“Thực dân Pháp” tốt hay xấu? (Phi Cảnh)
Đảng đóng dấu ông là phản động chỉ vì ông lên tiếng đóng góp để đất
nước tốt hơn. Nếu không có bài Quốc ca, lẽ ra ông phải đi tù ít nhất 15
năm. Bù lại, ông bị giam lỏng, trước cửa nhà luôn có công an ngầm canh
gác. Đảng đã vô hiệu hóa Văn Cao suốt hơn 30 năm, đã bắt ông sống trong
nghèo khổ, đã đày ông đi cải tạo lao động trên Tây Bắc trong tình trạnh
sức khỏe kém, đã tìm mọi cách thay bài Quốc ca (nhưng không thành công
vì chẳng có bài nào ra hồn).
Ngôi nhà 130 năm tuổi ở 59-61 Lý Tự Trọng, thời Pháp thuộc là Sở
Nội vụ Nam Kỳ, người dân xưa còn gọi là dinh Thượng Thơ, hiện nay là trụ
sở của Sở Thông tin và truyền thông, Sở Công thương.
Chúng ta ngày nay đều biết rằng Mỹ hoàn toàn không phải đế quốc thực
dân đi xâm chiếm khai thác bóc lột nước khác như lời Cộng sản tuyên
truyền, nhưng ngay cả những “thực dân” thực thụ như nước Pháp có thực sự
xấu xa?
Những đóng góp lớn
Các công trình kiến trúc mà Việt Nam hiện nay đang tự hào, ví dụ ở Hà
Nội: từ Nhà hát Lớn, Nhà thờ Lớn, cầu Long Biên, chợ Đồng Xuân, Bảo
tàng Lịch sử Việt Nam, Thư viện quốc gia… cho đến những cơ quan đầu não,
những vị trí tối quan trọng như Phủ Chủ tịch, trụ sở Bộ Ngoại giao, Nhà
khách Chính phủ, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, Tòa án Nhân dân Tối cao…
đều do Pháp xây dựng.
Ở Thành phố Hồ Chí Minh: Nhà thờ Đức Bà, Bến Nhà Rồng, Trụ sở Ủy ban
Nhân dân TpHCM, Bưu điện trung tâm thành phố, nhà hát Lớn, chợ Bến
Thành… cũng được xây dựng từ thời Pháp thuộc.
Ngay trung tâm Quận 1 còn có con đường mang cái tên “tây” lạ hoắc:
“Alexandre de Rhodes”. Tìm hiểu mới biết hóa ra đấy là một ông có công
to, ông ấy là một nhà truyền đạo người Pháp góp công sức cuối cùng cho
sự ra đời của chữ Quốc ngữ bên cạnh công lao của các giáo sĩ nước ngoài
khác.
Chữ Nôm thì dựa vào chữ Hán và quá khó để sử dụng (vì còn khó hơn cả
chữ Hán), vì thế việc tạo ra chữ Quốc ngữ được đánh giá là “đưa Việt Nam
đi trước đến 3 thế kỷ". Rõ ràng nếu không có ông người Pháp ấy, người
Việt hiện nay vẫn chưa có chữ mà dùng, và tất nhiên ông Bùi Hiển cũng
không có cái để mà “cải cách”.
Có nghĩa là nếu chỉ để người Việt với nhau, Việt Nam vẫn là một vùng
đất lạc hậu. Thời Pháp thuộc, có thể Việt Nam chưa giàu có, nhưng trước
đó Việt Nam cũng đã sung sướng đâu? Sau này khi Việt Nam chỉ toàn là
người Việt dưới chế độ Cộng sản, chúng ta đang là một nước ngày càng tụt
hậu.
Những thành tích mà Đảng Cộng sản khoe khoang thật ra chỉ là nói
trong nước với nhau để mị dân, chứ những thành tích xuất khẩu gạo, cà
phê, xuất khẩu lao động… có làm lãnh đạo Đảng ngẩng cao đầu khi đi ra
nước ngoài được không?
Việt Nam bây giờ có đường nhựa, cầu cống, nhà cao tầng… nhưng đó đều
là sản phẩm của nền văn minh phương Tây. Tivi, tủ lạnh, máy điều hòa,
máy giặt, xe ô tô, xe máy, máy bay… Việt Nam đâu tự nghĩ ra. Người ta
phát minh ra, và anh được hưởng lây. Đấy là xu thế phát triển chung của
thế giới, ở đâu chả vậy, hay vẫn muốn sống như bộ lạc?
Tự hào là phải làm ra những cái mà người khác không làm được, là phải đi trước người khác!
Chủ nghĩa nhân đạo
Người Pháp có khai thác thuộc địa, nhưng họ đã xây cho bao nhiêu thứ
dùng đến tận bây giờ. Từ khi Đảng Cộng sản nắm quyền đã xây được thứ gì
cho ra hồn để mà tự hào?
Trụ sở mới hoành tráng 47 Phạm Văn Đồng của Bộ Công an tốn kém bao
nhiêu tiền của dân mà chỉ dám chuyển lên những phòng ban ít quan trọng,
còn lại vẫn ở chỗ cũ vì chỗ mới để nhà thầu Trung Quốc gài đầy thiết bị
nghe lén trong tường.
Thế mới nói phương Tây họ có chủ nghĩa nhân đạo, có danh dự, có tinh
thần trách nhiệm. Họ khai thác thuộc địa, nhưng đem đến bao thứ văn
minh. Còn mình, tự xây cho mình sử dụng mà còn chẳng xây cho ra hồn. Vậy
mà nghĩ rằng mình tốt hơn người ta?
Đảng Cộng sản gây ra bao cuộc thảm sát, một trong số đó là Cải cách
ruộng đất giết chết bao người vô tội, nhưng lại được coi là chuyện bình
thường. Cùng là người Việt mà có tốt với nhau đâu.
Giống như chuyện bạo lực gia đình là chuyện quá phổ biến ở Việt Nam,
nhưng nếu có ông chồng Hàn Quốc nào bạo hành vợ Việt thì lại gây căm
phẫn trong dư luận. Cái tâm lý ấy khiến cho sự đánh giá trở nên thiếu
khách quan và không chính xác. Nó khiến cái ác của bản thân nhỏ đi và
của người khác to ra trong khi chính mình đáng bị lên án hơn nhiều.
Tổng thống Pháp François Mitterrand trong chuyến thăm Việt Nam năm
1993 đã muốn đến nhà nhạc sĩ Văn Cao vì bài Tiến Quân Ca làm ông nhớ đến
La Marseillaise – Quốc ca Pháp. Chính phủ Việt Nam lúc đấy mới vội vã
cấp cho Văn Cao một khoản tiền do ông đang sống trong cảnh quá tồi tàn.
Đảng đóng dấu ông là phản động chỉ vì ông lên tiếng đóng góp để đất
nước tốt hơn. Nếu không có bài Quốc ca, lẽ ra ông phải đi tù ít nhất 15
năm. Bù lại, ông bị giam lỏng, trước cửa nhà luôn có công an ngầm canh
gác. Đảng đã vô hiệu hóa Văn Cao suốt hơn 30 năm, đã bắt ông sống trong
nghèo khổ, đã đày ông đi cải tạo lao động trên Tây Bắc trong tình trạnh
sức khỏe kém, đã tìm mọi cách thay bài Quốc ca (nhưng không thành công
vì chẳng có bài nào ra hồn).
Đáng chú ý, bài hát Tiến Quân Ca được Văn Cao sáng tác vào thời kháng
chiến chống Pháp, nhưng Tổng thống Pháp không bận tâm chuyện đó, đến
thăm chỉ vì mến cái tài. Đấy, người Pháp mà còn quý trọng người Việt hơn
người Việt với nhau. Vậy mà tự nhận người Việt là vị tha, yêu chuộng
hòa bình.
Người ta đã chỉ ra xã hội Cộng sản hiện tại nhiều mặt thua cả thời
Pháp thuộc, ví dụ như tự do báo chí, giáo dục, đạo đức xã hội… Nghe
tưởng chừng vô lý, nhưng Hong Kong hiện tại chắc chắn thua thời làm
thuộc địa của Anh!
Thoạt qua, có thể đổ lỗi cho người Việt vì thích đánh nhau, dễ hận
thù mù quáng nên không nhìn ra được cái tốt cái xấu, cái lợi ích lâu
dài; nhưng rõ ràng cũng là người Việt nhưng ở thể chế Cộng hòa thì lại
khá hơn hẳn. Việt Nam Cộng hòa chẳng đã lấy tên một ông Tây để đặt cho
con đường ở trung tâm Sài Gòn để tưởng nhớ công lao tạo ra chữ Quốc ngữ
đấy thôi. Rõ ràng họ trân trọng tri thức chứ không coi “trí thức là cục
phân” như những người miền Bắc.
Có lẽ Văn Cao đã rút ra được một điều: thực dân Pháp có thể tốt, có
thể xấu, có thể nửa tốt nửa xấu; nhưng nó có xấu, thì vẫn không xấu bằng
chế độ Cộng sản!
RFA