Thư ngỏ gửi nhân sĩ, trí thức nước Cộng hòa XHCN Việt Nam (Thạch Đạt Lang)
"Chẳng hiểu quý vị còn nhớ lời của nhạc sĩ Tô Hải, tác giả cuốn “Hồi
ký của một thằng hèn” tuyên bố: “Ai đến nhà tôi, muốn tôi tiếp thì vứt
cái thẻ đảng đi”. Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng và nhiều nhân sĩ, trí thức đã
đánh giá nhạc sĩ Tô Hải cực đoan. Một trí thức cần phải có hành động dứt
khoát, phân biệt rõ ràng trắng đen như vậy để làm gương cho những đảng
viên khác đang muốn ly khai, từ bỏ đảng". (Thạch Đạt Lang)
Kính thưa quý vị nhân sĩ, trí thức nước Cộng hòa XHCN Việt Nam!
Ngay sau khi ông giáo sư Chu Hảo, giám đốc nhà xuất bản Tri Thức bị
Ủy ban Kiểm tra Trung ương đảng Cộng sản VN đề nghị kỷ luật, quý vị –
một số trí thức, nhà văn, cựu viên chức chính quyền, cựu sĩ quan quân
đội… lên tiếng công khai từ bỏ đảng để phản đối hành động của đảng đối
với ông Chu Hảo. Xin được bày tỏ cùng quý vị đôi lời.
Vài ngày sau đó ông Chu Hảo cũng viết đơn, công khai xin ra khỏi
đảng. Đây là một hành động tương đối can đảm dưới chế độ cộng sản hiện nay. Sở
dĩ tôi dùng hai chữ tương đối vì thấy quý vị đã dám tháo gỡ cái vòng
kim cô đặt lên đầu quý vị gần suốt cả cuộc đời. Việc tháo gỡ vòng Kim Cô
đó đòi hỏi một sức mạnh tổng hợp từ nhận thức, lòng tự trọng, suy nghĩ
chọn lựa. Chỉ muốn hỏi thêm, đâu là yếu tố để đến gần cuối đời, quý vị
mới quyết định từ bỏ đảng cộng sản?
Hai chữ “tương đối” diễn tả sự chậm trễ, trì trệ của quý vị so với
hành động can đảm của những người trẻ tuổi, những người học vấn, kiến
thức, bằng cấp, sự hiểu biết cũng như tuổi đời của họ chưa đáng là học
trò của quý vị, nhiều người trong họ đã trả giá cho sự dấn thân bằng sự
hành hung, tra tấn nặng nề của công an, những năm tháng giam giữ, tù đầy
khắc nghiệt của chế độ…. Quý vị đã cân nhắc, suy nghĩ, so đo quá lâu
giữa quyền lợi, chức tước, địa vị và sự ly khai, để đến gần cuối đời mới
bày tỏ thái độ.
Là trí thức, nhà văn, sĩ quan quân đội, viên chức, cán bộ chính
quyền…, tôi tin rằng với kiến văn rộng rãi, sự thông thái, hiểu biết của
quý vị, chỉ cần một thời gian ngắn sống dưới chế độ cộng sản Việt Nam, sinh hoạt
đảng vài lần, quý vị dễ dàng nhận ra bản chất của nó.
Cá nhân tôi chỉ sống 6 năm ở Việt Nam sau khi cộng sản thống nhất
được đất nước bằng bạo lực, chỉ vài lần đi họp tổ dân phố sau năm 1975,
tôi đã nhận ra ngay sách lược nhồi sọ, độc tài, chuyên chế của cộng sản, quý
vị chẳng có lý do gì để không nhận ra cách sinh hoạt định hướng, kềm kẹp
tư duy con người của đảng cộng sản Việt Nam.
Hơn nữa, hành đông can đảm của quý vị cũng chỉ mới thực hiện được một
nửa, quý vị từ bỏ đảng CSVN nhưng lại chỉ dám lên án, chỉ trích, phê
bình là đảng cộng sản Việt Nam ngày nay đã suy thoái, chệch hướng, không còn lý
tưởng, không có chính danh, không còn là đảng cộng sản Việt Nam ngày trước như khi
ông Hồ Chí Minh còn sống…
Nếu cho rằng đảng cộng sản Việt Nam không có tính chính danh thì ngay từ khi cộng sản
cướp được chính quyền từ tay chính phủ Trần Trọng Kim đến nay, đảng cộng sản Việt Nam
chưa bao giờ có chính danh. Thế sao lâu nay quý vị im lặng, để đến khi
sắp từ giã cuộc đời mới dám lên tiếng? Nhưng cũng chỉ lên tiếng nửa vời
bằng cách từ bỏ đảng công khai hay viết thư ngỏ, kiến nghị…
Thế xin, xin hỏi quý vị: Lý tưởng của đảng là gì? Xây dựng một thế
giới đại đồng, một xã hội bình yên, không còn đấu tranh, không có giai
cấp, không còn cảnh người bóc lột người…? Tôi có thể xác quyết 100% rằng
không ai trong quý vị còn tin vào điều hoang tưởng này.
Từng là đảng viên, nhiều người trong quý vị đã ký, từ vài lần đến tất
cả những kiến nghị, đề nghị đảng thay đổi điều này, thực hiện điều kia…
Chưa thấy có kiến nghị nào được lãnh đạo cộng sản Việt Nam trả lời, kể từ khi ông Hồ
Chí Minh du nhập đảng cộng sản vào Việt Nam. Một người hiểu biết thì Bất Quá Tam,
có nghĩa là không nên yêu cầu quá 3 lần, lập lại đề nghị một việc không
được nhìn tới chứ đừng nói là quan tâm.
Quý vị gửi hàng chục kiến nghị, chẳng có cái nào được ngó tới, nhưng
vẫn kiên nhẫn tiếp tục gửi kiến nghị. Người viết bái phục lòng kiên nhẫn
của quý vị thì ít, mà thất vọng về thái độ phản kháng của quý vị thì
nhiều.
Là trí thức, nhà văn, cựu viên chức, cán bộ chính quyền… những lời
nói, hành động, bày tỏ quan điểm của quý vị ảnh hưởng rất nhiều đến suy
nghĩ, sự phản kháng của người dân. Khi người dân thấy quý vị chỉ dám
công khai từ bỏ đảng, viết thư ngỏ hay kiến nghị đảng nên thế này, thế
nọ… rồi xúm xít ca tụng, hoan hô lẫn nhau thì họ có còn dám làm gì khi
bị cướp đất, bị đè nén, chà đạp, trấn áp, bị vòi vĩnh, nhũng nhiễu, quấy
rầy khắp mọi nơi, mọi dịp, thân nhân bị tra tấn đến chết trong đồn công
an?
Quý vị ở đâu, bao nhiêu người trong số quý vị đã xuống đường cùng
người dân phản đối việc xả chất thải ra biển của nhà máy luyện thép
Formosa ở Hà Tĩnh? Quý vị làm gì khi người dân Sài Gòn, Hà Nội, Nha
Trang… phản đối giàn khoan HD 981 xâm nhập hải phận cộng sản Việt Nam? Ai trong quý vị
lên tiếng về những cái chết của người dân trong đồn công an, những tàu
thuyền của ngư dân bị Tàu Cộng đâm chìm, cướp bóc?
Quý vị lên tiếng, phản đối đảng nhưng cũng chỉ phản đối giữa chừng
khi địa vị, danh dự, chức tước, quyền lợi của quý vị bị đụng chạm trực
tiếp, như thế thì có gì đáng để ca tụng, tung hô, mặc áo thụng vái lẫn
nhau? Sự can đảm ly khai, từ bỏ đảng của quý vị còn kém xa những người
dân có điều kiện trở thành đảng viên nhưng đã từ chối khi nhận ra bản
chất thật sự của đảng.
Bản chất đó là gì? Đó là bản chất của một đảng cướp, tay sai của một
đảng cướp lớn hơn là đảng cộng sản quốc tế, được lãnh đạo bởi Liên Xô, chẳng
có lý tưởng nào ngoài lý tưởng đi ăn cướp được ngụy trang dưới chiêu bài
giải phóng các dân tộc bị đô hộ, giải phóng nô lệ, áp bức…
Nếu thật sự muốn cống hiến những ý nguyện có giá trị vào lúc hoàng
hôn của cuộc đời, khi đã bước qua được ranh giới của sợ hãi, quý vị hãy
thẳng thắn từ bỏ đảng, nói lên bản chất thật sự của đảng cộng sản Việt Nam, cùng lúc
kêu gọi tất cả các đảng viên khác hãy noi gương mình chứ đừng vừa đánh
vừa run, bỏ đảng cộng sản của Nguyễn Phú Trọng để quay về với đảng cộng sản
của Hồ Chí Minh như ông giáo sư Tương Lai.
Đảng Lao Động của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản của Nguyễn Phú Trọng chỉ là
một, cùng bản chất không có gì khác biệt, chỉ là con tắc kè, đổi màu khi
phải thích ứng với sự sinh tồn.
Chẳng hiểu quý vị còn nhớ lời của nhạc sĩ Tô Hải, tác giả cuốn “Hồi
ký của một thằng hèn” tuyên bố: “Ai đến nhà tôi, muốn tôi tiếp thì vứt
cái thẻ đảng đi”. Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng và nhiều nhân sĩ, trí thức đã
đánh giá nhạc sĩ Tô Hải cực đoan. Một trí thức cần phải có hành động dứt
khoát, phân biệt rõ ràng trắng đen như vậy để làm gương cho những đảng
viên khác đang muốn ly khai, từ bỏ đảng.
Làm được như cụ Tô Hải, quý vị mới xứng đáng là trí thức, nhân sĩ,
nhà văn… những con người ưu tú của xã hội, của đất nước, dân tộc.
Kính chào quý vị
Thạch Đạt Lang (2-10-2018)