Tập Hợp đã có ý nghĩa thế nào với nhận thức của tôi? (Việt Kiến)

TÔI THA THIẾT MONG MUỐN Tập Hợp hãy tìm mọi cách mạnh mẽ hơn nữa để giới thiệu và lan truyền tác phẩm này rộng ra, vì nó có khả năng thức tỉnh sức sống của dân tộc Việt Nam và khơi dậy được cảm hứng làm chính trị chân chính của những người trí thức đang ngủ quên.


Năm 2016, thảm họa Formosa xảy ra tại 4 tỉnh miền Trung gây chấn động dư luận. Phong trào biểu tình tại Hà Nội được thức dậy, và ngày 1/5/2016 dự kiến sẽ diễn ra một cuộc biểu tình lớn, tất cả những người đấu tranh dân chủ đều muốn một cuộc biểu tình rầm rộ với cả chục ngàn người tham gia. 
Cũng như các buổi biểu tình trước đó, tôi luôn luôn ý thức mình phải tham gia, tôi không thể đứng ngoài và thiếu trách nhiệm một vấn đề là thảm họa của dân tộc.
Tôi chuẩn bị vài tờ giấy A3 ghi một số dòng : Không phản bội nhân dân, Không tiếp tay cho Tàu đầu độc biển, Không đàn áp người yêu nước… Ý tôi muốn chửi bè lũ bán nước và như thường lệ, tôi đi một mình.
Bờ Hồ hôm đó đông nghịt lực lượng công an và côn đồ, cứ một khoảng 3m xung quanh hồ thì có một tên, tôi cùng bạn gái dạo quanh các quán xá gần đó tìm chỗ quan sát thì trong quán cũng từng tốp hàng chục tên an ninh. Cuối cùng chúng tôi đi ra gần nhà thờ lớn và có nhóm Green Tree vừa tập trung ở đó, lúc đó những người biểu tình có khoảng 60 người xung quanh. Và mọi người đã quyết định thật nhanh, vì cơ hội có một khoảng trống để tụ tập là không nhiều, trong vòng 3 phút tất cả xếp hàng đưa hết biểu ngữ rợp trời ra và tạo thành hàng lối đi dọc phố Hàng Trống. Tôi hân hoan bước vào dòng người, vừa đi được chục bước đã thấy nhiều cảnh sát chở theo một số chỉ điểm viên để nhận dạng người biểu tình và gọi điện thông báo cho đồng bọn.
Chúng tôi đi được 50m thì các tốp cảnh sát giao thông đã bắt đầu bám theo và ép đoàn đi sát vỉa hè và tiếp tục kêu gọi hỗ trợ. Đi đến phố Hàng Bông thì lực lượng côn đồ tập trung đã đông hơn người biểu tình. Chúng tôi thực ra mới đi được khoảng gần 300m, lúc đó cả nhóm bị bố ráp đông đảo và mọi người kêu gọi nhau ngồi tọa kháng. Và lũ côn đồ (những tay cơ bắp là dân an ninh mặc thường phục) bắt đầu lao vào bắt từng người đưa lên xe bus đã đậu bên cạnh. 
Tôi nhanh chóng bị bắt lên xe, trong lòng cũng hoảng sợ vì thực ra tôi rất sợ gia đình tôi biết, vì mẹ tôi yếu đuối và rất sợ các vấn đề chính trị. Tôi bị khoảng 4 tên lôi xềnh xệch lên xe, chúng thu điện thoại và tìm cách xóa những ảnh tôi vừa chụp, sau khi xóa được chúng trả điện thoại cho tôi. Cả xe bus lúc đó có khoảng hơn 10 người bị bắt song chỉ có 3 tên giữ cửa. Trong lúc bọn chúng đang cố trấn áp người phản kháng tôi thấy có khoảng trống và chạy ào xuống xe. Tôi nhanh chóng chạy ra được khỏi đám bố ráp, sau đó tôi có bị bắt mấy lần ở những lần biểu tình tiếp theo và đã hết sợ sệt, tôi cũng dần hiểu ra cách an ninh giăng bẫy để phát hiện danh tính những người biểu tình.
Tôi tìm gặp bạn gái và hai đứa lang thang quanh bờ hồ xem tình hình tiếp diễn thế nào, sau khi một xe bus bắt nhóm đầu tiên khoảng 40 người thì đám đông đi biểu tình không thể tập hợp lực lượng nữa. Tôi đi và gặp làm quen một số anh em đấu tranh hôm đó, lúc đầu thấy tôi theo họ (vì tôi cũng thuộc loại cơ bắp), nhiều cậu sợ cứ tưởng an ninh bám theo.
Buổi ấy tôi đã gặp 4 anh em và sau này chúng tôi tập trung trong một nhóm nhỏ, đó là H, C, T và Q. Tất cả đều là dân biểu tình từ những năm 2011.
Sau đó tôi được biết những anh em này đã tìm hiểu về chính trị đã lâu và họ có một điểm chung là đã đọc cuốn ‘Tổ Quốc Ăn Năn’. Họ đều coi ‘bác Kiểng’ như là người cha tinh thần và có một niềm tin vào Tư tưởng của Tập Hợp (Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên). Họ giới thiệu nhiệt thành với tôi tác phẩm Tổ Quốc Ăn Năn và tôi bắt đầu đọc sau buổi gặp nhau đó khoảng 2 tuần. Tác phẩm này đã thu hút tôi từ những dòng đầu tiên.
Tôi thật sự bất ngờ, vì kiến thức cuốn sách quá rộng và đã bao quát được mọi vấn đề của tổ quốc. Cuốn sách đã đưa ra các khái niệm chính trị một cách nghiêm túc như một ngành khoa học và nghệ thuật mà trước đó tôi không hề có tư duy như vậy. Tôi đọc cuốn sách với một sự hào hứng, tôi copy vào trong điện thoại và khi nào rỗi là mở ra đọc, quên hết mọi sự. Mãi tới giữa tháng 6, tức gần 1 tháng sau tôi mới đọc xong và cuốn sách đã thay đổi hoàn toàn tư duy của tôi về dân tộc, về quan điểm xây dựng đất nước và niềm tin vào tương lai.
Trước khi đọc Tổ Quốc Ăn Năn tôi là một người yêu nước nhiệt thành và cảm tính, song sau khi đọc tác phẩm này tôi là người yêu nước với cái nhìn tỉnh táo và có tư duy về chính trị. Từ sau đó tôi tìm đọc các tác phẩm dân chủ thực sự như ‘Đường về nô lệ, Chính đề, Bàn về dân chủ’… và ngày càng sáng rõ về vấn đề dân chủ hóa đất nước.
Như tôi đã nói, H, C, T và Q đều rất yêu thích tác phẩm Tổ Quốc Ăn Năn. Họ luôn tìm cách giới thiệu cuốn sách rộng rãi với những ai mà họ có thể tác động được. T tự tay in một lúc cả chục cuốn bằng máy in ở nhà và trong cơ quan cậu ấy luôn tìm cách tiếp cận với những người có quan tâm đến chính trị và nhận thức được vấn đề xã hội để mời họ đọc Tổ Quốc Ăn Năn.
Tôi và mọi người đã luôn tự hỏi, tại sao cuốn sách đó đã cho chúng tôi năng lượng, một tình yêu nước bằng sự hiểu biết và niềm tin như vậy mà chúng tôi lại không giới thiệu cho người khác niềm may mắn đó ?
Tôi là người mạnh dạn đã tìm cách nói chuyện và kết bạn với ‘bác Kiểng’ sau đó không lâu và được biết đến Tập Hợp, trước đó tôi không hề biết có một tổ chức chính trị như vậy. Tôi cũng cảm ơn cơ duyên đã cho tôi gặp những người bạn quý giá đó.
TÔI THA THIẾT MONG MUỐN Tập Hợp hãy tìm mọi cách mạnh mẽ hơn nữa để giới thiệu và lan truyền tác phẩm này rộng ra, vì nó có khả năng thức tỉnh sức sống của dân tộc Việt Nam và khơi dậy được cảm hứng làm chính trị chân chính của những người trí thức đang ngủ quên.
Từ một người có khả năng duy lý đến một người có ý thức về chính trị không xa, song cũng cần cơ duyên để biết những tác phẩm như Tổ Quốc Ăn Năn. Cơ duyên chính là từ sự chân thành của những người như 4 người bạn tôi và cả tôi. Sau đó tôi đã vài lần in cuốn sách để gửi tặng những người mà tôi có hy vọng họ sẽ thay đổi để đất nước có thêm một công dân yêu nước. Và đó là lý do Tập Hợp cần ý thức được khát vọng của những người như chúng tôi mà tìm cách mở rộng truyền thông, đáp ứng nhu cầu của lịch sử. Đừng tự bằng lòng với lực lượng và tư duy hiện có mà dừng lại và thiếu đầu tư xứng đáng cho vấn đề truyền thông.
Tập Hợp thay vì để chúng tôi tự tìm đến, thì hãy tìm đến những người đã yêu quý tự do dân chủ và khao khát thay đổi như chúng tôi. Chúng tôi đều là những người đang khao khát gieo hạt giống của Tập Hợp rộng ra và vẫn còn cô độc trên con đường góp sức cho công cuộc Dân chủ hóa đất nước.
Tôi sẽ đề xuất một vài giải pháp hợp lý và kinh tế trong thời gian hiện nay, để Tập Hợp có thể đến gần với nhiều trí thức Việt Nam hơn, và tôi cũng khao khát được đóng góp phần mình trên con đường làm cho Tập Hợp trở thành một tổ chức chính trị hùng mạnh để sẵn sàng gánh vác vai trò lịch sử trong thời gian tới.
Đất nước rất cần những nhóm người làm chính trị chuyên nghiệp và sẵn sàng dấn thân. Chiến lược truyền thông của Tập Hợp trong thời gian tới sẽ thể hiện sự đáp ứng vai trò và cam kết dấn thân đó.
Việt Kiến
(11/09/2017)