Sự thật kinh hoàng về các đặc khu kinh tế Trung Quốc ở Lào (Nghiên cứu quốc tế)
Tương lai các đặc khu kinh tế của Việt Nam cũng sẽ như thế này.
Đặc khu kinh tế nhưng thật ra là nơi ăn chơi trụy lạc
Đường cao tốc hiện đại khiến việc láỉ xe về phía nam rất dễ chịu, từ
Vân Nam đi qua Mengla trước khi chạy vài cây số cuối cùng đến biên giới
với Lào. Hoạt động ở đó rất ít ỏi, lý giải tại sao hầu hết các cửa hàng
bán đồ lưu niệm, ngọc bích và trà Pu-er già hôm nay đã đóng cửa, và
không thấy người khách nào trong các nhà hàng ẩm thực Vân Nam. Dù chúng
tôi đi qua biên giới sang Lào tại trạm kiểm soát biên giới, nhiều người
dân Trung Quốc thích vượt biên giới bằng cách đi xe máy 2 cây số xuyên
rừng. Đây là tuyến đường bất hợp pháp đến Boten, nơi một doanh nghiệp tư
nhân Trung Quốc, được gọi là Công ty Thành phố Vàng Boten, đã trở thành
một trong những doanh nghiệp làm chính quyền Bắc Kinh bối rối nhất kể
từ khi khởi động chính sách bành trướng ra toàn thế giới. Chỉ cách biên
giới vài mét, chính quyền Lào gần đây đã tuyên bố Boten là một đặc khu
kinh tế của Trung Quốc, một khu vực rộng 6 km vuông có nhiệm vụ thu hút
đầu tư Trung Quốc xây dựng nhà_máy và công xưởng nhờ vào điều kiện tài
chính thuận lợi và giá đất hấp dẫn của khu vực. Mức lương thấp của người
Lào được dự kiến sẽ cung cấp mảnh ghép cuối cùng của trò chơi ghép hình
cần có để biển khu Vực này thành một khu công nghiệp thành công. Tuy
nhiên, Boten lại trở thành thành địa ăn chơi thuần túy của Trung Quốc:
một thiên đường cờ bạc, mại dâm và ma túy.
Trước khi các công ty Trung Quốc và chính quyền Lào thông qua liên
kết, Boten là một thị trấn nhỏ, cư dân kiếm sống bằng nông nghiệp hay
bán ở chợ khỉ, gấu và các động vật hoang dã sống. Như đã xảy ra tại
nhiều thị trấn khác dọc biên giới phía Myanmar và Lào, tất cả các hoạt
động kinh tế ở vùng đất có 5.000 cư dân người Trung Quốc hiện nay tập
trung quanh sòng bạc bên trong khách sạn Royal Hotel. Con dấu trên hộ
chiếu của chúng tôi xác nhận chúng tôi đang ở Lào, nhưng chẳng có gì
thực sự thay đổi từ khi chúng tôi vượt qua biên giới: ngôn ngữ duy nhất ở
Boten là tiếng quan thoại, đồng tiền chung là nhân dân tệ và hàng China
Mobile cung cấp dịch vụ điện thoại di động. Đó là chiều thứ sáu và
đường phố trở nên sống động hơn từng phút, cho thấy nhiều người hẳn đến
đây bằng rừng thay vì qua cửa khẩu chính thức. Một bảng hiệu ở lối vào
của khách sạn Royal Hotel, một tòa nhà cao tầng trùm lên thị trấn, chào
đón chúng tôi với một thông điệp có phần ngược đời: “Cờ bạc là bất hợp
pháp đối với công dân Lào và Trung Quốc.”
Khi đi sâu hơn vào tòa nhà màu vàng nhạt có 380 phòng tất cả đều đã
kín khách- chúng tôi thấy một ngôi đền khổng lồ thờ phụng cờ bạc, đầy
các máy đánh bạc và máy quay roulette nhập khẩu từ Anh. Tuy nhiên, đây
chỉ là khúc dạo đầu cho trung tâm thực sự của nền văn hóa cá cược: đánh
bài baccarat. Khi mọi người tò mò nhìn chúng tôi, chúng tôi nhận ra
khung cảnh không thể kỳ quái hơn: trong khói thuốc và tiếng thét chói
tai của những phụ nữ cầm giỏ đầy những miếng thẻ, hàng chục con bạc
Trung Quốc lấn vào các tấm thảm màu xanh lá cây trong khi người hồ lì
phân phát vận may và những quả bóng nhỏ xoay quanh các bàn roulette. Rất
ít dấu hiệu thưởng thức trong căn phòng, thay vào đó căng đầy pha trộn
giữa lo âu và vui sướng điên cuồng. Cá cược ở đây rất lớn, với những cọc
chip lên đến 1.000 nhân dân tệ đặt vào chỉ một số trong mỗi lượt chơi
roulette. Ngoài ra còn có nhiều dấu hiệu của mê tín dị đoan, với những
bệ thờ đầy hoa cúng thần may mắn.
Trung tâm truỵ lạc khổng lồ này, nếu ở Trung Quốc là bất hợp pháp,
được chia thành các phòng với những cái tên cám dỗ, như “phòng hạnh
phúc” (bai fu ting) hay “phòng phú quý” (fai gui ting). Mọi thứ được
theo dõi chặt chẽ với hàng chục máy quay an ninh, vừa canh chừng từng
góc phòng, vừa cho phép công việc làm ăn này mở rộng vào tới đất mẹ. Nhờ
các máy quay và Internet, sòng bạc này hầu như có thể vượt qua biên
giới, cho phép người chơi Trung Quốc đặt cược theo thời gian thực từ nhà
riêng an toàn của họ, không phải lo lắng bị cảnh sát săn đuổi. Sự trụy
lạc này ở bên kia biên giới đã tạo ra cơ hội việc làm mới cho nhiều kẻ
cơ hội đang lang thang trên đường phố Boten: vai trò trung gian hoặc đại
lý.
Mại dâm, một nguồn thu khổng lồ-“bỏ một đồng lấy hàng chục, hàng trăm đồng” ở các đặc khu kinh tế Trung Quốc ở Lào
Rất dễ nhận ra những kẻ cơ hội này, ngồi ở những bàn được chọn nhiều
nhất của sòng bạc hay máy đánh cược trên nhiều bàn cùng một lúc, nhờ dây
điện thoại di động lủng lẳng từ tai của họ. Các thiết bị này cho phép
họ trao đổi với khách hàng thực sự của sòng bạc, có thể theo dõi diễn
biến trên từng bàn qua màn hình máy tính của mình. “Anh muốn đặt cược
bàn nào? Anh muốn đặt cược bao nhiêu? Anh muốn ngừng chơi?” chúng tôi
nghe họ hỏi khách hàng, kín đáo nhưng không ngượng ngùng, khi chúng tôi
đi dạo qua khu vực dành cho các con bạc. Thời điểm duy nhất họ phải
ngừng theo sát mệnh lệnh khách hàng của mình là khi họ dừng lại để thay
pin điện thoại. Khi đêm xuống, hoạt động xung quanh các song bạc đạt đến
đỉnh điểm. Cửa hàng cầm đồ thôi miên khách hàng với đèn neon, khuyến dụ
họ bán đồng hồ, đồ trang sức và máy tính để tiếp tục đặt cược. Trong
khi đó, nhà hàng thu hút họ với hương vị thơm tho của ớt và gừng. Bóng
tối cũng mang lại cho thành phố một cơ hội để thoát khỏi tất cả sự thận
trọng do ánh sáng ban ngày áp đặt: lúc 7 giờ tối một đám gái mại dâm bất
ngờ tấn công du khách đánh bạc, chào mời hai giờ yêu đương với giá 300
nhân dân tệ (35 euro).
Có hàng chục cô gái như thế đến từ khắp Trung Quốc, có thể chừng một
trăm. Mặc váy ngắn và trang điểm lố lăng, họ đưa danh thiếp chỉ ghi số
điện thoại của gã ma cô và con số từ 1 đến 9 để xác định các cô gái.
Trong vùng đất 0 bắc Lào này, nơi đơn giản là nhà nước Lào không tồn
tại, cả mại dâm cũng chịu sự kiểm soát của công ty Golden Boten City,
hay đơn giản “Công ty” như nó được biết đến ở đây. Nó là chúa tể và chủ
nhân của tất cả mọi thứ ở Boten. Công ty thu thuế, phê duyệt các luật
lệ, và định ra các giá thuê. Nó thậm chí làm luật thông qua một nhóm xã
hội đen có quyền tiếp cận một nhà tù bất hợp pháp, nơi chúng quấy rối,
tra tấn, bắt cóc và thậm chí theo đồn đại ở đây ~ giết những khách chơi
vỡ nợ vay tiền từ các sòng bạc mà không trả nổi “Nếu anh có địa chỉ liên
lạc hay tiền bạc ở phía bên kia biên giới, anh có thể sống. Nếu không,
anh sẽ bị tra tấn hay thậm’ chí bị giết. Một số người cho biết đã nhìn
thấy xác người nổi trên sông,” một phụ nữ trẻ làm việc trong một tiệm
làm tóc nói với chúng tôi. Trong bối cảnh của Chicago những năm 1920
trên đất Lào, một nhóm đầu sai mặc đồng phục nhái theo sắc phục cảnh sát
Trung Quốc phụ trách an ninh. Mặc dù chúng lái những chiếc xe có chữ
“cảnh sát, chúng không tuân theo bất kỳ chuẩn mực đạo đức nào, nói gì
đến pháp luật. Ở đây nợ nần quyết định ai sống ai chết. Công ty đã biến
Boten thành miền Tây hoang dã. “Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ tự
giải quyết. Nếu anh liên hệ với cảnh sát Lào, họ đến gặp chúng tôi yêu
cầu chúng tôi giải quyết tình hình,” ông Huang, giám đốc và đối ác của
công ty Golden Boten City giải thích, khi gặp chúng tôi trong ;cuộc
phỏng vấn ngắn tại văn phòng của ông. Các bức tường treo ảnh chụp lãnh
đạo công ty với những chính khách Lào, kể cả thủ tướng. Tuy nhiên, một
đoạn video về những tên côn đồ của công ty tra tấn và ngược đãi các con
nợ Trung Quốc quay bằng điện thoại di động và phát trên một đài truyền
hình Hồng Kông đã thúc đẩy phản ứng của chính quyền Trung Quốc, tìm cách
đóng cửa các sòng bạc từ lúc đó.
Theo Huang, kế hoạch tương lai cho Boten bao gồm bốn khách sạn mới,
sân golf và nhiều loại hình du lịch hấp dẫn, bất chấp các kế hoạch do
chính phủ Lào công bố vào tháng 3 năm 2012 là đóng cửa sòng bạc và giao
SEZ cho một nhà đầu tư Trung Quốc khác. Trong mọi trường hợp, trên hành
trình đi qua Đông Nam Á, chúng tôi có thể khẳng định Boten không phải là
một trường hợp cá biệt. Các sòng bạc ngụy trang kín đáo như nhau ở các
đặc khu kinh tế là một thực tế hàng ngày trong những khu rừng Lào hay
Myanmar, nơi các công ty Trung Quốc dựng lên những khu phức hợp du lịch
lớn được tài trợ bằng tiền chảy vào các sòng bạc. Chúng tôi qua đêm ở
một khu: Đặc khu kinh tế (SEZ) Tam Giác Vàng. Cách Boten năm giờ và 250
km, đặc khu này nằm trên bờ sông Mekong, ở trung tâm của khu vực trồng
và buôn bán thuốc phiện nổi tiếng nhất thế giới. Không có dấu vết của
các phức hợp công nghiệp hoặc sản xuất cung cấp việc làm cho dân địa
phương và góp phần phát triển kinh tế của khu vực. Hạ tầng được xây vừa
đủ để đưa khu vực này vào hoạt động, gồm đường vào xuyên qua khu rừng Và
cầu tàu trên sông. Thực ra, đặc khu kinh tế này chẳng khác gì một “khu
ngoại lệ” đơn giản, kiểm soát bởi một dạng đầu tư của Trung Quốc khiến
người ta nghĩ đến sự sỉ nhục khủng khiếp thời thực dân mà Trung Quốc
chịu dựng 150 năm trước. Tuy nhiên, lần này trật tự đảo ngược bây giờ
chính tư bản Trung Quốc đã tìm thấy “nhượng địa” của nó. Cách đối xử
hiện nay của Trung Quốc đối với Boten hay Tam Giác Vàng có thể dễ dàng
so sánh với sự trụy lạc đầy rẫy ở một Trung Quốc ngập chìm trong thuốc
phiện và mại dâm đầu thế kỷ 20.
Nguồn: Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng, Juan Pablo Cardenal & Heriberto Araújo, NXB Hội Nhà Văn, trang 172-175.
https://quanhequocte.org/su-that-kinh-hoang-ve-cac-dac-khu-kinh-te-trung-quoc-o-lao/