Nghịch lý trong lực lượng vũ trang (Nguyễn Đăng Quang)
“Tiền
lương hàng tháng chi trả cho quân đội, ngân sách quân sự hàng năm dùng
để mua súng đạn, quân trang, quân dụng, máy bay, tầu ngầm, tên lửa, xe
tăng, tầu chiến, v.v… lấy từ tiền thuế của dân hay lấy từ quỹ riêng của
Đảng?” Nếu ai nói đấy là tiền quỹ của Đảng, thì người đó nên đề
nghị Đảng đổi tên QĐNDVN thành Quân đội Cộng sản Việt Nam cho dễ hiểu,
vuông tròn rõ ràng, tránh được những tranh cãi và căng thẳng không cần
thiết!
Nghịch lý trong lực lượng vũ trang (Nguyễn Đăng Quang)
Hôm nay, 22/12/2016, Quân đội Nhân dân
Việt Nam (QĐNDVN) kỷ niệm 72 năm ngày thành lập. Trong 72 năm qua, đội
quân anh hùng của chúng ta đã lập được nhiều chiến công hiển hách, xứng
đáng là quân đội “của dân, do dân, vì dân”! Nhìn lại lịch sử chiến đấu
và trưởng thành của QĐNDVN, chúng ta rất tự hào về những thành tích và
chiến công mà quân đội ta đã đạt được trong 72 năm qua. Song, công bằng
mà nói, QĐNDVN trong giai đoạn gần đây, đặc biệt là từ khi ông Đại tướng
Phùng Quang Thanh nắm Bộ Quốc phòng trong gần 10 năm (2006-2016), đã
xuất hiện nhiều vấn đề nghiêm trọng. Xin nêu 2 trong số các vấn đề nổi
cộm mà tôi gọi là nghịch lý, cụ thể như sau:
1). Nghịch lý thứ nhất:
Quân đội là lực lượng chủ yếu cấu thành Lực lượng Vũ trang. QĐNDVN hiện
có biên chế vừa phải. Theo số liệu năm 2014, quân đội có khoảng 412.000
binh sỹ tại ngũ. Đến nay (2016) tăng lên khoảng 450.000. Nhưng số sỹ
quan cấp tướng (từ Thiếu tướng trở lên) thì quân đội ta lại quá nhiều!
Theo số liệu của Ủy ban Quốc phòng-An ninh của Quốc Hội, tính đến thời
điểm 2014, QĐNDVN có tất cả 489 sỹ quan cấp tướng tại ngũ! Với số lượng
này, QĐNDVN đứng đầu thế giới về số sỹ quan cấp tướng, vượt hơn cả số
tướng của quân đội Trung Quốc và cả của Mỹ nữa! Hãy làm phép so sánh
nhanh là mang con số 489 tướng lĩnh ngày nay so với số tướng lĩnh của
QĐNDVN trong 2 cuộc kháng chiến trước đây để thấy rõ hơn nghịch lý này:
– Trong cuộc Kháng chiến chống Pháp
(1946-1054), QĐNDVN chỉ có tổng cộng 12 sỹ quan cấp tướng (gồm 1 Đại
tướng, 1 Trung tướng và 10 Thiếu tướng)! Ấy vậy nhưng quân đội anh hùng
của chúng ta vẫn đánh thắng một đội quân sừng sỏ của một đế quốc to, đưa
cuộc Kháng chiến chống Pháp của dân tộc ta đến Chiến thắng Điện Biên
Phủ oai hùng!
– Còn trong cuộc Kháng chiến chống Mỹ
(1965-1975), LLVT của ta (gồm QĐNDVN và Quân Giải phóng miền Nam) có
tổng quân số khoảng 1,2 triệu binh sỹ, kể cả số quân đóng trên miền Bắc,
nhưng ta chỉ có khoảng 60 sỹ quan cấp tướng, kể cả 36 vị tướng chỉ huy
trực tiếp tại toàn chiến trường miền Nam cũng như trong Chiến dịch Hồ
Chí Minh lịch sử, dẫn đến Đại thắng mùa Xuân 1975!
Cũng theo Ủy ban Quốc phòng – An ninh
của Quốc Hội, con số 489 sỹ quan cấp tướng nói trên đã “dôi ra” 74 vị so
với số lượng 415 sỹ quan cấp tướng mà Luật Sỹ quan QĐNDVN 2014 (sửa
đổi) dự định trình Quốc hội để xin chuẩn y. Đấy là chưa kể số “thiếu
tướng chìm” hay còn gọi là “đại tá nhô”, tức số sỹ quan cấp đại tá không
được phong hàm thiếu tướng nhưng lại được hưởng lương tướng! Như vậy
trung bình cứ 900 binh sỹ thì có 1 sỹ quan cấp tướng. Đây quả là tỷ lệ
cao nhất thế giới, chẳng quốc gia nào có được! Nhưng chưa hết, nếu căn
cứ vào tỷ lệ bình quân của quân đội chuyên nghiệp trên thế giới hiện nay
là cứ 1 sỹ quan cấp tướng sẽ có khoảng 120 sỹ quan thuộc cấp (từ đại tá
xuống đến thiếu úy), thì QĐNDVN (theo số liệu mới nhất năm 2016, ta có
475 sỹ quan cấp tướng tại chức) thì Việt Nam có ít nhất khoảng 57.000 sỹ
quan đeo quân hàm từ thiếu úy đến đại tá! Nếu con số này chính xác, thì
QĐNDVN có một đội ngũ sỹ quan đồ sộ! Quả là Viêt nam có một đội ngũ sỹ
quan mà không một đội quân nào trên thế giới, kể cả quân đội Trung Quốc
hoặc quân đội Hoa Kỳ có nổi! Nếu xét theo bình diện: Số lượng tướng lĩnh
cộng với tổng số sỹ quan so với tổng biên chế quân nhân tại ngũ, thì
đây quả là nghịch lý của LLVT ta hiện nay! Liệu có quốc gia nào trên thế
giới với tiềm lực kinh tế như Việt Nam (GDP khoảng gần 200 tỷ USD/năm)
có thể chịu nổi nghịch lý này không? Tôi tin là không! Vậy ai là người
chịu trách nhiệm để nghịch lý này xảy ra và tồn tại đến nay? Tôi nghĩ đã
đến lúc rất cần một cuộc cải tổ sâu rộng và toàn diện trong LLVT nói
chung, QĐNDVN nói riêng, kể cả việc xác định cụ thể đối tượng tác chiến
trước mắt và lâu dài của quân đội ta!
2) Nghịch lý thứ hai: Tại
sao phải có quân đội? Mọi quốc gia phải xây dựng và duy trì quân đội là
để bảo vệ Tổ quốc, để giữ gìn toàn vẹn lãnh thổ và chủ quyền quốc gia!
Đây là nhiệm vụ hàng đầu, là nghĩa vụ tối cao và thiêng liêng của quân
đội mọi quốc gia trên thế giới. QĐNDVN ta không nằm ngoài trách nhiệm
cao cả này. Từ ngày ra đời đến nay, QĐNDVN ta luôn được nhân dân thương
yêu, đùm bọc và nuôi dưỡng. Trong suốt 3 cuộc chiến tranh vệ quốc, quân
đội ta được nhân dân nhường cơm, xẻ áo, được toàn dân che chở, nuôi
dưỡng! Không phải ngẫu nhiên mà năm 1950 Chủ tịch Hồ Chí Minh và Chính
phủ Kháng chiến của ta đổi tên “Quân đội Quốc gia Việt Nam” thành “Quân
đội Nhân dân Việt Nam”! Từ khi ra đời đến nay, QĐNDVN do nhân dân Việt
Nam nuôi dưỡng, chứ không do một tổ chức hoặc một đảng phái chính trị
nào trả lương hay nuôi dưỡng cả! Do vậy, đương nhiên quân đội phải có
nghĩa vụ trung thành với Tổ quốc, với Nhân dân, chứ không thể trung
thành với đảng phái hay tổ chức chính trị nào cả! Đây là nguyên tắc
thiêng liêng và bất di bất dịch của mọi quân đội trên thế giới, chứ
không chỉ riêng QĐNDVN ta!
Trở lại những tháng ngày lịch sử khi
quân đội ta mới ra đời. Cách đây 70 năm, ngày 26/5/1946, đến dự lễ khai
giảng khóa sỹ quan đầu tiên của Trường Võ bị Trần Quốc Tuấn, Chủ tịch Hồ
Chí Minh đã trao tặng Nhà trường bức trướng thêu 6 chữ vàng “TRUNG VỚI
NƯỚC, HIẾU VỚI DÂN!” Trong dịp này, Chủ tịch Hồ Chí Minh căn dặn: “TRUNG
VỚI NƯỚC, HIẾU VỚI DÂN” là bổn phận thiêng liêng, là trách nhiệm nặng
nề nhưng cũng là vinh dự của người chiến sỹ trong đạo quân quốc gia đầu
tiên của nước ta!”. Từ đó khẩu hiệu này được toàn quân coi như
lời thề thiêng liêng, nó theo chân các binh đoàn quân đội ta đi khắp các
chiến trường đất nước: đánh Pháp thắng lợi, kháng Mỹ thành công, giúp
nước bạn Căm-pu-chia thoát nạn diêt chủng, đánh bại 60 vạn quân Trung
Quốc xâm lược 6 tỉnh biên giới phía Bắc đầu năm 1979! Lịch sử quân đội
ta thật oai hùng, ít có quân đội nào trên thế giới sánh kịp. Nhân dân ta
rất tự hào về đội quân của mình!
Sau năm 1975, Việt Nam ta đã 3 lần sửa
đổi Hiến pháp. Hai lần sửa đổi đầu tiên, Hiến pháp năm 1980 (Điều 51) và
Hiến pháp năm 1992 (Điều 45) đều vẫn giữ nguyên câu: “LLVTND phải tuyệt đối trung thành với Tổ quốc và Nhân dân.” Nhưng đến bản “Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 2013”, tại Điều 70, người ta lại sửa thành: “LLVTND phải tuyệt đối trung thành với Đảng CSVN, Tổ quốc và Nhân dân”. Vậy
là họ muốn quân đội phải tuyệt đối trung thành với Đảng Cộng sản đầu
tiên, chứ không “Trung với Nước, Hiếu với Dân” như trước đây Chủ tịch Hồ
Chí Minh đã căn dặn và huấn thị! Còn trước đấy, lời thề thiêng liêng
của quân đội “TRUNG VỚI NƯỚC, HIẾU VỚI DÂN!” đã bị lặng lẽ thay bằng câu
“TRUNG VỚI ĐẢNG, HIẾU VỚI DÂN!” từ khi nào chẳng ai hay! Nhiều người
lên tiếng góp ý, đòi giữ nguyên như cũ thì bị quy chụp đủ điều và bị đe
dọa là sẽ xử lý nghiêm, mặc dù trước đấy, Đảng kêu gọi toàn dân góp ý
sửa đổi Hiến pháp , kể cả ý kiến trái chiều! Xin Đảng cứ yên tâm, quyền
lãnh đạo quân đội vẫn là của Đảng, không có cá nhân, tổ chức hoặc đảng
phái nào muốn tranh giành và cũng không đủ sức tranh giành quyền này cả!
Ngày nay, mọi người đều thừa nhận thực tế sau đây như một chân lý hiển
nhiên: “QĐNDVN từ Nhân dân mà ra, vì Nhân dân mà chiến đấu!” chứ có ai nói “QĐNDVN từ Đảng mà ra, vì Đảng mà chiến đấu!”
đâu? Nhân đây, người viết bài này xin đề nghị những ai muốn thay đổi di
huấn của cố Chủ tịch HCM đối với QĐNDVN trả lời câu hỏi sau đây: “Tiền
lương hàng tháng chi trả cho quân đội, ngân sách quân sự hàng năm dùng
để mua súng đạn, quân trang, quân dụng, máy bay, tầu ngầm, tên lửa, xe
tăng, tầu chiến, v.v… lấy từ tiền thuế của dân hay lấy từ quỹ riêng của
Đảng?” Nếu ai nói đấy là tiền quỹ của Đảng, thì người đó nên đề
nghị Đảng đổi tên QĐNDVN thành Quân đội Cộng sản Việt Nam cho dễ hiểu,
vuông tròn rõ ràng, tránh được những tranh cãi và căng thẳng không cần
thiết!
Về nghịch lý này, tác giả bài thơ nổi tiếng “Đất nước mình ngộ quá phải không anh?” là cô giáo Trần Thị Lam ở Hà Tĩnh nêu lên thắc mắc: “Khẩu
hiệu của quân đội là “Trung với Đảng”, vậy sao khi hy sinh lại ghi trên
bia mộ là “Tổ quốc ghi công” chứ không phải là “Đảng ghi công?”.
Xin hoan nghênh và cảm ơn cô giáo Trần Thị Lam, và xin mời những ai chủ
trương thay đổi di huấn của cố Chủ tịch Hồ Chí Minh, thay vì dọa nạt và
o ép cô giáo Lam, hãy lên tiếng trả lời công khai câu hỏi trên của cô
giáo đầy trí tuệ Trần Thị Lam đi!
Hà Nội, ngày 22/12/2016
Nguyễn Đăng Quang
(Nhân kỷ niệm 72 năm ngày thành lập QĐNDVN và 27 năm ngày “Quốc phòng toàn dân”)