Người chết để tiếng…(Mặc Lâm)
Nếu xét về công thì có lẽ Lê Đức Anh là người có công giữ vững đảng
Cộng sản Việt Nam cho tới ngày nay. Ngay khi Liên xô sụp đổ Lê Đức Anh
đã chủ động đưa Việt Nam vào gần hơn với Trung Quốc sau cuộc chiến tàn
khốc 1979 làm cho hàng trăm ngàn dân quân Việt Nam thiệt mạng. Nhưng nếu
xét về tội thì Lê Đức Anh có lẽ cũng không thiếu bằng chứng xác thực
cho việc quá lo sợ sức mạnh của Trung Quốc mà ra lệnh cho bộ đội tại Gạc
Ma phải nhịn nhục, không được nổ súng đối với người bạn đã giết dân
mình tại sáu tỉnh biên giới phía bắc. (Mặc Lâm)
Trong lịch sử Đảng Cộng Sản Việt Nam có lẽ người bị nghi ngờ về hành
vi lẫn lý lịch không minh bạch lại leo lên tới chức vụ cao nhất (Chủ
Tịch nước) đang có rất nhiều nguồn dư luận tranh cãi là công hay tội so
với bề dày hoạt động cách mạng của ông: Đại tướng Lê Đức Anh.
Cuộc tranh luận bắt đầu từ một bài viết ngắn trên trang Facebook của
Lê Mạnh Hà, con trai Lê Đức Anh: “44 năm trước đại tướng Lê Đức Anh chỉ
huy một cánh quân trong đội quân huyền thoại tiến về Sài Gòn thống nhất
đất nước, mang lại hòa bình cho dân tộc. Ông sẽ là người cuối cùng trong
Bộ chỉ huy chiến dịch năm ấy ra đi mãi mãi.”
Bài viết nhận được hàng ngàn phản hồi của người đọc và trong đó câu
chuyện Gạc Ma được đem ra làm làm vũ khí chống lại Đại tướng Lê Đức Anh
thay vì vinh danh những gì mà con trai ông cố gắng đánh bóng cho cha
mình sau khi ông mất.
Trong khi giữ chức vụ Bộ trưởng Quốc Phòng, Ông Anh là người có công
vận động, kết nối, tiếp xúc với các nhân vật trong Bộ chính trị Việt Nam
làm cho cuộc gặp gỡ “Hội nghị Thành Đô” hình thành để từ đó lịch sử cận
đại Việt Nam lắp thêm một trang bí ẩn về nội dung cuộc gặp gỡ này khiến
cho đất nước ngày một dính chặt hơn với Trung Quốc, nơi có một chính
phủ luôn muốn Việt Nam thành chư hầu qua nhiều cuộc chiến tranh trong
suốt chiều dài lập quốc.
Nếu xét về công thì có lẽ Lê Đức Anh là người có công giữ vững đảng
Cộng sản Việt Nam cho tới ngày nay. Ngay khi Liên xô sụp đổ Lê Đức Anh
đã chủ động đưa Việt Nam vào gần hơn với Trung Quốc sau cuộc chiến tàn
khốc 1979 làm cho hàng trăm ngàn dân quân Việt Nam thiệt mạng. Nhưng nếu
xét về tội thì Lê Đức Anh có lẽ cũng không thiếu bằng chứng xác thực
cho việc quá lo sợ sức mạnh của Trung Quốc mà ra lệnh cho bộ đội tại Gạc
Ma phải nhịn nhục, không được nổ súng đối với người bạn đã giết dân
mình tại sáu tỉnh biên giới phía bắc.
Câu chuyện “không được bắn” không phải bây giờ mới kể mà từ nhiều năm
trước khi thiếu tướng Lê Mã Lương, Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân
dân, từng giữ chức Giám đốc Bảo tàng Lịch sử Quân sự Việt Nam nói trước
cuộc tọa đàm kỷ niệm cuộc chiến Gạc Ma do Trung tâm Minh triết tổ chức,
Tướng Lê Mã Lương cho biết rằng: “Có đồng chí lãnh đạo cấp cao ra lệnh
bộ đội ta không được nổ súng nếu như đánh chiếm đảo Gạc Ma hay bất kỳ
đảo nào ở Trường Sa. Không được nổ súng! Và sau này nó đã được ghi vào
tài liệu mà ta đã rõ rồi là khi trong một cuộc họp của Bộ Chính Trị,
đồng chí Nguyễn Cơ Thạch đập bàn và nói là ai ra lệnh cho bộ đội không
được nổ súng?”
Hơn mười năm sau, nhà văn Phan Trí Đỉnh đưa ra bài viết trong đó cho
biết TS Lê Đăng Doanh là một trong nhiều người chứng kiến ông Nguyễn Cơ
Thạch đập bàn vì cái lệnh phản quốc này do Lê Đức Anh ra lệnh.
Trong một bài phỏng vấn của tôi trên RFA, TS Nguyễn Văn Khải người
tham dự buổi hội thảo có phát biểu của tướng Lê Mã Lương cho biết nhận
xét của ông về việc tướng Lương công khai điều mà Bộ quốc phòng Quân đội
Nhân dân Việt Nam giấu kín sau sự cố Gạc Ma: “Câu đó của Lê Mã Lương là
hoàn toàn đúng bởi vì những năm 80 tôi là TS Thiếu tá và có anh họ là
Lê Ngọc Hiền là Thứ trưởng Quốc phòng, Lê Trọng Tấn là Tổng Tham mưu
trưởng quân đội cho nên những chuyện này chúng tôi biết cả.”
Cùng lúc, Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, một nhà ngoại giao kỳ cựu,
am hiểu sâu sắc vấn đề Trung Quốc đánh giá quyết định không nổ súng của
Bộ trưởng Quốc phòng Lê Đức Anh: “Tôi cho rằng lúc bấy giờ ông Lê Đức
Anh được đưa lên làm Bộ trưởng Quốc phòng mà làm cái việc như thế là một
việc phản quốc. Ra lệnh không được bắn lại để cho Trung Quốc nó giết
chiến sĩ của mình như là bia sống thì tôi cho đó là một hành động phản
động, phản quốc. Ông Lê Đức Anh là cai đồn điền cao su của một người
tình báo của Pháp chứ ông ta không phải tham gia cách mạng lâu dài gì
đâu. Chẳng qua ông ấy khai man lý lịch rồi thì được lòng ông Lê Đức Thọ,
ông Lê Đức Thọ cứ đưa ông ấy lên vù vù trở thành Bộ trưởng Quốc phòng,
sau này thành chủ tịch nước. Cái điều đó những người biết chuyện như tôi
lấy làm đau lòng lắm và cho là một nỗi nhục của đất nước”.
Không thể cho là Thiếu tướng Lê Mã Lương, Thiếu tướng Nguyễn Trọng
Vĩnh hay TS Nguyễn Văn Khải là người vu cáo cho một sự việc tày trời như
vậy. Hơn nữa câu chuyện của Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch cũng
không thể là một chuyện hư cấu khi các nhân vật chứng kiến câu chuyện
này vẫn còn sống và làm nhân chứng cho một giai đoạn lịch sử thương tâm
của đất nước.
Đại tướng Lê Đức Anh vừa qua đời hưởng thọ 99 tuổi trong khi ông từng
bị đột quỵ nặng nhiều chục năm về trước. Đây là phép lạ mà một người bị
tai biến như ông vượt qua được cái chết để tiếp tục tận hưởng thành quả
mà ông đã tạo dựng trên đất nước này. Tuy nhiên thành quả ấy bị người
dân oán thán hơn là ca tụng vì máu của những người lính Gạc Ma.
Cọp chết để da cho người đời làm thảm lót chân, trong khi người chết
để lại tiếng thơm hay bốc mùi tùy vào hành vi lúc còn sống. Lịch sử rất
công bằng không ai có thể thay đổi hay bóp méo nó để một kẻ phản quốc
lại có thể trở thành anh hùng.
Công trạng của một Đại tướng thường được chính thể mà người ấy phục
vụ đẩy lên tới trời, nhưng khi thể chế thay đổi thì hầu như ngay lập
tức, tiếng xấu dành cho họ cũng sẽ nổi lên từ nhân dân, những người theo
dõi lịch sử bằng đôi mắt không vướng bận lợi lộc hay bè phái.
VOA