Vị kỷ của các lãnh tụ dân chủ và độc tài (Lê Minh Nguyên)
Các
lãnh tụ dân chủ chết đi nhưng không gây thiệt hại ngân sách nhà nước,
không ngăn cấm giao thông, không lấy nhiều đất của dân, không xây đường
nhanh, chớp nhoáng, phục vụ đám tang, trong khi dân nghèo qua sông bằng
dây cáp hay bao ny lông. Mộ họ khiêm nhường, họ và những người yêu
thương họ chung tiền xây thư viện mang tên họ. Họ vị kỷ, vì mình, nhưng
vì mình bằng cách tạo lợi ích cho người khác. (Lê Minh Nguyên)
Vị
kỷ – vì mình, lấy mình làm trung tâm của mọi quyết định, tùy theo môi
trường sống mà nó biến đổi giữa hai cực ích kỷ và vị tha – là một trong
ba tiểu bản năng của sinh tồn (vị kỷ, tình dục, xã hội).
Các lãnh tụ dân chủ và độc tài đều giống nhau ở một điểm : tất cả đều vị kỷ. Nhưng, sau cái điểm giống nhau này là nó bắt đầu rẽ qua hai hướng khác nhau.
Các
lãnh tụ độc tài thì bản năng vị kỷ nó chạy theo chiều ích kỷ, chỉ biết
có mình, chỉ lo phục vụ sinh tồn cá nhân và gia đình mình, sẵn sàng hy
sinh sự sinh tồn của dân tộc.
Khi
sống họ lo tóm thu quyền lực và quyền lợi càng nhiều càng tốt, quyền
lực để ép dân như ép hạt mè lấy dầu, quyền lợi để đem tài sản và gia
đình ra bên ngoài Việt Nam, coi Việt Nam là một con thú để xẻ thịt, như
Nguyễn Phú Trọng và các đảng viên cao cấp cộng sản Việt Nam đang làm.
Khi
chết họ làm quốc táng, lấy đất dân để xây lăng, tiêu tốn ngân sách nhà
nước, thu hẹp sự sinh tồn của dân tộc, dù cho khi sống họ hạ độc lẫn
nhau hay đì nhau cho chết, như Trần Đại Quang bị ép tiếp khách không
ngừng nghỉ (cùng một ngày Quang bay từ Hà Nội dự APEC ở Đà Nẵng, xong
bay vào Sài Gòn, chiều bay về Hà Nội tiếp tục họp). Ngày Quang chết,
khoảng 10g00 tối 20/9, Quang cũng phải cật lực làm việc và gục tại bàn
họp. Trọng cho Quang chết theo quy trình, tức 10g05 sáng ngày hôm sau
21/9.
Trọng
muốn Quang chết trước ngày họp Trung Ương 8 (từ 2/10 đến 6/10) để ông
ta sớm thu tóm chức chủ tịch nước vào tay, nếu không phải chờ thêm 6
tháng nữa ở hội nghị trung ương 9, trong khi trung ương 8 cần quyết vấn
đề nhân sự.
Đó
là chưa kể đến việc ông Quang bị bệnh gì, tại sao bị nhiễm "virus hiếm
và độc hại" như lời ông Nguyễn Quốc Triệu, Trưởng ban Bảo vệ và Chăm sóc
sức khỏe trung ương hé lộ. Với y học tân tiến của ngày hôm nay mà Nhật,
nơi ông Quang trị bệnh lại không biết "virus hiếm và độc hại" này ? Lạ
thật !
Ông
Đỗ Mười Nguyễn Duy Cống chết, theo một số nguồn tin riêng từ Hà Nội,
cũng là theo quy trình (11g12 tối 1/10/2018) để cho vừa bước sang tháng
10 thay vì còn trong tháng 9, tránh trùng đại tang trong cùng một tháng.
Đây là những xác chết đóng băng chờ Đảng quyết định cho khi nào được
chết.
Các
lãnh tụ độc tài cộng sản, họ nhân danh bảo vệ giai cấp vô sản, nhất là
công nhân, nhưng thực sự là để phục vụ bản năng sinh tồn cá nhân theo
chiều ích kỷ bằng cách xây dựng giai cấp cộng sản, một loại giai cấp quý
tộc thời nay đứng trên hiến pháp và luật pháp mà họ ma mị bằng từ Nhà
nước Pháp quyền (rule by law). Quý tộc thời quân chủ chuyên chính xử
theo Lễ, quý tộc cộng sản xử theo Điều Lệ Đảng. Hình luật, trong quân
chủ và cộng sản, chỉ dành cho thứ dân.
Các
lãnh tụ dân chủ thì bản năng vị kỷ nó chạy theo chiều vị tha. Trong khi
không quên lấy mình làm trung tâm của mọi quyết định, họ muốn sinh tồn
được trường tồn, tức các thế hệ về sau tuy không thấy họ sống nhưng thấy
họ còn hiện hữu, nhắc đến họ và cảm kích các công ơn của họ vì khi sống
họ biết nghĩ đến và để lại các lợi ích cho hậu sinh. Người chết chỉ
thật sự chết đi khi không còn ai nhắc gì đến họ nữa.
Ngoại
trưởng Mỹ William H. Seward mua Alaska từ Nga năm 1867, một lãnh thổ
khổng lồ, to nhất trong 50 tiểu bang của Mỹ, có vị trí chiến lược và tài
nguyên dầu khí, gỗ, hải sản vô tận, với giá 7,2 triệu đôla (khoảng 105
triệu USD bây giờ) cho thấy các lãnh tụ dân chủ giàu viễn kiến và năng
lực xây dựng quốc gia dân tộc. Ông được nhớ tới qua một thành phố cảng
có tên ông ở Alaska.
Dĩ nhiên, những kẻ ác, những kẻ bán nước cũng được nhắc đến, như những trang đen tối của lịch sử dân tộc.
Các
lãnh tụ dân chủ chết đi nhưng không gây thiệt hại ngân sách nhà nước,
không ngăn cấm giao thông, không lấy nhiều đất của dân, không xây đường
nhanh, chớp nhoáng, phục vụ đám tang, trong khi dân nghèo qua sông bằng
dây cáp hay bao ny lông. Mộ họ khiêm nhường, họ và những người yêu
thương họ chung tiền xây thư viện mang tên họ. Họ vị kỷ, vì mình, nhưng
vì mình bằng cách tạo lợi ích cho người khác.
Nói
chung, họ phát triển bản năng vị kỷ qua ngã phục vụ và bảo vệ sức sống
của dân tộc, lấy mình làm trung tâm họ hướng về phía vị tha để sinh tồn
thăng tiến lên trường tồn.
Người
cộng sản không có năng lực xây dựng quốc gia dân tộc, họ chỉ có khả
năng xây dựng giai cấp đặc quyền đặc lợi, khả năng vận dụng bản năng
sinh tồn về cực ích kỷ. Chủ nghĩa Mác-Lê vốn dạy họ phục vụ ngoại bang
(nghĩa vụ quốc tế) và phá bỏ quốc gia (vô tổ quốc). Quốc gia trở thành
một cơ thể bệnh hoạn mà ký sinh trùng cộng sản đang hoành hành. Muốn cơ
thể khỏi bệnh thì không có cách gì khác hơn là phải tiêu diệt vi trùng
cộng sản.
Đất
nước cần một cuộc cách mạng để đổi chiều, thay đổi vận mạng đã và đang
bất hạnh của dân tộc. Thay đổi có thể đến từ sự nổi dậy của dân chúng,
đảo chánh cung đình, đảo chánh dân sự, đảo chánh quân sự, hay hiệu ứng
dominoes từ Trung Quốc…
Chúng
ta, những con dân đất Việt, nên chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày hội lớn,
để khi nó xảy ra, chúng ta cương quyết không để nó đi trở lại độc tài
dưới một dạng thái khác, mà phải xây dựng cho bằng được các định chế của
dân chủ pháp trị (democracy and the rule of law), cũng cố và phát triển
nó để bản năng vị kỷ của bất cứ ai lãnh đạo cũng đều được hướng về cực
vị tha.
Lê Minh Nguyên
(06/10/2018)