Từ "cướp có văn hóa" đến "đê vỡ theo kế hoạch" (J.B Nguyễn Hữu Vinh)
Nếu
có một con số thống kê cụ thể những câu nói của quan chức Việt Nam thì
những câu nói ngớ ngẩn mà dân gian Việt Nam gọi là "Ngáo đá" trong thời
đại rực rỡ nhất - "thời đại Hồ Chí Minh", theo lời của Nguyễn Phú Trọng -
chiếm một tỷ trọng lớn nhất.
Người thanh tiếng nói cũng thanh
Xưa
nay, nghe khẩu khí, nội dung câu nói của một người, thiên hạ sẽ biết và
đánh giá họ như thế nào về học lực trình độ, tư cách cũng như khả năng
của họ. Do vậy, khi đề cử một người làm quan chức thời "phong kiến thối
nát", cha ông ta cũng lấy các tiêu chí về thi cử, văn phong và kết quả
đó được đánh giá để bổ nhiệm họ giữ các chức việc phục vụ cộng đồng.
Chính
vì vậy, nhiều khi những khoa thi cử, bài thi được đánh giá gắt gao và
khắc nghiệt theo tiêu chuẩn của người xưa. Qua đó, người ta chọn ra
những nhân tài lo việc dân, việc nước.
Điều
đó cũng có cơ sở của nó, bởi lời nói, bài văn... của một người thể hiện
về con người đó khá rõ nét. Cha ông đã đúc kết "Văn tức là người".
Chính vì thế, dân gian có câu ca dao rằng :
Người thanh, tiếng nói cũng thanh
Chuông kêu, khẽ đánh bên thành cũng kêu.
Lời
ăn, tiếng nói của quan chức lại càng được coi trọng và những phát ngôn
của người có chức quyền, trách nhiệm càng phải cẩn trọng trong mọi
trường hợp.
Có
lẽ cũng vì vậy, người dân Việt Nam bao đời nay đã để lại những áng văn
bất hủ không phải chỉ của các nhà văn, các danh nhân mà cả của các quan
chức, vua chúa nhiều thời kỳ.
Những quan chức ngáo đá
Trong một bài viết trước đây, chúng tôi đã nói về "Hệ thống giáo dục và những quan chức ngáo đá" ,
chúng tôi đã nói về hiện tượng quan chức ngáo đá" liên quan đến hệ
thống giáo dục "hoàn toàn Việt Nam" đã sản sinh ra những quan chức "ngáo
đá" phát biểu vô tội vạ, bất chấp những điều tối thiểu là vận động trí
não trước mỗi lời nói.
Chẳng
hạn bắt đầu từ ông Phạm Vũ Luận phát biểu : "Đã học kém thì không thể
có đạo đức tốt được", hoặc "Quá trình dạy và học đã thay đổi, từ chỗ dạy
cho số đông sang chú ý đến hình thành phát triển từng cháu. Trước đây
giáo viên nói dạy 1 lớp 40 cháu nay chuyển sang dạy 40 cháu trong 1 lớp ".
Kế
đến ông Bộ trưởng Quốc phòng phát biểu vô tư rằng : "Tôi thấy lo lắng
lắm, không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ con đến người già có xu
thế ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực cho Trung Quốc là ngại. Tôi cho
rằng, cái đó là nguy hiểm cho dân tộc". Hay tại đối thoại Shangri-la 13
tập trung vào vấn đề Trung Quốc đang xâm lấn biển đông, ông ta nói
: "Thưa các quý vị ! Quan hệ giữa Việt Nam và nước bạn láng giềng Trung
Quốc về tổng thể trên các mặt đang phát triển tốt đẹp, chỉ còn tồn tại
vấn đề tranh chấp chủ quyền trên Biển Đông nên đôi khi cũng có những va
chạm gây căng thẳng".
Sau
đó, Tổng Thanh tra chính phủ Huỳnh Phong Tranh cho rằng "tham nhũng ở
Việt Nam trong 3 năm qua (2012-2014) có tính chất ổn định" để báo cáo
thành tích chống tham nhũng...
Rất
nhiều ví dụ khác nhau về những lời quan chức mà cứ mỗi lần họ mở miệng
thì thần dân được dịp giải trí với những trận cười vỡ bụng trong những
cuộc rượu hay tụ họp đâu đó được đưa ra làm mẫu mực.
Để
biện minh cho phong trào "cả nhà làm quan", "con vua thì lại làm vua"
lan rộng khắp cả nước, Nguyễn Thị Quyết Tâm, Chủ tịch Hội đồng nhân dân
Thành phố Hồ Chí Minh dõng dạc : "Con cái lãnh đạo làm lãnh đạo là hạnh
phúc cho dân tộc". Và thực tế đã chứng minh cái hạnh phúc đó của dân tộc
được trả giá bằng Nguyễn Xuân Anh (Đà Nẵng) mới đây.
Có
thể kể đến vô vàn những mỹ từ, những sáng tác ngôn ngữ một cách quái gở
của các lãnh đạo Việt Nam tại mọi ngành, mọi cấp trong thời kỳ "rực rỡ"
này. Thậm chí đến mức trong dân gian hình thành một khẩu ngữ mới : "Ngu
rực rỡ".
Không
chịu kém phần các thủ tướng, bộ trưởng khác, ông Bộ trưởng Nông nghiệp
và phát triển nông thôn Cao Đức Phát phát biểu tại Quốc hội rằng : "Đa
số thực phẩm của chúng ta là an toàn, nhưng nhân dân không biết nên có
cảm giác là tất cả không an toàn".
Bị
phản ứng dữ dội, ông ta đã phải xin lỗi. Dù lời xin lỗi đã được ông ta
đưa ra, song điều đó không làm giảm đi được sự đánh giá trình độ và khả
năng, cũng như lương tâm đạo đức của ông bộ trưởng đối với người dân.
Nhớ
đến lời xin lỗi, hẳn người dân Hà Nội và cả nước không mấy ai quên lời
của Phạm Quang Nghị khi là Bí thư Thành ủy Hà Nội. Suốt mấy ngày lo tổng
kết kinh nghiệm cướp đất Thái Hà và Tòa Khâm sứ cho các vụ cướp sau đó,
nên khi chui ra khỏi bàn thì được hỏi về nạn lụt chết cả vài chục người
ở Hà Nội cuối năm 2008 rằng : "tôi thấy nhân dân ta bây giờ so với ngày
xưa ỷ lại Nhà nước lắm. Cứ chờ trên về, chờ cung cấp cái này, hỗ trợ
cái kia chứ không đem hết sức ra tự làm"
Kể
cả khi đó chưa có Facebook, thì hệ thống báo "không định hướng" và mạng
Blog đã buộc Phạm Quang Nghị đưa ra lời xin lỗi cho câu nói dở hơi nhất
của mình và bị phản ứng dữ dội. Dù buộc phải đưa ra lời xin lỗi, nhưng
có sao.
Thậm
chí, ông Nguyễn Như Tiệp, Cục trưởng Cục Quản lý chất lượng nông lâm
sản và thủy sản (Nafiqad), Bộ Nông nghiệp và phát triển nông thôn nói
rằng : "Một số mặt hàng thủy sản như tôm nếu bị trả do vấn đề chỉ tiêu
vi sinh thì chỉ cần luộc lên là có thể ăn được". Cả thiên hạ cười ồ, thì
ra ông ta tưởng rằng trứng cóc luộc lên không ăn được chăng ? Thưa rằng
là ăn được, nhưng rồi chết. Có điều khác là các thứ thực phẩm kia chết
từ từ mà thôi.
Một
trưởng ban tuyên giáo Thành ủy Hà Nội đã phát biểu về nạn xô đẩy, chen
lấn cướp nhau trong lễ hội hàng năm rằng : "Đây là cướp có văn hóa". Để
phân tích điều này, chúng tôi đã có bài viết "Cướp có văn hóa và văn hóa cướp xã hội chủ nghĩa" để nêu lên bản chất của cái văn hóa Cướp xã hội chủ nghĩa quái gở.
Những tưởng với sự phản ứng dữ dội của dân chúng, báo chí... thì quan chức Việt Nam sẽ cẩn thận hơn, đỡ... nói ngu hơn.
Nhưng, như một căn bệnh không thể chữa, những lời "ngọc" lại tiếp tục được các miệng quan chức đưa ra giải trí cho thiên hạ.
Đê vỡ theo kế hoạch !
Mới
những ngày gần đây, sau khi thiên tai đã mở ra cho cả thế giới biết
rằng người dân Việt đang phải gánh chịu những "nhân tai" nặng nề của chế
độ Cộng sản Việt Nam, một thể chế đã dẫn đến sự tàn phá không thương
tiếc môi trường : từ môi trường sống tự nhiên đến môi trường xã hội.
Những
trận lụt bão triền miên gây tai họa cho người dân Việt được phụ họa đắc
lực của các chính sách, con người cộng sản đã lấy đi biết bao nhiêu
sinh mạng người dân Việt Nam. Những nhà máy thủy điện chỉ biết lợi
nhuận, ăn cắp và giá rẻ bao năm nay đã gây tai họa cho người dân Việt
qua mỗi đợt xả lũ.
Những
người dân Hà Tĩnh, Quảng Bình đã thấm cảnh sống ngâm da, chết ngâm
xương, toàn bộ tài sản, tính mạng của người dân bị đe dọa và nhấn chìm
trước những cơn xả lũ bất ngờ của các nhà máy thủy điện. Thế rồi tất cả
đều hòa cả làng.
Nối
tiếp miền trung, khắp cả nước từ Yên Bái cho đến Hòa Bình, Thanh Hóa,
đâu đâu cũng thiên tai, lụt bão... đó là câu trả lời cho việc tàn phá
rừng theo phương thức tận diệt.
Còn
nhớ, cách đây từ rất lâu, 20 năm trước, chính phủ đổ không biết bao
tiền của, công sức cho Dự án trồng mới 5 triệu ha rừng hay dự án 661.
Thế rồi thời gian qua đi, tiền của dân trôi đi nhưng rừng đâu chẳng
thấy.
Một
cán bộ kiểm lâm cho tôi biết : Khi thành lập nước Việt Nam Dân Chủ Cộng
Hòa, Việt Nam có 15 triệu ha rừng. Cho đến ngày nay, đến những vùng đất
Tây Nguyên, nếu tìm kỹ, người ta thấy vẫn còn lại những dấu vết của
rừng.
Đi
đến đâu người ta cũng thấy nhan nhản câu khẩu hiệu lủng củng tối nghĩa
được cho là của Hồ Chí Minh : "Rừng là vàng, nếu mình biết bảo vệ và xây
dựng thì rừng rất quý". Oái oăm thay, những câu khẩu hiệu này được đặt ở
những nơi mà sau đó chỉ có dấu tích của rừng hoặc ngay ở bãi gỗ vừa
chặt phá rừng xong.
Chính vì vậy, mà lũ lụt thiên tai hoành hành.
Và
trong thiên tai, cái thể hiện rõ nhất lại là nhân tai. Nhân tai ở đây
ngoài việc con người để lại hậu quả cho môi trường, người ta còn nhìn
thấy một mối nguy "Nhân tai" khác, đó là trình độ, tâm thức của quan
chức cộng sản.
Khi
tuyến đê Hữu Bùi ở Chương Mỹ bị vỡ, nước ngập nhấn chìm hàng ngàn hộ
dân và hàng ngàn ha lúa màu, cơ ngơi người dân. Cả nước ngóng chờ thông
tin để mà đau xót với người dân đang sống trong cảnh cơ hàn của lũ lụt,
thì chính khi đó Ông Đỗ Đức Thịnh - Chi cục trưởng Chi cục Đê điều và
Phòng chống lụt bão Hà Nội cho rằng, đê Hữu Bùi tại xã Hoàng Văn Thụ
(Chương Mỹ - Hà Nội) "vỡ… theo kế hoạch" !
Điều
ông nói có nghĩa là việc vỡ đê theo đúng quy trình, kế hoạch của nhà
nước ? Việc nhấn chìm sinh mạng, tài sản của người dân là có kế hoạch mà
nói theo ngôn ngữ của đám quan chức cộng sản là "Đã có đảng và nhà nước
lo" ?
Bên
cạnh đó, Giám đốc Sở Nông nghiệp và phát triển nông thôn Hà Nội Chu Phú
Mỹ : "Đê vỡ nhưng không phải vỡ tách đôi như mọi người hiểu, mà vỡ bề
mặt sau đó sạt dần dần. Tràn sau đó sạt dần dần. Cái đấy theo quy hoạch
là cho tràn nước qua bờ đê. Cơ bản dân ở đây đã thu hoạch sản xuất xong
rồi. Nhà cửa chưa đánh giá cụ thể, nước chỉ ngập vào nhà thôi chứ không
sập được".
Nghe
những lời ráo hoảnh này khi tai họa đang ập lên người dân, người ta
thấy ở đó sự vô cảm và né tránh trách nhiệm bằng những lời nói ngu xuẩn.
Bởi vì dù có sạt dần hay tách đôi vỡ ba, thì đê vỡ vẫn là đê vỡ, vẫn là
nước vào ngâm xác và tài sản người dân. Ông cho biết dân đã thu hoạch
xong, nhưng nước ngập hết vào nhà thì nhấn chìm tất cả thì thà để ngoài
đồng cho nó trôi đi chứ công sức người dân đều cuối cùng là đổ sông, đổ
biển.
Người ta thấy lạ với những cách hành xử qua những lời "ngáo đá" nói trên.
Nguyên nhân
Có
thể nói rằng, để xuất hiện những câu nói ngớ ngẩn, kiểu sáng tác ngôn
ngữ như khi phóng viên bị công an đá vẹo sườn là "giơ chân hơi cao" và
tát vặn mặt thì gọi là "gạt tay trúng má" này, tất cả bắt đầu bằng sự
ngụy biện, che giấu và lấp liếm trước công luận mà không dám gọi tên sự
thật.
Bởi
những sự thật đáng xấu hổ đó nó quá mức bình thường mà bất cứ người nào
trong xã hội có thể chấp nhận được. Do vậy mà người cộng sản không thể
gọi đúng tên, chỉ đúng việc đã xảy ra. Vì thế cho nên người ta phải lấp
liếm, che đậy bắt đầu từ ngôn từ, lời nói, những thông tin báo chí cho
đến dùng công an, dùi cui, bắt bớ và nhà tù... Tất cả đều nhằm che đậy
một sự thật là hệ thống công quyền cộng sản đã hoàn toàn thối nát và
trong cơn tan rã khó cứu chữa.
Cũng
bởi trên hết, cả hệ thống này đang tôn thờ một thứ quái gở : Chủ nghĩa
Mác - Lenin mà ở đó, sự dối trá được tôn thờ, bạo lực được lấy làm động
lực xã hội.
Không
chỉ sáng tác ngôn ngữ mà sự bệnh hoạn đó con thể hiện bằng những việc
đánh tráo khái niệm rất... hài hước. hẳn chúng ta còn nhớ ông tướng
ngành Cảnh sát giao thông đã nói rằng : "Cảnh sát giao thông nhận dăm ba
chục của lái xe đâu gọi là tham nhũng" - một câu nói để đời. Hay tối
28/9/2016, một công an thuộc Quận 3, Sài Gòn, đánh một người bán hàng
rong toác đầu, máu me đầy mặt, đầy đầu, bàn tay công an còn dính cả máu.
Nhưng đó được định nghĩa là hành động "vuốt tóc, xoa đầu khuyên nhủ".
Trước hiện tượng này, chúng tôi đã có bài viết : "Dự án Từ Điển Công An : Một yêu cầu khẩn cấp" nhằm giúp nhà nước có sự thống nhất trong bao biện, ngụy biện cho các hành động ngược đời của ngành công an.
Có
thể nói rằng, ngoài vấn đề về trình độ cán bộ ngày càng lùn xuống bởi
chính sách cả họ làm quan, con vua làm vua và đồng tiền đi trước, thì
nguyên nhân cơ bản vẫn là sự băng hoại của một hệ thống công quyền lấy
bạo lực, dối trá làm cơ sở tồn tại.
Vì
thế mà người dân sẽ còn được nghe, được thấy những cán bộ từ lãnh đạo
cao cấp cỡ Nguyễn Phú Trọng cho đến những cán bộ tép riu tuôn ra những
lời hài hước.
Người xưa đã nói :
Người thanh, tiếng nói cũng thanh
Chuông kêu, khẽ đánh bên thành cũng kêu.
Với cả hệ thống đã như chiếc chuông vỡ, thì dù có nện bằng búa tạ, tiếng kêu vẫn cứ rè rè như trêu ngươi thiên hạ.
Do
vậy mà kho tàng những câu nói ngáo đá sẽ còn dày thêm và ngày càng xuất
hiện dày đặc trong thời đại "ngu rực rỡ" - Thời đại Hồ Chí Minh.
Ngày 15/10/2017
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Nguồn : RFA, 15/10/2017 (nguyenhuuvinh's blog)