Không thể là email cuối cùng (Phạm Đình Trọng)
Qua anh Phạm Quế Dương tôi biết anh
Nguyễn Thanh Giang và những bài viết đầu tiên của tôi về dân chủ đều do
anh Nguyễn Thanh Giang đặt hàng viết cho tập san Tổ Quốc. Năm 2007, ra
Hà Nội để tham gia đoàn nhà văn Việt Nam sang hội thảo văn chương ở
Konkata, tôi đến thăm anh Giang liền được anh Giang đặt tôi viết bài về
chuyến đi này.
Không thể là email cuối cùng (Phạm Đình Trọng)
Ở Hà Nội tôi có hai người anh thân yêu:
anh Phạm Quế Dương và anh Nguyễn Thanh Giang. Anh Phạm Quế Dương là một
nhân cách văn hóa mặc áo lính. Trước khi nghỉ hưu anh là Tổng biên tập
tạp chí Lịch sử Quân sự. Anh Nguyễn Thanh Giang là nhà khoa học địa chất
và là một nhà tư tưởng, nhà lí luận chính trị sắc sảo.
Những năm 80 thế kỉ trước, nhà anh Phạm
Quế Dương và nơi tôi làm việc cùng trên phố nhà binh Lý Nam Đế và chỉ
cách nhau vài khối nhà. Ngày đó, anh Phạm Quế Dương thường xuyên tìm đến
tôi để đưa tận tay tôi những bản photo những bài viết chọc thủng sự
tuyên truyền dối trá cộng sản và sự bưng bít sự thật. Loại bài đó ngày
nay dễ dàng tìm thấy trên những trang web Basam, Boxitvn, Danlambao,
Danchimviet . . . nhưng ngày đó internet còn quá hiếm hoi, những trang
báo mạng chưa có và những bài viết như vậy cũng vô cùng hiếm.
Những năm 80 thế kỉ trước, anh Phạm Quế
Dương đã mang đến cho tôi ánh sáng dân chủ xé toang bóng tối độc tài như
những năm 30 những người cộng sản mang đốm lửa cách mạng vô sản đến với
những người nông dân đói khổ. Chỉ khác là ngày nay trong tăm tối độc
tài, chúng tôi khao khát tự do dân chủ và anh Phạm Quế Dương đã mang đến
ánh sáng dân chủ còn những nông dân đói khổ hơn nửa thế kỉ trước chỉ có
khao khát tột cùng là cơm áo thì những người cộng sản chỉ mang đến cái
bánh vẽ “người cày có ruộng” và mang đến cái có thật là hận thù và máu
lửa đấu tranh giai cấp rồi đẩy những người nông dân đói khổ thiếu học,
thiếu hiểu biết vào cuộc thanh toán giai cấp vô nghĩa, mất tính người
nhưng đẫm máu và kéo dài triền miên không có điểm dừng.
Qua anh Phạm Quế Dương tôi biết anh
Nguyễn Thanh Giang và mhững bài viết đầu tiên của tôi về dân chủ đều do
anh Nguyễn Thanh Giang đặt hàng viết cho tập san Tổ Quốc. Năm 2007, ra
Hà Nội để tham gia đoàn nhà văn Việt Nam sang hội thảo văn chương ở
Konkata, tôi đến thăm anh Giang liền được anh Giang đặt tôi viết bài về
chuyến đi này.
Từ Ấn Độ về, tôi gửi email ngay cho anh
Nguyễn Thanh Giang bài viết Nghĩ Suy Từ Ấn Độ. Cũng bị mất độc lập bởi
sự xâm lược của nước Anh, đất nước Ấn Độ lại bị chia rẽ sâu săc bởi tôn
giáo và đẳng cấp xã hội, nhưng với tư tưởng bất bạo động, chọn con đường
đấu tranh chính trị và đấu tranh nghị trường, Mahatma Gandhi đã giành
được độc lập thực sự cho Ấn Độ từ năm 1947. Độc lập thực sự và bền vững
đến hôm nay đã đưa Ấn Độ trở thành cường quốc nguyên tử.
Cùng hoàn cảnh lịch sử đó, những người
cộng sản Việt Nam chọn con đường bạo lực đã đẩy đất nước Việt Nam vào
những cuộc chiến tranh đẫm máu, triền miên suốt ba mươi năm. Gần chục
triệu người Việt bị nướng trong lò lửa chiến tranh đó. Cả dãy Trường Sơn
hùng vĩ bị đốt cháy và băm nát để chỉ giành được nền độc lập hình thức,
mong manh và bị trói buộc vào hệ tư tưởng cộng sản khát máu, không bị
trói buộc vào nước Nga Xô viết cũng bị trói buộc vào nước Tàu Cộng Đại
Hán. Tôn sùng bạo lực. Nhà nước thành độc tài. Người dân thành nô lệ.
Người trung thực thành thù địch. Xã hội tối tăm và tụt lại sau ngày càng
xa với thời đại.
So sánh nền độc lập của Ấn Độ và Việt
Nam, Nghĩ Suy Từ Ấn Độ đi đến cái kết: Điều nguy hại hơn cả là suốt hơn
nửa thế kỉ giành và giữ chính quyền bằng bạo lực cách mạng vô sản, nhà
nước cộng sản Việt Nam đã coi chính quyền tồn tại bằng bạo lực như một
lẽ đương nhiên, như là điều bình thường. Một xã hội dân sự yên hàn nhưng
chính quyền vẫn chuyên chính với dân, vẫn dùng bạo lực trả lời những ý
kiến khác biệt thì không thể bình thường. Xài bạo lực quá lâu đã trở
thành nghiện, khi ấy bạo lực đã trở thành ma túy của nhà cầm quyền! Quá
nghiền, quá ỷ vào bạo lực, làm sao có thể nói đến dân chủ! Đó là một hệ
lụy đau đớn do con đường bạo lực cách mạng vô sản mà những người cộng
sản Việt Nam rước về cho đân tộc Việt Nam khốn khổ.
Anh Giang email cho tôi khen bài viết và
anh cho biết bài viết được nhiều người đọc. Từ ngày đó, email không chỉ
là đường dây thông tin mà còn là đường dây tình cảm của anh Giang và
tôi. Anh Giang và tôi có bài viết mới đều gửi email cho nhau.
Tối 23.11.2016, tôi gửi cho anh Giang
bài viết về ông thầy ở trường đại học Viết Văn Nguyễn Du của tôi. Một
ông thầy dạy ngữ văn ở nhiều trường đại học mà khi nghe ông tỉnh ủy
viên, trưởng ban tuyên huấn tỉnh ủy than rằng làm tuyên huấn của tỉnh
nhưng ông phải chịu thiệt thòi chưa được học lí luận bài bản ở trường
đảng Nguyễn Ái Quốc thì ông thầy văn chương liền bất ngờ bật ra câu nói
như đã nung nấu từ lâu: Anh không được đi học là may. Học cái sai thì
càng học càng ngu. Đất nước mình khốn khổ như hiện nay là vì cái ngu đó.
Gửi bài cho anh Giang tối hôm trước ngay hôm sau, 24.11.2016, tôi nhận được email trả lời của anh Giang
Anh Trọng ơi
Nhận được thư này rất mừng. Đang
định gọi điện thoại kiểm tra sức khỏe của anh xem thế nào mà đã vài tuần
nay không thấy bài của anh
Anh vẫn khỏe. Thế là mừng rồi
NTG
Nhớ lời anh Giang hẹn, khi nào tôi ra Hà
Nội, tôi và anh sẽ tổ chức chuyến đi chơi đâu đó, rất cần gặp anh Giang
ở skype để bàn về chuyến đi, tôi liền reply thư anh Giang: Lúc nào có
thể được, anh cho em gặp anh ở skype, có việc em muốn nói với anh.
Mọi lần, thư của tôi đều được anh Giang
trả lời tức thì. Lần này, ba ngày sau vẫn không có thư trả lời, tôi liền
phôn và nhắn tin điện thoại cho anh. Chuông điện thoại đổ dồn mà không
có người nhận cuộc gọi. Tin nhắn không hồi âm. Tôi đang nghĩ đến những
tình huống bất thường có thể xảy ra thì tối 4.12.2016, nhận được email
của anh Lê Anh Hùng:
THÔNG BÁO
TS Nguyễn Thanh Giang, một nhà đấu
tranh dân chủ kỳ cựu, thành viên Hội Nhà báo Độc lập Việt Nam, đã bị tai
biến mạch máu não từ 10 hôm nay. Hiện ông đang nằm điều trị tại phòng
208, khoa Thần kinh, Bệnh viện Hữu nghị Việt Xô (Số 1 Trần Khánh Dư, Hai
Bà Trưng, Hà Nội).
Mặc dù năm nay đã 80 tuổi, nhưng ông
vẫn luôn đau đáu dõi theo tình hình đất nước, vẫn đều đặn đăng các bài
viết chính luận trên các trang mạng trong và ngoài nước, vẫn thường
xuyên tiếp xúc, gặp gỡ những người bất đồng chính kiến, những anh em đấu
tranh dân chủ trẻ tuổi cũng như bà con dân oan.
Xin thông báo để các thành viên trong Hội được biết. Mong mọi người quan tâm, chia sẻ và cùng cầu nguyện cho ông.
***
Ý định có từ trước về chuyến đi Hà Nội
của tôi liền được thực hiện ngay. Ra Hà Nội tối hôm trước, sáng hôm sau
tôi đón xe bus đến bệnh viện Hữu Nghị, vào phòng 208 khoa thần kinh thăm
anh Giang thì người cùng phòng nói ông Giang đã chuyển viện về Thái Hà
từ chiều hôm trước. Đón xe bus trở về và sau nhiều cuộc điện thoại tôi
mới biết nơi người bệnh Nguyễn Thanh Giang chuyển đến là bệnh viện châm
cứu trung ương đường Thái Thịnh, quận Đống Đa.
Tôi đến bệnh viện châm cứu. Anh Giang
đang ngồi trên xe lăn hướng ra cửa phòng nhưng khi tôi đến trước anh,
nét mặt anh vẫn vô cảm. Đứa cháu ngoại và người giúp việc đỡ anh lên
giường. Mắt anh hé mở khi tôi cúi xuống sát anh. Dường như lúc này anh
mới nhận ra tôi, anh nấc lên, mắt đỏ hoe rưng rưng.
Ngồi lặng bên anh, tôi lại nhớ đến cái
email anh lo cho sức khỏe tôi. Nhẩm tính thời gian, tôi biết rằng anh
gửi email đó vào buổi sáng thì chỉ hai, ba giờ sau cơn xuất huyết não ập
đến anh trong giấc ngủ trưa. Anh Giang ơi, cái email anh gửi cho em
sáng 24.11.2016 lại là cái email cuối cùng giữa em và anh ư? Không. Anh
phải khỏe lại để những email mong chờ giữa em và anh còn tiếp tục mãi.
Chút riêng tư. Ở trên tôi phải nhắc đến
chuyến xe bus đưa tôi đến và đi từ bệnh viện Hữu Nghị vì trên chuyến xe
đó tôi trở thành nạn nhân của thời đại rực rỡ mà ông Nguyễn Phú Trọng
hãnh diện ca ngợi như là thành quả rực rỡ do đảng của ông tạo ra, thời
đại tham nhũng, trộm cắp, cướp của giết người ngang nhiên hoành hành.
Trên chuyến xe bus đi từ đầu phố Trần Hưng Đạo về phía Nam Hà Nôi tôi bị
những người hùng của thời đại rực rỡ móc túi lấy hết giấy tùy thân và
tiền bạc. Tiền mất thôi quên đi cho nhẹ lòng. Chỉ mong được nhận lại
những giấy tờ cần thiết, vì sẽ rất mệt mỏi khi phải đi làm lại những
giấy tờ đó.