Trung Quốc và hiểm họa một năm Hợi tồi tệ (Trọng Nghĩa)
Trong lãnh
 vực nợ, Trung Quốc sẽ không thoát khỏi hiểm nguy. Tổng số nợ của Trung 
Quốc, từ 130% GDP năm 2008, giờ đã lên đến 260%. Vào
 năm 2017, tình trạng nợ của thế giới đã đạt mức kỷ lục 184.000 tỷ đô 
la, cao hơn đến 40% so với trước giai đoạn khủng hoảng subprimes ở Mỹ. Nguy
 cơ, theo L’Express, cũng đến từ tầm cỡ quá lớn của nhiều ngân hàng trên
 thế giới, nếu chẳng may các cơ sở này bị phá sản, thì các nước dựa vào 
các ngân hàng đó cũng bị khủng hoảng theo. Trên thế giới có 29 ngân hàng
 loại này, trong đó có 4 ngân hàng Pháp. (RFI)
Với tựa lớn trang bìa dịch nguyên văn thành « Trung Quốc : Thời tiết “xấu như heo” (Chine : Un temps de cochon) », tức là thời tiết cực kỳ tồi tệ, tuần báo Pháp Courrier International số ghi ngày 17-23/01/2019 đã dành hồ sơ chính của mình cho tình hình cường quốc châu Á vào thời điểm đầu năm dương lịch 2019, lúc sắp bước vào năm Hợi âm lịch.
Hình
 một con rồng đang phải đi dưới đất, người bị băng bó, hai chân trước 
phải chống nạng, nêu bật ý chính của hồ sơ, được tóm gọn trong tiểu tựa :
 « Lần đầu tiên Tập Cận Bình bị phản đối trong lúc chiến dịch đàn áp 
tiếp diễn và nền kinh tế đã đến lúc hụt hơi ».
Trong
 bài xã luận mang tựa đề « Trung Quốc: Sau Mặt Trăng là thực tế trên 
Trái Đất », Courrier International đã nêu bật những hiểm nguy đang rình 
rập Trung Quốc trong năm nay
Mở đầu bài xã 
luận, Courrier International ghi nhận : Ngày 5/02, Trung Quốc sẽ bước 
vào năm Hợi, một năm có vẻ rất hoành tráng với sự kiện là ngày 1/10, 
đảng Cộng Sản Trung Quốc sẽ mừng 70 năm Cách Mạng, một dịp để cho thấy 
sức mạnh đã tìm lại được. Và tháng Giêng đã bắt đầu với sự kiện Trung 
Quốc gởi được một con robot lên mặt khuất của Mặt trăng, một kỳ công 
được ghi lại cho thời nay và mai sau qua một bức ảnh toàn cảnh đã đi 
vòng quanh thế giới.
Thế nhưng một thời tiết kinh tế thất thường đang làm cho những giấc mơ đầu năm âm lịch của ông Tập Cận Bình ảm đạm đi.
Các
 động cơ tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc đang hụt hơi. Tháng 12 vừa 
qua, xuất-nhập khẩu đã giảm sụt, gánh chịu những hậu quả đầu tiên của 
cuộc chiến thương mại Mỹ Trung. Dấu hiệu của thời thế: Lượng xe hơi bán 
ra năm ngoái đã giảm, lần đầu tiên từ 12 năm qua. 
Câu
 hỏi đặt ra là liệu con tàu Trung Quốc có thể chìm hay không ? Khi nổ ra
 khủng hoảng châu Á năm 1997, hay khủng hoảng tài chánh năm 2008, giới 
lãnh đạo Trung Quốc đã tránh được tình hình tồi tệ bằng cách bơm tiền, 
chi tiêu ồ ạt hoặc hiện đại hóa đất nước. 
Theo
 Courrier International, là người độc đoán, không mấy thích cải cách, 
ông Tập Cận Bình giờ đang bị đẩy vào chân Vạn Lý Trường Thành. Người ta 
thường nói là năm nay con heo, mệnh thổ có hai đức tính : biết che chắn 
và bền bỉ. Tuần báo Pháp kết luận : « Đây là hai đức tính mà chủ tịch 
Trung Quốc sẽ cần đến để vượt qua một năm nguy hiểm ».
Trung Quốc: Tăng trưởng năm 2018 có thể chỉ bằng số không
Về
 thực trạng của nền kinh tế Trung Quốc, trong bài viết mang tựa đề « 
Điềm dữ cho tăng trưởng », Courrier International đã giới thiệu bài nói 
chuyện của một giáo sư kinh tế và rất có uy tín tại Trung Quốc, đã không
 ngại bác bỏ con số về tăng trưởng trong năm 2018 đã được chính phủ thổi
 phồng lên thành 6,5%, để cho rằng tỷ lệ thực thụ chỉ ở mức tối đa là 
1,67% mà thôi.
Trong bài diễn văn đọc ngày 
16/12/2018 tại Đại Học Nhân Dân Bắc Kinh, giáo sư Hướng Tùng Tộ (Xiang 
Songzuo), phó giám đốc Trung Tâm Nghiên Cứu Tiền Tệ Quốc Tế của trường 
đại học này, nguyên trưởng nhóm chuyên gia kinh tế tại Ngân Hàng Nông 
Nghiệp Trung Quốc, đã nhấn mạnh rằng: « Sự kiện quan trọng nhất năm 2018
 ở Trung Quốc là đà khựng lại của nền kinh tế ».
Giáo
 sư Hướng tố cáo: « Cục Thống Kê Quốc Gia cho là tăng trưởng GDP đạt mức
 6,5%, nhưng một báo cáo nội bộ của một nhóm nghiên cứu thuộc một tổ 
chức hàng đầu, đã đưa ra hai số liệu khác, ước tính đầu tiên cho thấy 
tăng trưởng đạt mức 1,67%, và con số thứ hai là một tỷ lệ tăng trưởng âm
 ».
Đối với vị giáo sư này, trong năm 2018 
Trung Quốc đã phạm ba sai lầm về mặt đánh giá nền kinh tế. Ngoài những 
sai lầm về mức độ của sự đình đốn kinh tế, còn có những đánh giá sai về 
tác động của cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung trên nền kinh tế. 
Báo
 chí Trung Quốc, theo ông, đã quá lạc quan về cơ hội chiến thắng trước 
Washington, trong khi mà lúc này, hai bên đã xung đột với nhau trên vấn 
đề « giá trị », một cuộc xung đột vẫn « chưa tìm ra lối thoát ».
Sai
 lầm thứ ba, theo ông, là đã đánh vào ngành tư doanh tại Trung Quốc khi 
luôn luôn nhắc đến ý thức hệ Mác Xít chính thống vốn chủ trương xóa bỏ 
khu vực tư nhân trong khi mà khu vực này chiếm khoảng 70% GDP. 
Video
 ghi lại bài phát biểu của giáo sư Hướng Tùng Tộ, ngay lập tức được đăng
 trên mạng xã hội Trung Quốc, nhưng đã nhanh chóng bị kiểm duyệt và chỉ 
còn lại trên YouTube - vốn bị cấm ở Trung Quốc – và đã có được 1,5 triệu
 lượt người xem. Một bản ghi chép lại bài nói chuyện của ông đã được 
đăng trên trang web Tân Thế Kỷ (Xinshiji) của Hồng Kông.
Nguy cơ một cuộc khủng hoảng tài chánh toàn cầu
Kinh
 tế Trung Quốc cũng được tuần báo L’Obs chú ý trong hồ sơ chính nêu lên 
thành tựa lớn trang bìa dưới dạng câu hỏi : « Phải chăng sắp có một cuộc
 khủng hoảng mới ? » về tài chánh. Tuần báo Pháp như đã trả lời trong 
hàng tiểu tựa bên dưới : « 10 lý do để lo ngại ».
Trong
 số một chục lý do có thể gây ra khủng hoảng kinh tế toàn cầu, tạp chí 
L’Obs đã nêu lên cuộc chiến tranh thương mại Mỹ Trung, cộng thêm với 
tình trạng tại chính hai quốc gia này. 
Mỹ 
đã kinh qua 114 tháng liên tiếp tăng trưởng, gần đạt mức kỷ lục 120 
tháng từ năm 1991 đến năm 2001. Nhưng tình hình đó sẽ không kéo dài vô 
tận. Đó là chưa kể đến vấn đề nợ.
Trong lãnh
 vực nợ, Trung Quốc sẽ không thoát khỏi hiểm nguy. Tổng số nợ của Trung 
Quốc, từ 130% GDP năm 2008, giờ đã lên đến 260%.
Vào
 năm 2017, tình trạng nợ của thế giới đã đạt mức kỷ lục 184.000 tỷ đô 
la, cao hơn đến 40% so với trước giai đoạn khủng hoảng subprimes ở Mỹ. 
Nguy
 cơ, theo L’Express, cũng đến từ tầm cỡ quá lớn của nhiều ngân hàng trên
 thế giới, nếu chẳng may các cơ sở này bị phá sản, thì các nước dựa vào 
các ngân hàng đó cũng bị khủng hoảng theo. Trên thế giới có 29 ngân hàng
 loại này, trong đó có 4 ngân hàng Pháp.
Ngoài
 ra, cũng vẫn có những « nhà bác học điên rồ của tài chính », luôn luôn 
sẵn sàng đầu cơ để trục lợi bằng cách sáng tạo ra những sản phẩm nguy 
hiểm, độc hại.
Nước Pháp không thể cai trị được ?
Trong
 lúc L’Obs lo âu vì tình hình tài chánh thế giới, đồng nghiệp L’Express 
thì lại quan ngại về tình hình chính trị nước Pháp, cũng với một câu hỏi
 đặt thành tựa lớn trang bìa : « Phải chăng Pháp là nước không thể cai 
trị ? », kèm theo hai tiểu tựa : « Uy lực của các mạng xã hội » và « 
Tổng thống trên miệng núi lửa ».
Với phong trào Áo Vàng đang bùng lên, theo L’Express, « Chính phủ Macron đã thành nạn nhân của một cơn địa chấn mà những người tiền nhiệm đã thoát, và kể từ nay phải “cam chịu” và hành xử theo một số yếu tố vốn làm cho việc điều hành thêm gai góc. Trong số các yếu tố này, có sự vươn lên của các mạng xã hội, có chức năng giống như điểm hội tụ của dư luận bị kích động đến cùng cực. »
Trong bài viết « Cuộc đời màu vàng là ở trên Facebook », L’Express ghi nhận tính chất quan trọng của mạng xã hội này trong phong trào Áo Vàng Pháp, và chính thông qua phương tiện đó mà những người biểu tình biết được thời gian và địa điểm tập hợp.
Vấn đề, theo L’Express là các mạng xã hội giờ đây đầy rẫy những thông tin thất thiệt, những mưu toan lũng đoạn dư luận, những luận điểm cực đoan, không còn là nơi để bảo vệ các quyền tự do nữa…
Nghệ thuật đàm phán trong mọi lãnh vực
Khi
 tất cả các đồng nghiệp chú ý đến những chủ đề nghiêm trọng, tuần báo Le
 Point lại có vẻ như chú ý một đề tài rất nhẹ nhàng. « Nghệ thuật thương
 thuyết » là tựa lớn trang bìa của tạp chí Pháp kèm theo ghi chú hóm 
hỉnh bên dưới : « Với người chủ của mình, với người hôn phối, với con 
cái, trong kinh doanh, trong chính trị (có hoặc không có những người Áo 
Vàng) ».
Theo giáo sư khoa học chính trị Aurélien Colson tại trường Essec, phụ trách Viện Nghiên Cứu và Giảng Dạy về Đàm Phán, người Pháp thường đồng hóa sự thỏa hiệp, kết quả tự nhiên của một cuộc đàm phán, với một hành vi nhượng bộ hay lùi bước. Tuy nhiên, ở những nước Châu Âu khác, ở Đức hay ở các nước Bắc Âu, đàm phán trái lại là một hoạt động cao cả gắn liền với lợi ích chung, góp phần nâng cao giá trị của những người tham gia.
Đối với Le Point, đàm phán có thể là thuốc giải độc cho bạo lực, cho phép giải quyết trong danh dự những xung đột vốn có trong bất kỳ xã hội loài người nào, từ những trắc trở trong cuộc sống hàng ngày, đến các xích mích ngoại giao giữa các quốc gia.
Theo tuần báo Pháp, bất kể mục tiêu hơn thua, bối cảnh, số lượng các bên tham gia, nghệ thuật đàm phán tốt đều tuân theo một số nguyên tắc được áp dụng trong mọi lĩnh vực. Lionel Bellenger, cựu giáo sư triết học, hiện giảng dạy môn đàm phán tại trường cao đẳng thương mại HEC xác định : « Đàm phán có vị trí trung tâm trong mọi quan hệ xã hội và đòi hỏi một số đức tính bất di bắt dịch nơi người tham gia, cho dù đó là đàm phán ngoại giao, đàm phán thương mại hay chỉ đơn thuần là việc tìm kiếm một thỏa hiệp trong hôn nhân ».
Đức tính đầu tiên là biết lắng nghe, vì giải pháp cho vấn đề hầu như lúc nào cũng nằm trong những gì mà đối phương nói.
Đức tính thứ hai là tôn trọng đối phương. Tốt hơn hết là không nên tận dụng quá mức lợi thế mà mình đã giành được, bởi vì nếu đè bẹp đối thủ, ta có nguy cơ phải trả giá về sau về hành vi sỉ nhục đó.
Đức tính thiết yếu cuối cùng theo Lionel Bellenger là tính chất thực tế, biết thích nghi : « Đàm phán không phải là để chứng tỏ rằng mình đúng, mà là để có được sự đồng ý của đối phương. Đây là hai điều rất khác nhau ».
RFI