Khi ‘bùa Đảng’ hết ‘linh’ (Mạnh Kim)
Các giải pháp này liệu có thể cứu Đảng? Liệu có thể cứu được con tàu
trong khi ngày càng có nhiều thủy thủ nhảy ra khỏi, trước khi nó đắm vỡ
bục ra bởi va vào chính tảng băng ý thức hệ chính trị khô cằn và lạc
hậu? Bằng vào các bài viết báo động liên tục về nguy cơ suy thoái nội
bộ, có thể thấy Đảng đang quan tâm đến sự sống chết của Đảng còn hơn sự
sống còn quốc gia. Đảng đang rất cuống cuồng. “Bùa Đảng” đã hết “linh”.
Niềm tin cho Đảng đã cạn. Không ai còn nghĩ con tàu cũ nát “kiên định
đường lối Marx-Lenin” này có thể về được đến cái đích tưởng tượng của
nó. (Mạnh Kim)
Bỏ thời gian và kiên nhẫn đọc hàng chục bài viết trên các trang thuộc
hệ thống tuyên truyền Đảng, từ tạp chí Ban tuyên giáo Trung ương
(tuyengiao.vn), Ủy ban kiểm tra Trung ương (ubkttw.vn), Tạp chí Cộng Sản
(tapchicongsan.org.vn), đến các bài viết trên báo Nhân Dân, mới thấy
được sự “khổ tâm” của Đảng như thế nào, trước hiện tượng “diễn biến hòa
bình” xảy ra “phức tạp” và “gay gắt” trong hàng ngũ Đảng. Tình trạng
Đảng mất “nguồn cán bộ” hay chính xác hơn là có một cuộc “tháo chạy” âm
thầm khỏi Đảng thật ra đã diễn ra từ nhiều năm nay…
“Gần đây, dư luận trong đảng và nhân dân tại nhiều địa phương băn
khoăn, thậm chí bất bình về hiện tượng một số đảng viên sau khi nghỉ hưu
không tham gia sinh hoạt Đảng ở địa bàn cư trú. Nhiều ý kiến cho rằng
điều này đã ảnh hưởng trực tiếp đến hình ảnh người đảng viên, cũng như
uy tín của Đảng và phần nào thể hiện sự suy thoái về chính trị, tư tưởng
của một bộ phận đảng viên như Nghị quyết TW4, khóa XII đã chỉ rõ. Đáng
lo ngại hơn là hiện tượng này ngày càng phổ biến tại nhiều nơi” – đây là
đoạn trích bài viết trên trang tin Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV) ngày 31-10-2017.
Trước đó, một ghi nhận “đau lòng” cũng đã đăng trong Sổ tay xây dựng Đảng thuộc
Ban Tuyên giáo Thành ủy TP.HCM phát hành tháng 2-2014, rằng: “Gần đây,
có một số đảng viên tuyên bố “bỏ Đảng”, “công khai ra khỏi Đảng”… Điểm
chung của họ là công bố việc ra khỏi Đảng trên các trang mạng, tự xem
mình không còn là đảng viên trước khi được cấp ủy có thẩm quyền quyết
định… Họ không chỉ phủ định mục tiêu, lý tưởng của mình khi đứng vào
hàng ngũ của Đảng mà còn phủ định sự lãnh đạo của Đảng. Đó là một sự
phản bội”.
Như vậy là “sự phản bội” đã diễn ra từ lâu, âm thầm làm Đảng suy yếu,
bởi những đối tượng “suy thoái đạo đức”, “biến chất”, mang tư tưởng
“diễn biến hòa bình” và “tự chuyển hóa” trong hàng ngũ đảng viên. Có
điều, chỉ thấy Đảng than thở, oán trách, đổ thừa, giận lẫy và thậm chí
cay cú nhưng không thấy Đảng “phê và tự phê”, cũng như thẳng thắn nhìn
nhận và đặt ra câu hỏi rằng tại sao Đảng trở nên mất sức hấp dẫn và
không chỉ bị “quần chúng” xa rời mà cả đảng viên cũng ngoảnh mặt thề một
đi không trở lại, mà “trong số những đảng viên sau khi nghỉ hưu bỏ sinh
hoạt Đảng có cả một số đồng chí nắm giữ cương vị lãnh đạo cấp vụ, cấp
sở ở các cơ quan trung ương và địa phương” – theo ông Nguyễn Văn Định,
Phó Vụ trưởng Vụ Đảng viên, Ban Tổ chức Trung ương (VOV, 31-10-2017).
“Lá bùa Đảng” - tấm thẻ đảng viên - từng một thời uy phong và ẩn chứa
đầy quyền lực. Muốn thăng quan tiến chức phải có “bùa Đảng”. Điều này
vẫn còn đúng nhưng “bùa Đảng” ngày càng mất thiêng, đến mức bây giờ ít
đảng viên nào dám khoe mình đang thủ thẻ đảng. Một thời, vào Đảng là
niềm tự hào và hãnh diện (người viết bài này từng nghe không ít câu
chuyện về nhân vật này hay nhân vật kia trong làng báo đã ôm lá cờ Đảng
khóc rưng rức trong buổi lễ kết nạp Đảng). Muốn vào Đảng không dễ: phải
bị xét lý lịch gay gắt, được hai đảng viên chính thức giới thiệu, và
phải có “đơn tự nguyện xin vào Đảng” – nêu rõ “động cơ đúng đắn” vào
Đảng; có “giác ngộ” chính trị; phải tán thành quan điểm, đường lối xây
dựng CNXH; không ủng hộ đa nguyên, đa đảng; không phủ định chủ nghĩa
Marx-Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh; và còn phải là “người ưu tú” và được
“nhân dân tín nhiệm”… Sau khi được giới thiệu, đối tượng còn phải trải
qua thời kỳ thử thách để “rèn luyện”, “tu dưỡng đạo đức cách mạng”…
Những điều này trong thực tế chỉ tồn tại trên lý thuyết. Đảng đang
tuyển mộ khá thoải mái cho “đầu vào”. Lực lượng nòng cốt của Đảng vẫn là
đoàn viên, công an, quân đội, viên chức chính quyền cơ sở nhưng việc
phát triển xây dựng Đảng cũng đang nhắm vào số lượng hơn là giới hạn
trong thành phần “người ưu tú”.
Điều 21 trong chương V (“Tổ chức cơ sở Đảng”) trong Điều lệ Đảng ghi:
“Tổ chức cơ sở Đảng (chi bộ cơ sở, đảng bộ cơ sở) là nền tảng của Đảng,
là hạt nhân chính trị cơ sở”. Nói cách khác, Đảng phải phát triển từ cơ
sở đi lên. Cơ sở phải mạnh thì cơ cấu tổ chức Đảng mới cứng. Điều này
được thực hiện ở cấp cơ sở bằng các chiến dịch “thi đua”. Cơ sở nào tổ
chức “tuyển mộ” càng nhiều thì càng được đánh giá “cơ sở chi bộ có chất
lượng sinh hoạt Đảng tốt”. Đảng viên nào càng giới thiệu được nhiều
“nhân tố mới” thì càng được “điểm” cao và có cơ hội thăng tiến.
Riêng Sài Gòn, có lẽ không ít người trong giới báo chí không biết các
chiến dịch xây dựng “hạt nhân chính trị cơ sở” bằng việc tuyển nhân
viên bảo vệ, nhân viên giữ xe, nhân viên căntin… (tại cơ quan nhà nước)
vào Đảng. Xây dựng “đảng bộ vững mạnh” bằng việc tuyển “vét” đã trở nên
“khốc liệt” trước cơn sốt đoạn tuyệt rời bỏ Đảng hoặc bỏ sinh hoạt Đảng.
Một trong những thời điểm mà Sài Gòn chứng kiến sự bùng nổ “háo hức”
gửi “đơn tình nguyện” vào Đảng nhiều nhất là giai đoạn mà Trường Cán bộ
TP.HCM (sau đổi thành “Học viện cán bộ TP.HCM”) nằm dưới sự điều hành
của “Nhà giáo ưu tú, Phó Giáo sư, Tiến sĩ” Trương Thị Hiền. Cho đến
trước khi bà Hiền nghỉ hưu cuối năm 2014, “năm nào trường cũng nhận được
cờ thi đua của Chính phủ cũng như UBND TP”. Dưới thời bà Hiền, gần như
không cơ quan nhà nước nào ở Sài Gòn, đặc biệt báo chí-truyền hình, dám
chống lại yêu cầu đưa cán bộ-nhân viên đến Trường Cán bộ để “tập huấn”
về việc “xây dựng phát triển cơ sở Đảng”, với việc “đào tạo, bồi dưỡng”
đội ngũ đảng viên mới, trong đó có cả nhân viên bảo vệ, nhân viên gửi
xe, nhân viên kỹ thuật, nhân viên văn phòng…! Khó có thể phớt lờ yêu cầu
của “đồng chí” Hiền, vì chồng của “đồng chí” ấy là một người “hét ra
lửa, xịt ra khói” thời điểm đó: bí thư Thành ủy Lê Thanh Hải.
Tờ Tuyên Giáo (23-10-2018) đã viết về cái gọi là “sự sống
còn của Đảng”, trước “tình hình mới”, “vận hội mới” và “khó khăn mới”.
Bài báo đã phân tích về nguy cơ suy thoái của không ít đảng viên. Bài
báo cũng nhắc lại Nghị quyết Trung ương 4 khóa XII về “Tăng cường xây
dựng, chỉnh đốn Đảng; ngăn chặn đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính
trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”
trong nội bộ”. Bài báo cũng cho thấy Bộ Chính trị đã… tỉ mỉ “đếm” được
27 biểu hiện suy thoái, “trong đó, có 9 biểu hiện suy thoái về tư tưởng
chính trị; 9 biểu hiện về suy thoái đạo đức, lối sống; 9 biểu hiện “tự
diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ”… Giải pháp của Đảng là gì?
Một là, đổi mới mạnh mẽ công tác giáo dục lý luận chính trị;
đấu tranh bảo vệ, vận dụng sáng tạo và phát triển chủ nghĩa Mác -
Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh…
Hai là, tiếp tục đổi mới nội dung, phương thức, nâng cao hơn
nữa tính chiến đấu, tính thuyết phục, hiệu quả của công tác tư tưởng,
phục vụ yêu cầu thực hiện nhiệm vụ chính trị…
Ba là, gắn thực hiện Chỉ thị 05-CT/TW của Bộ Chính trị khóa
XII về “Đẩy mạnh việc học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách
Hồ Chí Minh” với Nghị quyết Trung ương 4 khóa XI, XII về xây dựng và
chỉnh đốn Đảng, Nghị quyết 26-NQ/TW khóa XII về “Tập trung xây dựng đội
ngũ cán bộ các cấp, nhất là cấp chiến lược, đủ phẩm chất, năng lực và uy
tín, ngang tầm nhiệm vụ”…
Bốn là, chủ động phòng, chống nguy cơ “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong cán bộ, đảng viên và các tầng lớp nhân dân...
Năm là, kiên quyết đấu tranh phòng, chống tham nhũng, xử lý
nghiêm minh những cán bộ, đảng viên sai phạm, làm trong sạch bộ máy Đảng
và Nhà nước…
Các giải pháp này liệu có thể cứu Đảng? Liệu có thể cứu được con tàu
trong khi ngày càng có nhiều thủy thủ nhảy ra khỏi, trước khi nó đắm vỡ
bục ra bởi va vào chính tảng băng ý thức hệ chính trị khô cằn và lạc
hậu? Bằng vào các bài viết báo động liên tục về nguy cơ suy thoái nội
bộ, có thể thấy Đảng đang quan tâm đến sự sống chết của Đảng còn hơn sự
sống còn quốc gia. Đảng đang rất cuống cuồng. “Bùa Đảng” đã hết “linh”.
Niềm tin cho Đảng đã cạn. Không ai còn nghĩ con tàu cũ nát “kiên định
đường lối Marx-Lenin” này có thể về được đến cái đích tưởng tượng của
nó.
VOA