách "cho những lãnh đạo độc tài về hưu sau mỗi sáu năm nắm quyền" ;
Đảng cộng sản chắc chắn có thể đi theo con đường đó. Những cách kiểm
tra và cân bằng cơ chế - như bỏ phiếu tín nhiệm cho lãnh đạo đảng, được
đưa ra hồi năm ngoái - cần được thúc đẩy và mở rộng.
Thứ
hai, đã đến lúc Đảng phải xem xét phương thức bỏ phiếu trực tiếp giữa
các thành viên Đại hội đảng để chọn tổng bí thư. Động thái này đã được
áp dụng ở cấp cơ sở từ năm 2009, nhưng chưa được thực hiện ở cấp cao hơn
(huyện, tỉnh và quốc hội). Việc thực thi dân chủ khiêm tốn mặc dù có
những hạn chế rõ ràng đã có thể giúp thiết lập một quy tắc kế nhiệm rõ
ràng, và tạo ra xác suất lựa chọn những người lãnh đạo giỏi trong số
những người ưu tú cao hơn.
Cho
dù quá trình kế nhiệm cuối cùng diễn ra như thế nào, chính trị Việt Nam
sẽ khác với thời ông Trọng. Sự không chắc chắn về thế hệ lãnh đạo tiếp
theo sẽ đặt ra nghi ngờ về một loạt các vấn đề, từ chiến dịch chống tham
nhũng đang diễn ra đến chiến lược phát triển kinh tế của đất nước, cũng
như chính sách đối ngoại trong lúc giằng co siêu cường ở châu Á ngày
càng tăng. Quá trình chọn người kế nhiệm càng kéo dài thì Đảng càng có
nhiều nguy cơ bất ổn tại thời điểm đang buộc đảng phải ổn định và tập
trung hơn.
Nguyễn Khắc Giang
Nguyên tác : Is Vietnam Creeping Into a Succession Crisis ?, The Diplomat, 20/04/2019
Khánh Anh dịch
Nguồn : VNTB, 22/04/2019
******************
‘Trọng bệnh’ và dấu hiệu chuyển giao quyền lực đầu tiên
Thường Sơn, VNTB, 22/04/2019
Cú
đổ bệnh đột ngột của ‘Tổng tịch’ Nguyễn Phú Trọng ngay tại vùng ‘căn cứ
địa cách mạng gia tộc Nguyễn Tấn Dũng’ vào ngày 14/4/2019 - trùng với
ngày sinh nhật của Trọng, cùng với khả năng ông Trọng có thể sẽ phải
‘nằm lâu’, đang dẫn đến một sự xáo trộn không nhỏ về chuyển giao quyền
lực, phân bố lại quyền lực và nhân sự phụ trách quyền lực trong hệ thống
chóp bu ở Việt Nam.
Trần Quốc Vượng, chứ không phải bởi Nguyễn Phú Trọng, mới là người tiếp Patrick Leahy.
Dấu hiệu đầu tiên về sự chuyển giao quyền lực trên đã xuất hiện ứng với cái tên Trần Quốc Vượng.
4
ngày sau biến cố ở Kiên Giang, đoàn Thượng viện Hoa Kỳ làm việc tại
Việt Nam gồm 9 Thượng nghị sỹ của cả hai đảng Dân chủ và Cộng hòa, đại
diện cho nhiều tiểu bang khác nhau của Hoa Kỳ do Thượng nghị sỹ Patrick
Leahy, Phó Chủ tịch Ủy ban Chuẩn chi làm Trưởng đoàn, đã được tiếp bởi
Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban Bí thư Trần Quốc Vượng, chứ không
phải bởi Tổng bí thư Trọng, tại Trụ sở Trung ương Đảng vào chiều ngày
18/4.
Chuyến
thăm Việt Nam của đoàn Thượng viện Hoa Kỳ trên là khá quan trọng - tiền
đề cho chuỗi mở rộng quan hệ quốc phòng Mỹ - Việt, cho khả năng một
hàng không mẫu hạm của Mỹ sẽ hiện diện ngay tại quân cảng Cam Ranh vào
tháng 9 năm 2019 và cho chuyến thăm Hoa Kỳ dự kiến của Nguyễn Phú Trọng vào mùa hè năm nay, nếu Trọng kịp hồi phục sức khỏe.
Tuy
nhiên tình trạng vắng mặt của ông Trọng tại cuộc gặp với đoàn Thượng
viện Hoa Kỳ, cùng với thông tin ngoài lề về tình trạng sức khỏe của ông
ta ‘diễn biến xấu’ trong những ngày gần đây, đang khiến cho chuyến thăm
Hoa Kỳ dự kiến có thể bị đình hoãn.
Không
những thế, một hội nghị trung ương của đảng cầm quyền - Hội nghị 10 -
dự kiến được tổ chức vào tháng 5 năm 2019 ngay trước kỳ họp quốc hội
cùng tháng, cũng có thể hoặc không thể diễn ra, hoặc có diễn ra nhưng sẽ
vắng Trọng.
Cơn
bạo bệnh xảy đến với Nguyễn Phú Trọng - đúng vào lúc ông ta đang ở đỉnh
cao quyền lực - xứng đáng là một thách thức khủng khiếp đối với Trọng :
có nên hoặc có buộc phải rời bỏ quyền lực để giữ sinh mạng hay là không
?
Giờ
đây, ai cũng nhìn thấy ‘Cụ tổng’ không còn cơ hội hồng hào như trước và
khó còn có thể đi đây đi đó hô hào về ‘không biết đến cuối thế kỷ này
có được chủ nghĩa xã hội hoàn thiện không’, thậm chí ngay cả thói quen
tiếp xúc ‘cử tri trung thành’ cũng có thể bị vấn đề sức khỏe của ‘cụ’
khiến cho lơi lỏng không ít.
Và
ai cũng nhìn thấy trước là ‘sinh lão bệnh tử’ sẽ chẳng chừa ai, cho dù
có là ‘hoàng đế’ chăng nữa. Bất cứ một chính trị gia nào một khi bị cơn
đột quỵ quật ngã thì quyền lực sẽ tự nhiên biến mất. Thay vào đó là hình
ảnh quyền lực bị phân ly, hoặc tản quyền, hoặc một cái tên mỹ miều nào
đó nhưng thực chất phải là chia quyền cho những kẻ khác.
Hẳn nhiều người đang muốn được thừa kế một mảnh quyền lực, hoặc tham vọng hơn hẳn là thay thế ‘cụ’.
Nếu
đến một lúc nào đó Nguyễn Phú Trọng không chỉ có ý định mà còn buộc
phải tự nguyện nhường lại cái ghế tổng bí thư cho người khác, hai ứng cử
viên hàng đầu đã hoặc được sắp sẵn, hoặc cố ngoi lên vị trí sắp sẵn đó :
Trần Quốc Vượng và Nguyễn Xuân Phúc.
Nhưng
ngay trước mắt, một kịch bản gần nhất và dễ xảy ra nhất là một khi Ban
Bảo vệ và Chăm sóc sức khỏe trung ương xác định bệnh tình của Nguyễn Phú
Trọng không còn đủ khả năng ‘cống hiến lâu dài’, sẽ xuất hiện những
động thái triong đảng về vận động cho quá trình chuyển giao quyền lực
dần dần.
Khoảng
trống quyền lực mà Nguyễn Phú Trọng đang để lộ ra là quá lớn : có đến
hai cái ghế không có người ngồi ở Văn phòng tổng bí thư và Văn phòng chủ
tịch nước. Nhiều khả năng quyền lực của ông Trọng sẽ được chuyển gia
theo cách về bên đảng, Trần Quốc Vượng - với vai trò là ‘phó tổng bí
thư’ - sẽ dần đảm trách phần hành của tổng bí thư ; còn phó chủ tịch
nước là Đặng Thị Ngọc Thịnh sẽ dần đảm trách việc tiếp khác quốc tế và
những phần việc của chủ tịch nước để lại, trước khi tiến thêm một bước
mới trên quan điểm ‘nước không thể một ngày thiếu vua’.
Thường Sơn
Nguồn : VNTB, 22/04/2019